Thứ Năm, 17 tháng 11, 2016



Năm ấy, hắn là đệ nhất nhân của Tây Phong, nàng là thần thâu đại hại. Một đêm cố sự, vậy mà khiến cho hai người ở hai thế giới từ đây buộc chặt với nhau.
Hắn nói: "tiểu cô nương, trong sạch của nàng hãy để ta phụ trách, không cần đi trộm vặt như vậy đâu"
Nàng nói: "ngươi đừng tưởng bở nhé dê già, ta đi theo ngươi chỉ vì ngươi có tiền, có quyền thế"

Năm kia, hắn bị chính thân ca ca ruột thịt đẩy xuống bờ vực, ôm theo một thân kịch độc lẩn trốn. Đệ nhất nhân khi xưa chỉ là một hồi kinh mộng.
Hắn nói: "tiểu mỹ nhân, ta không còn tiền, không có quyền thế ngập trời, cớ gì nàng còn theo ta? Hay là nàng.... "
Nàng nói: "ta rất biết thời thế, đi theo ngươi chịu khổ một đoạn thời gian mà thôi. Ngươi là kẻ làm việc lớn, sẽ có ngày ngươi giành lại những gì đã mất. Lúc đó, công ta lớn nhất, cũng có thể an ổn xài kim bảo tới già chết"

Năm trước, hắn quả thật giành lại tất cả, nhưng trong mắt chưa từng có vui mừng. Hắn u tịch bước vào băng động, nhìn người thiếu phụ vẫn an tường say ngủ.
Hắn nói: "dậy đi chứ tiểu tham tiền, nàng không muốn xài kim bảo nữa sao?"
Không ai trả lời hắn. Trong băng động buốt xương chỉ có tiếng lầm bầm của hắn như đang kể một câu chuyện dài.....
Phải, một câu chuyện dài nhuốm màu bi thương. Cả một đời nàng theo hắn, chưa từng nói qua tiếng yêu, nhưng nàng bên hắn lúc khó khăn nhất, nàng vì hắn tiếp cận ca ca, lừa gạt y lấy thuốc giải, nàng vì hắn chịu tra tấn trong ngục tối, nàng vì hắn cầu viện trợ lật đổ ca ca, cuối cùng nàng vì hắn gánh một độc chưởng mất mạng.
Hắn hôm nay lại là đệ nhất nhân. Nhưng hắn tình nguyện một lần nữa ngã xuống, chỉ để thấy nàng có thể về bên hắn..... mãi mãi

_________ Ngọc Diện Tu La_________


Hoa rơi in bóng trên dòng nước nhưng nước vô tình cuốn trôi hoa.
Cuộc đời đâu hữu ý, tình người đâu phải lúc nào cũng gặp nhân duyên, mọi chuyện rồi cũng như cánh hoa rơi trôi theo dòng nước, rồi cũng trôi xa.
Hoa cứ lưu luyến, nước vẫn vô tình, có những thứ ta chẳng mong đợi thì lại đến. Có những thứ với mãi mà vẫn xa tầm tay, tình cảm không bao giờ được cho là đủ, thân phận không bao giờ được xem là tròn.
Cuộc đời vô tình, tạo hóa khéo trêu ngươi, có chăng trách hữu duyên mà vô phận, bởi lẽ tình yêu và thân phận mãi là câu hỏi trên cõi nhân gian.
Phần nhiều là xót xa, vô vọng, như cánh hoa rơi nổi trôi trong dòng nước vô tình.


Là kiếp trước ta nợ ngươi một biển tình, nên kiếp này ta trả lại cho người nghìn huyết nhục.

Là kiếp trước si luyến phạm sai lầm, nên kiếp này trầm luân không lối thoát.

___Thanh Y___

Hạnh phúc như cánh chuồn quá mỏng, ngẩn ngơ bay chờ bão thổi về.
Em cuối cùng gói đời cất vội, sợ mai này hồn ngập rêu rong.
----
[ Thu Khúc | Phạm Thị Ngọc Liên ]
...An...



