Thứ Sáu, 7 tháng 7, 2017


Đối với đàn ông, việc mang theo quá nhiều những nỗi đau từ tuổi trẻ đến một ngày sẽ cầm chân họ lại. Khi đó người ta sẽ hành xử theo xu hướng chạy trốn những nổi sợ của bản thân. Tuy nhiên, có những nỗi đau cực kỳ đáng để mang theo mãi mãi.
Mất một công việc dạy họ về việc bản thân mình chưa đủ chuyên nghiệp. Mất một người bạn không chỉ là bài học chết người về việc nhìn rõ đâu là thù; đâu mới thực sự là bạn. Mất mát về những mối quan hệ chỉ cho mỗi người về định mức khuây khoả mà hai bên luôn phải tôn trọng. Mất một người đàn bà, là nỗi đau về việc bản thân chưa đủ để được có một nửa còn lại.
Sự thật trên đời là con người nhớ những nỗi đau nhiều hơn hạnh phúc. Thế nên tất cả hạnh phúc qua đi đến một ngày rồi sẽ nguôi ngoai, còn đau đớn lại là bài học bạn mang theo (có thể là) cả đời. Miễn rằng bài học ấy khiến bạn làm mọi thứ tốt lên, biết cách cân bằng mọi thứ, biết làm, biết yêu, biết sống thì nó là có ý nghĩa.
Đến một lúc, mỗi người rồi cũng sẽ phải đối mặt với nỗi sợ ở trong lòng để mà vượt qua chính mình. Tuy nhiên, đó là câu chuyện khi bạn đã tích luỹ đủ để “lên level”.
Còn lại, cuộc đời của đàn ông muốn làm kẻ mạnh, là phải biết đứng lên và tiếp tục CHẠY.
– Wick –


Ngày này năm trước, cô ấy nói với tôi lời chia tay.

Cô ấy bảo không muốn yêu lúc này, muốn được một mình toàn tâm lo công việc, muốn cuộc sống sau này không cần phải lo nghĩ. Cô ấy bảo tính tôi nghệ sĩ quá, cô ấy thì thực tế, chúng tôi lại chẳng có nhiều thời gian cho nhau. Và với đồng lương của tôi lo thêm cô chỉ càng tăng gánh nặng.
Rồi như sợ tôi từ chối, cô ấy còn bắt tôi hứa khi nào công việc của hai chúng tôi tốt hơn và hai đứa còn thương nhau, cô ấy sẽ quay lại cùng tôi yêu từ đầu.

Tôi chấp nhận, và điên cuồng lao vào công việc.
Cô thì vài tháng sau bỏ luôn việc về theo gã người yêu mới.

Người yêu cô là một nghệ sĩ ảnh nghiệp dư, công việc bất ổn nhưng có vẻ có nhiều thời gian cho cô hơn. Ngày ngày đều thấy cô đăng ảnh đi phượt khắp nơi cùng hắn, và theo như cô bảo, bây giờ cô chỉ cần sống bằng tình yêu.

Và thế là tôi hiểu. Không phải cô không muốn yêu, mà chỉ là không muốn yêu tôi.

#Lucas's

Trên đời có một loại khổ đau gọi là khủng hoảng về ý nghĩa tồn tại (existential crisis).

Khi dần nhận ra thế giới là một góc nhìn đa chiều, người ta bắt đầu hoang mang không biết đâu mới là "đúng".

Về bản chất, "đúng" hay "sai" cũng chỉ là hai từ mang tính định hướng chung chung để một người lựa chọn xem sẽ trôi dạt về đâu trong dòng chảy số phận. Mà đời người thì... giải pháp của người này chưa chắc đã áp dụng được cho người kia. Nên thứ gọi là "đúng", "sai" gần như - không tồn tại.

Con người cũng thế, không có người tốt hay kẻ xấu, chỉ có nhiều kiểu người khác nhau. Có kẻ chọn dùng lừa lọc, thủ đoạn để tiến thân. Người khác dùng thực lực để phấn đấu. Điểm chung của tất cả là ai cũng muốn đạt được mục đích, để cảm thấy cuộc đời của mình là "có ý nghĩa".

Rút cuộc thì chính nghĩa là gì? Đóng vai người tốt hay làm kẻ xấu? Những câu hỏi vô nghĩa ấy thực chất chả quan trọng. Bởi sau cùng thì xấu tốt còn tuỳ hoàn cảnh và tuỳ thời điểm.