Trên tóc ta vẫn còn vương màu cẩm chướng và mùi hương của ngài. Chúng ta đều đã là mối tình đầu của ai đó khác và khổ đau. Ngài với ta ở cạnh nhau, cũng chỉ để xa lánh cái cô độc vẽ bởi lòng kiên định. Nhưng lòng ngài vách tường quá nặng, sự kiên cố của bi ai khiến ta đứt tay cũng không đào nổi. Ngài đã sớm buông tay từ lâu, chúng ta chỉ như kẻ vãng lai qua núi non và người bộ hành qua sa mạc, mãi không thấy được giá trị của lòng mình. Tiếp tục sâu nặng một bi kịch, rồi lấy đó làm cái cớ tổn thương người sau, mà biết đâu, cả ta và ngài đều đã kiệt quệ đến không chữa nổi. Ta không thể đấu với duyên số, cũng đã thua mất lòng người, thật sự tình yêu trở thành hoa cỏ, tàn tận dưới nước , ảm ruỗng giữa trời.

Tĩnh Sương



Chỉ còn ô giấy trên vai, ngày kia có bão lạnh, trên con đường trơn trượt cô đơn này, nàng phải chống chọi bao lâu? Ta chợt thấy trên thế nhân, những người ra đi vì tình duyên đã chôn nàng cùng vào bất hạnh. Riêng có điều môi nàng ấm mượt mà nước mắt nàng sáng như trăng tan. Từng giọt từng giọt đi siêu sinh cho kẻ khác, nhưng sao lại đoạ kiếp chính mình.

Tĩnh Sương.


Trên đời này... làm gì có quỷ chết vì tình!!

Mưa tựa trên vai, trái tim vấy tàn chỉ còn lời hối cải.
Hoa xé thành bụi, bàn tay cô đơn vẫn muốn ôm người xưa.
Trong mắt ta căm căm ánh sáng xanh xao chốn hoang địa, vẫn chưa từng chạm được ngón tay nàng.
Hào quang của Phật pháp quá lạnh, lạnh hơn ma chú, ta sẽ mục nát trước nó mà chẳng thể gần hơn.
Chúng ta là hai đứa trẻ cô đơn bị ruồng bỏ, tình của ta thật nặng, tình của nàng nhẹ như tơ. Sáng mãi sáng mãi, nàng không thuộc về phàm trần, ta lại thuộc về ma quỷ.
Tình yêu là giấc mơ gì đây? Khiến quỷ cũng đau khổ.

Thật ra trên đời này kẻ nào cũng đau khổ, vì vạn vật có tình. Thật ra lòng người luôn đau khổ, vì lòng người có ta...

Tĩnh Sương


"Nhắm mắt lại, mở mắt ra, cả thế giới tràn ngập hơi thở của người.
Ánh mắt ấy, đường nhìn ấy, như nhìn thấu tất cả thế giới đau thương này.
Đôi môi kia, nụ cười hé mở, thanh tẩy cả vạn vật chìm trong bóng tối mờ mịt.
Ta vì người, nguyện dâng mình đọa đày trong vòng luân hồi không lối thoát.
Thế giới không có người, ta coi như đã chết."

___Thanh Y___

Sương khói đã lạnh rồi, hoa nơi này thơm quá, mùi mưa đất ám ảnh hắn.

"Sau này sẽ không còn cơ hội cùng nàng vẽ hoa bất tử, màu mực vương nhoè , duyên phận sớm đi! Nếu có thể, có thể còn kiếp luân hồi nào nữa, ta chỉ xin không gặp được nàng. Lại sợ, lại sợ lần nữa gặp lại, chỉ còn khăn trắng tiễn đưa."

Dĩ vãng của nàng đẹp tựa mây, bỗng nhiên giông bão nổi lên quật nàng xuống đất. Nàng thành cơnmưa rối loạn tơ vò, làm nhoè mắt hắn.

Tình này như mơ, bỗng bị cô đơn đánh tỉnh.

Tĩnh Sương


Chúng ta thường cố chấp quyết định đúng sai, yêu hận, cố chấp ruồng bỏ, cố chấp đau lòng. Mỗi năm mỗi tháng mỗi giờ mỗi khắc, đều như mỗi vết thương cắt thêm, không chảy máu ra, nhưng tâm tê liệt phế.

Tĩnh Sương
 
 
 


Hạ chói lòng... cuối cùng không nương nổi mà đem mất bi tình của ta.
Thì ra, nhớ đến một người, chính là khoảnh khắc đau lòng nhất về họ.

Tĩnh Sương


Tiết trời lạnh lẽo, ngôn ngữ cũng mất đi màu sắc. Năm tháng tịch liêu, núi sông cũng quên mất hẹn thề.

___Thanh Y___

Nhân thế của ngài như phù hoa, nhân thế của ta chỉ còn là luyến tiếc. Nếu bước chân của ngài rời bỏ chốn này, từng ngày còn lại của ta sẽ tưởng nhớ ngài. Nhân gian như phù hoa của ta, bỗng chốc nheo nhóc bởi nhiều lời thỉnh nguyện, bóng dáng của ngài như hoa tàn, bàn tay của ta tựa trăng héo, hai thứ đã chết chẳng ôm được vào lòng.

Tĩnh Sương



Duyên phận của con người ba phần do trời định, bảy phần do chính bản thân nắm bắt. Nhưng nếu đã không có duyên thì dù có cưỡng cầu cũng là vô duyên.

___Thanh Y___
14909939_1157303541043299_5439928664563747922_n.jpg
Ánh trăng tuy rất đẹp nhưng lại hay thay đổi, và thay đổi quá nhanh. Lấy nó để gửi gắm tình cảm thì chỉ làm vấy bẩn tình cảm ấy mà thôi.
Sự thể trên đời có gì là bất biến theo thời gian? Cái sừng sững không ngã qua muôn vàn tuế nguyệt cũng chỉ có thời gian.
Ngươi trông mong một người mãi mãi tha thiết như vậy với mình thật quá ngu ngốc. Chính như ngươi, không phải mỗi ngày vẫn một bộ y phục mới, một kiểu tóc mới đó sao?
_________ Ngọc Diện Tu La_________
Lâu lắm mới ngoi lên....


"Hạnh phúc có thể đến muộn, nhưng nó sẽ không bao giờ vắng mặt."
[Weibo/Gyanji]

Nếu bạn yêu ai đó vì người đó xinh đẹp...
...Đó không phải tình yêu, mà là sự ham
muốn !
Nếu bạn yêu ai đó vì người đó thông minh...
...Đó không phải tình yêu, mà là sự
nể phục !
Nếu bạn yêu ai đó vì người đó
giàu có...
...Đó không phải tình yêu, mà là sự
vụ lợi !
Nhưng nếu bạn yêu ai đó mà không biết vì
sao yêu...
...Thì đó là tình yêu thật sự
Vậy bạn yêu người đó vì lý do gì?
source (1).gif

Tình yêu thật sự...
...không phải vừa gặp đã yêu ...
......mà là lâu ngày sinh tình.!
Duyên phận thật sự ...
...không phải do ông trời an bài ...
.....mà là bạn đích thân chủ động.
Quan tâm thật sự...
...không phải bạn cho rằng điều ấy tốt ...
.......nên muốn cô ấy thay đổi ...
Mà là khi cô ấy thay đổi, bạn sẽ là người nhận ra đầu tiên.
Mâu thuẫn thật sự ...
....không phải cô ấy không quan tâm bạn ...
.......mà là bạn không thể bao dung đối với cô ấy.!
Và...
...Bạn sẽ nhận ra điều đó...
...Nếu bạn thực sự yêu !!!

- Nếu có một người thương yêu anh với tất cả những gì cô ta có, sẵn sàng nghe và làm theo tất cả những gì anh nói, không than phiền, không đắn đo. Yêu anh đến đầu bạc răng long, đến khi ngừng thở. Sẵn sàng làm kẻ nô lệ hèn mọn nhất cả đời luôn đi theo anh, anh sẽ thế nào?
- "Anh sẽ thương hại cô ta "

"Đôi khi, tôi cảm thấy buồn thê thảm, như hôm nay chẳng hạn. Buồn không phải vì hôm nay tôi đen đủi, hay có ai đó làm tổn thương tôi, mà buồn bởi những điều gặm nhấm trong lòng mình từ lâu lâu lắm, và chết tiệt ở đâu đó, nay dồn dập kéo về, cùng 1 lúc, dậm chân tại chỗ, chen chúc trong lòng tôi. Chúng làm tôi trở nên tê liệt trên từng dây cảm xúc buồn vui của mình."

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...