Khi lạc lõng, người ta mới cần một thứ chứng tỏ rằng mình "đúng". Còn khi đủ tự tin và nhìn thấy lựa chọn của mình sẽ đi về đâu thì "đúng" hay "sai" chả quan trọng.

Thế nên đừng bận tâm giải thích cho bất cứ ai. Người tin bạn không cần nghe chúng còn kẻ thù thì dù có thành tâm bộc bạch thế nào họ cũng chả tin.

- Lu -


Nhiều thằng con giai cứ nghĩ mãi về chìa khóa. Trước những cánh cửa bí ẩn, họ lao vào tìm cách chế tạo ra chiếc chìa khóa tinh xảo hơn nữa.
Nhưng đôi khi con gái chỉ bảo gõ cửa thôi mà.
- Markku -



Bản full...không che 😅

Nhật ký đi đẻ (BV Bưu Điện HN) - đẻ thường
Em lại rảnh nên kể cho các mẹ nghe chuyện đi đẻ của mình nhá. Đồng thời là kinh nghiệm xương máu tự rút ra cho lần...đẻ sau )))
Em con so, bé trai, dự sinh ngày 10/2.
Ngày 29/1: 2h sáng như mọi ngày em ì ạch bước vào nhà wc. Ôi thôi em phát hiện ra có tí máu hồng hồng. Lập cập chạy vào bật đèn ngủ (đèn chiếu thẳng vào mặt chồng) chồng mở mắt chưa kịp sửng cồ em bảo "anh ơi sắp đẻ rồi, em thấy ra máu rồi".
Chồng em còn hoảng hơn cm ạ, lão bảo: gọi mẹ chưa? Gọi mẹ đi!!!! Em lại lục tục chạy ra gọi mẹ. Mẹ em bảo: Thế à? Thế là giống mẹ rồi đấy! Thôi vào ngủ tiếp đi khi nào đau thì vào viện 😂
Em vào truyền lệnh cho chồng, lão sướng quá lăn ra ngủ tiếp. Em hồi hộp quá lên hội mình up cái bài post như bao mẹ "Cm ơi em có dấu hiệu rồi bla bla..." Ai ngờ up xong nhận đc comment các mẹ "vào viện ngay đi còn đợi gì nữa", "còn lên fb được nữa" em rơi vào trạng thái hoang mang bất tận và..âm thầm xoá bài post cho bình tĩnh lại 😅
5h sáng cả nhà kéo nhau vào viện. Ôi em chưa bao giờ hình dung ra thủ thuật ấy lại phũ phàng đến thế. Bác sĩ ktra xong bảo: mới lút ngón tay thôi, nhưng có dấu hiệu chuyển dạ rồi.
Em lại được dẫn vào phòng SA, bác sĩ nửa tỉnh nửa mê SA cho em, nhịp tim, nước ối, tất cả hoàn toàn bình thường.
7h: Em được dẫn lên phòng đẻ ktra tiếp (lại kiểm tra và nói y như bs lúc nãy) chị y tá dẫn em vào phòng đo nhịp tim thai. Em bước vào một cảnh tượng vô cùng hãi hùng: trên 2 bàn đẻ, 1 chị đang quằn quại vì đau sắp đẻ, 1 chị vừa đẻ xong ..đang khâu, nằm bất động. Kể từ đấy em như người trên mây 😂
Chị em bảo thôi cứ về nhà nghỉ, đau thì vào. Em lại về.
Về nhà em hồi hộp quá chẳng làm được việc gì cả, ngủ cũng không được. Em bèn bảo chồng mua con vịt nướng về ăn nốt bữa cuối cho bõ, đẻ xong kiêng rồi ăn gì nữa. Thế là cả nhà được bữa vịt, ngon thế!
13h: Dù chưa đau nhưng em quyết định vào nhập viện
Vào viện em lại phải thăm khám tiếp: mở 1cm @@
Em được phát cho bộ quần áo bà đẻ (chưa thấy bộ nào tôn dáng như thế ạ) và 3 ống thuốc thụt. Em cầm nhưng ko dám làm, mãi đến 9h tối mẹ em phải làm hộ @@.
Trong phòng chờ đẻ có một bà tự nhiên khóc sụt sùi, cứ nói đi nói lại: "Thế mà ko cho nó mổ luôn đi, để nó đau đớn như thế" Chả là con bác ý đau đẻ suốt mấy tiếng rồi cuối cùng bs lại bảo mổ nên mẹ thương con quá.
Lại có bạn cứ đi lại mãi chả thấy cơn đau đẻ nên tiêm thuốc kích đẻ.( sau bạn này mở 4p thì bác sĩ gọi vào đẻ rồi, bạn ý la hét to nhất trong những bà đẻ ở viện hôm ấy)
16h: Em bắt đầu xuất hiện cơn đau, cách nhau 20p. Hoá ra đau là như thế, mỗi lần đau mồ hôi toát ra, tái cả mặt.
17h30: Lúc này những cơn đau cách nhau 15p. Chồng em hào hứng gọi suất xôi gà nướng vào nhưng em ăn ko còn cảm thấy ngon nữa, ăn được vài miếng lại đau.
20h: Mỗi cơn đau có phần khủng khiếp hơn. Nếu các mẹ thắc mắc ko biết đau đẻ ntn, thì nó nôm na ntnay ạ: vừa đau bụng như hành kinh, vừa đau lưng (phần thắt lưng) đau xoáy xẩm luôn ý ạ, 2 cái đấy cộng lại😁
Thỉnh thoảng em lại đi wc, phát hiện ra có rỉ xíu xiu nước ối (thế mà em lo cứ như con sắp hết ối rồi)
Em vào kiểm tra: mở 2cm. Em nghĩ ko biết bao giờ mới đẻ đây...
21h: Các cơn đau 10p/ lần, lại càng dã man. Lúc này em là bà đẻ có nhiều người nhà đến thăm nhất ở viện: mẹ đẻ, bà ngoại, chồng, bố mẹ chồng, chị chồng, 2 bác nhà em, 3 anh chị họ. Chị họ em động viên là lát mà đau quá thì bảo họ tiêm gây tê màng cứng sẽ ko cảm giác gì luôn. Em đỡ lo hơn nhiều.
Em đau quá không thể nằm hay ngồi được, bà ngoại dìu em đi lại trong hành lang. Kỳ diệu thay càng đi càng đỡ đau các mẹ ạ. Đi xong mệt nghỉ rồi lại đi.
22h: Em vào kiểm tra: mở 4cm. Đây là kinh nghiệm em vừa rút ra được: càng đau càng đi, càng đi nhiều càng mở nhanh. Em lại ra đi tiếp.
23h30: Các cơn đau dồn dập. Em không đi lại được nữa, em nằm trên giường gặm nhấm 😭 lúc này có thêm cậu em vào nữa. Em không kêu la tí nào cả, đến mức mẹ chồng em bảo: con đau thì con cứ kêu đi. Lúc này trong đầu em chỉ còn 2 từ : đẻ mổ. Nếu không cố được nữa sẽ đẻ mổ.
Chị em bảo cố gắng đợi đến khi nào đau không thể chịu được nữa mà thấy buồn rặn thì vào đẻ, đỡ phải khám nhiều phù nề lên.
Những phút sau đấy em chỉ biết đau, bóp chặt tay chồng quằn quại rên rỉ.
12h30: Em vào phòng đẻ, mở 8p, lên bàn đẻ.
Vào phòng đẻ em tiếp tục rên rỉ. Chị em đứng ngay cạnh, bác sĩ bảo: "Bảo em nó kêu ít thôi, ko tí ko có sức mà rặn đâu" Thế là em cắn răng.
Bs bảo em: Chưa thấy cái tầng sinh môn nào dày mà chắc như thế này! Chắc ở nhà lười lao động lắm đây! (...)
Bác sĩ ấn bụng: Bàng quang cao thế này? Ôi giời ơi! Ko đi vệ sinh à? (Hoá ra em sợ nhịn cả tiểu các mẹ ạ ) bs làm cái ống thông cho hết @@ cái này thì ko đau tí nào. Lúc này bs mới bấm ối, nước ối chảy ra ồ at, bs bảo: Ối trong nhé!
Em đau quá nghĩ ngay đến gây tê màng cứng, em quay sang rên rỉ: em đau quá chị ơi... Chị em bảo: Cố lên em!
Em đợi mãi chẳng thấy ai gợi ý gây tê màng cứng cho mình cả 😭
Bác sĩ bảo: Có cơn thì rặn nhé.. Rặn đi xem nào ( em nghĩ ôi rặn thế nào bây giờ, em có biết gì đâu) thế là em rặn 3 cái theo nhịp của bác sĩ. Bs bảo: Rặn thế mà cũng đòi rặn (😂) Nào mở mắt ra rặn lại đi.
Lúc này em sợ quá rồi, bác sĩ bảo gì làm nấy. Mặc dù ko gây tê màng cứng nhưng vẫn cứ như đẻ chỉ huy😄 em nghĩ thôi rồi, giờ nằm đây rồi ko rặn cũng ko được. Em cứ mơ màng vì đau và sợ còn bs và y tá thì cứ bảo: Bụng kiểu gì thế này. Em nhìn xuống thì thấy bụng mình lệch hẳn sang 1 bên 😂
Có cơn, em rặn. Bác sĩ nói liên tục: rặn tiếp đi, tiếp đi. Bác sĩ ấn bụng đẩy em bé ra, em cảm thấy mình rặn rất mạnh, em bé ra được khá nhiều. Có lúc hụt hơi bs nhắc: hít hơi sâu vào rặn dứt khoát. Bác sĩ bảo: Thôi ko cần ấn nữa, tự rặn xem nào. Em rặn thêm 3 lần nữa thì thấy tuột một cái, bụng em nhẹ hẫng đi (ôi cái cảm giác sung sướng ko tả xiết) con khóc ré lên, âm thanh ấy còn hơn cả một liều morphin các mẹ ạ!
"Con 3kg3 nhé!" bác sĩ cho con em vào khăn rồi đặt lên bụng em. Em cúi xuống nhìn thấy đúng chỏm tóc của con, ôm con oà lên khóc. Bác sĩ bảo: Khóc cái gì mà khóc. Thế là em nín ))) về sau nghĩ lại thấy mình hèn quá các mẹ ạ! Em nghĩ thôi thế là xong rồi, từ giờ không còn đau nữa rồi.
Sau đó bác sĩ ra ấn bụng em như chưa bao giờ được ấn, để đẩy dịch ra ngoài.
Tất cả quá trình trên có lẽ chỉ diễn ra trong 15p 😅
Con em được nhấc ra ngay sau mấy giây và tắm rửa ra với cả nhà. Còn em thì khâu
Y tá tiêm cho em 1 mũi vào đùi, bảo em là sẽ hơi choáng nhé, tốt nhất nên ngủ đi. Nhưng em không ngủ được vì..đau quá các mẹ ạ. Em thấy mọi người bảo với nhau là: Ôi dồi ôi sao lại thế này.. (Chép miệng, thở dài) ...Cứ như hoa loa kèn thế này (Em tí ngất)
Ko hiểu sao em đã đọc trên mạng là lúc khâu chỉ thấy sật sật ko đau, mà em cảm thấy từng mũi kim các mẹ ạ. Em cứ quằn quại trên giường, khâu rất rất lâu, thi thoảng lại có người đi qua bảo: Hôm nay cô Hằng kiêm bác sĩ thẩm mỹ rồi. (...)
Khâu xong và một tuần sau vẫn cảm thấy như họ khâu... bịt hết tất cả vào 😂😂😂 về sau em quay lại khám thì chưa cần nói tên bác sĩ đã nhận ra em qua vết khâu quá phức tạp và kể lại là do hộ lý đỡ đầu em bé rồi trượt tay thế nào làm em bị mất một miếng thịt..to bằng ngón tay cái, em phải khâu lại một đoạn và còn bị đau một thời gian.
1h sáng 30/1: Cuối cùng thì mẹ con em cũng vượt cạn thành công các mẹ ạ, nhiều lúc đau đớn và lo lắng phải nhìn con và tự động viên mình "ôi cục thịt của mẹ" )
Các mẹ sắp sinh hãy cố lên nhé, bình tĩnh tự tin đừng hèn như em nhé (😂😂😂)
.19875663_1784861814863096_7001367906411214247_n.jpg

Chuyện A:
Vợ lấy cho chồng một túi hạt dẻ, sau đó đi giặt quần áo.
Lúc quay lại, hạt dẻ đã “được” anh chồng ăn hết chỉ còn sót lại vỏ để vợ dọn dẹp.
.
Chuyện B:
Vợ lấy cho chồng một túi hạt dẻ, sau đó đi dọn dẹp nhà cửa.
Lúc quay lại, cô trông thấy trên bàn đặt 1 đống nhân hạt dẻ đã được bóc vỏ sẵn để đó…
.
.
Nên nhớ: Phụ nữ rất nhạy cảm. Cô ấy có thể khoe khoang sự ân cần chăm sóc của bạn đối với cô ấy, cũng như thể khoe chiếc nhẫn kim cương có giá trị vậy. Chỉ mất một chút ân cần là có thể thu lại thứ không thứ giá trị nào so sánh được.

2.
Chuyện A:
Vợ tới kì sinh lí. Cơ thể không được khỏe, cố gượng đau giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa.
Chồng ngồi trước màn hình vi tính chơi game, lướt nét.
Vợ làm xong việc, nằm trên giường thở dài một tiếng.
Chồng ngó vợ một cái: ”thật là vất vả cho em quá!” Sau đó quay đầu, lại dán mắt vào màn hình vi tính.
.
Chuyện B:
Vợ đến kì sinh lí, khó chịu vô cùng, nhỏm dậy chuẩn bị giặt quần áo.
Chồng ngăn lại: ”Em nằm lên giường nghỉ đi nhanh lên. Để đó cho anh làm!”
.
.
Nên nhớ: Điều phụ nữ cần không chỉ là những lời ngon tiếng ngọt. Nịnh cô ấy vài câu, cô ấy có thể mỉm cười với bạn. Thế nhưng chỉ cần thật sự yêu mến che chở, cô ấy sẽ cảm kích bạn cả đời, đồng thời sẽ đền đáp bạn bằng một mái nhà ấm áp hạnh phúc.

3.
Chuyện A:
Chồng:”Tối nay anh đi ăn với bạn bè ở ngoài nhé!”
Vợ:”Mấy giờ anh về?”
Chồng:”Trước 9 giờ nhất định sẽ về.”
9 giờ 30 phút, vợ:”Sao anh vẫn chưa về vậy?”
Chồng: ”Mười giờ nhất định sẽ về.”
11 giờ, 12 giờ,…
Sau đó, cô không gọi điện giục giã anh ta nữa. Bởi vì cô biết rằng, đối với một người đàn ông không giữ lời hứa, mọi câu “nhất định” đều có nghĩa là “chưa chắc”.
.
Chuyện B:
Chồng: ”Tối nay anh ra ngoài ăn uống với bạn. Khoảng 8 giờ là xong thôi ah. Sau đó hai đứa mình đi dạo lát nhé!”
Vợ: "Sao xong nhanh thế được?”
Chồng: ”Cứ yên tâm. Anh đã nói nhất định về là về mà”
Gần 8 giờ. Chồng: ”Chuẩn bị đi em. Anh sắp về tới nhà rồi.”
.
.
Nên nhớ: Lòng tin được tạo lập từ những việc vô cùng vô cùng nhỏ nhặt.

4.
Chuyện A:
Buổi tối chồng tan sở, gọi điện cho vợ: “Em ơi, tối nay anh với đám bạn đi làm vài chai.”
Vợ: ”Chẳng phải anh đã nói đưa em đi mua sắm rồi sao?”
Chồng: “Hôm khác đi có sao đâu!”
Cô lặng thầm ngậm ngùi "Tại sao lần nào cũng như vậy?"
.
Chuyện B:
Chồng khi tan ca liền gọi điện cho vợ: ”Em ơi, có nhóm bạn rủ đi làm vài chai, nên anh về trễ nhé!”
Vợ: “oh...”
Chồng:”Sao em có vẻ không vui thế?”
Vợ: ”Anh quên ah? Hôm qua đã nói hôm nay đứa em giới thiệu bạn trai nó rồi mời hai đứa mình dùng cơm mà.”
Chồng: ”Thôi chết, anh xin lỗi. Anh quên béng mất. Thế thì giờ anh về rồi đưa em đi.”
Vợ: ”Thôi. Ăn cơm thì hôm khác cũng được. Hay anh cứ đi với mọi người, em đi với tụi nó được mà.”
Chồng: ”Sao được. Mình em ngồi cùng hai đứa thì kỳ lắm, không tiện tiện. Em cũng thấy không thoải mái đâu.”
Vợ:”Không sao mà…”
Không đợi cô nói dứt lời. Giọng anh kiên định: ”Được rồi. Nghe anh này. Em cứ sửa soạn đi, lát anh về rồi mình cùng đi.”
.
.
Nên nhớ: Kì thực không phải phụ nữ không hiểu chuyện. Chỉ là, họ cần gặp được một người đàn ông hiểu chuyện.

5.
Chuyện A:
Hai người cùng ngồi xem phim “Hàn Xẻng”.
Vợ: “Anh ơi, làm nước sinh tố uống đi!”
Chồng: “Oẳn tù tì, ai thua người đó đi lấy.”
Vợ:”Thôi, để em tự đi lấy.”
.
Chuyện B:
Hai người cùng ngồi xem phim “Hàn Xẻng”. Vợ đứng dậy.
Chồng liền hỏi: “Đi đâu thế em?”
Vợ: “Em đi làm nước sinh tố uống.”
Chồng: “Cứ ngồi đó xem đi, để anh làm cho”
.
.
Nên nhớ: Với phụ nữ, yêu cầu duy nhất của họ với đàn ông đó là “yêu thương mình”.



Nằm cùng phòng trong viện 3 ngày , thấy a này rất ít nói . Hnay ngày cuối . Bỗng thấy điện thoại reo :
- Alo anh à ! Em đang đứng ngoài cửa , em vừa từ bến xe về đây , sốt ruột quá nên em phải chạy lên xem a thế nào
- Bị điên à , đi về đi mưa gió tối tăm lặn lội mấy chục cây lên đay làm gì , về còn lo 2 đứa ở nhà kia kìa
Chị kia ko nghe nì nèo đòi nhìn thấy chồng bằng được mặc dù qua 1 lớp cửa kính dày cách li ...
Chị nhỏ nhắn , xinh xắn , các cô các bác trong phòng ai cũng khen a tốt số ( so với a thi hơn rất nhiều ) cố bắt xe đi hơn 3 chục cây đê gặp chồng đc 10 phút , hỏi thăm tình hinh sức khoẻ để đỡ lo chồng rồi tất tả chạy về lo con .
Anh kể : a chị có với nhau 2. đứa con , lúc trước a đi làm tiếp thị cũng kiếm đc kha khá , cuộc sống không đến nỗi nào ... Bỗng bệnh tật ập đến , 4 lấn mổ não , 1 lần mổ u giáp ... Mất hoàn toàn khả năng lao động gân chục năm chỉ ở nhà . Còn mình chị , lương tháng bán hang ở siêu thị 4 tr 5 / tháng , 1 mình nuôi cả chồng và 2 đứa con đang tuổi ăn học ... nhưng ... 5 lần a lên bàn mổ đến lúc phục hồi chưa 1 lần chị rời a nửa bước ... Sau 3 ngày , lần đầu a mở miệng nói chuyện của mình , đôi mắt ng đàn ông gầy đâu đó đang cố nén nước mắt ... 1 bác trong phòng dúi cho 200 vao túi a : " có it quà cho các cháu " a nhất quyết ko nhận " bác ơi , tấm lòng của bác con xin nhận , nhưng tiền của bác nhất quyết con không cầm "
Tôi từng trải qua nhiều chuyện , từng có lúc stress đến ko muốn làm gì , ko cần tiền , không cần việc , ko cần ai xung quanh ... Nhưng qua những câu chuyện nhỏ , tôi lại thấy cuộc sống của minh còn hơn đc rất nh người , còn nhiều cơ hội cố gắng . mừng cho anh , ông trời lấy của a sức khoẻ , nhưng đem lại cho a 1 thứ tuyệt vời gấp 1000 lần .
CHÚNG TA CÓ THỂ TÌM ĐƯỢC TÌNH BẠN VÀ TÌNH YÊU DỄ DÀNG QUA CÁC CUỘC CHƠI , NHƯNG CHỈ THỰC SỰ TÌM ĐƯỢC TRI KỈ SAU NHỮNG CƠN ỐM ĐAU HOẠN NẠN
Share: Thanh Tùng

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...