Mẹ bỏ đi theo người khác. Cha ở vậy nuôi chúng tôi. Hơn 20 năm. Tôi và anh Hai đều có gia đình. Ngoài 60, bỗng cha tôi dường như trẻ lại. Ông năng chải chuốt, đi lại và xài tiền nhiều hơn. Chúng tôi nghĩ ông có nhân tình và đối xử có phần nghi ngại. Ông vẫn không nói.
Tôi tìm đến bệnh viện, quyết tâm cho người tình của cha tôi một trận. Chợt tôi lặng người đi vì người cha đang chăm sóc mẹ. Thấy tôi, ông gượng nói: “Ba sợ các con còn giận mẹ...”.
===============================
Anh Hai
Căn nhà tranh đổ sập cuốn theo dòng lũ. Tí một tay ôm Tèo một tay bấu vào miệng chum chòng chành. Cái chum bé quá. Cánh tay mỏi nhừ. “Nếu chết cả hai mẹ buồn biết mấy. Thôi em đi, trời cho sống nhớ lo tuổi già của mẹ.”. Nước mắt nước mũi ràn rụa, Tí rướn người bỏ Tèo vào chum. Em còn quờ quạng một lúc nữa đến khi cái chum chỉ còn là một chấm mờ mới chìm sâu vào cơn hung bạo của nước trời.
Tèo không chết nhưng em mất trí, ai hỏi gì cũng chỉ nói:”Anh Hai!”
================================
Nó
Ba nó bỏ đi lúc nó còn đỏ hỏn. Ngoại và mẹ nuôi nó trong nghèo khó. Đau khổ - Và cả hạnh phúc. Được vài năm, cái đói nghèo cướp mất ngoại. Thiếu hơi bà, nó ngằn ngặt khóc đêm. Mẹ chỉ ôm nó vào lòng, để tay lên ngực trái, dỗ dành: “Ngoại có đi đâu! Ngoại ở đây mà!”. Vậy là nó nín. Rồi mẹ cũng theo bà. Hôm tang mẹ, thấy dì khóc, nó bảo: Mẹ có đi đâu! Mẹ ở đây mà!” rồi lấy tay đặt lên ngực trái, chỗ trái tim. Nó dỗ thế mà dì chẳng nín, lại ôm nó khóc to hơn...
================================
CẢNH NGỘ
- Chú ơi! Mua vé số cho con đi chú. Làm ơn mua cho con một vé đi chú. - Đưa coi! - Tiếng người đàn ông. - Anh ơi! Mua tặng chị một hoa hồng đi anh. Người đàn ông nhìn tấm vé số rồi nhìn cô bạn gái của mình. Người đàn ông chọn hoa hồng. Đêm thành phố nhộn nhạo những ánh đèn xanh đỏ. Thằng bé bán vé số lủi thủi bước đi, vai nó run lên, không biết vì nó lạnh hay vì một điều gì khác. Nó đang căm ghét con bé bán hoa. Nó đâu có biết rằng con bé bán hoa ấy cũng có một đứa em bán vé số và một người cha đang hấp hối.
===============================
Khoảng Cách
Góa phụ, 18 năm nay, bà làm công nhân vệ sinh thành phố nuôi 2 thằng con vào đại học.
Bà bắt đầu công việc mỗi ngày khi người ta chưa tỉnh giấc và trở về nhà khi tất cả đã chìm trong im lặng.
Công việc nặng nhọc, nhiều khổ tủi nhưng cũng lắm lúc bà mỉm cười mãn nguyện khi thấy thành phố lại sạch đẹp.
Bà nhanh tay quét nốt phần rác nơi góc công viên cho kịp chuyển ca đêm.
Đôi tình nhân rảo bước ném toẹt ly cà phê méo mó, nước tóe lên cả người bà. Bà khéo léo nhắc nhở rằng thùng rác ở ngay kia.
Cô gái lả lướt buông lời từ cặp môi hồng hào chín mọng rồi rủng rỉnh đánh cặp mông bước đi:
- Tôi không vứt ra đó thì bà lấy đâu ra việc mà làm?
================================
VÔ TÂM
Tháng đầu tiên lãnh lương dạy kèm. Nó hí hửng rủ nhỏ Trâm đi chợ. Loanh quanh một hồi, nó sắm đủ cả quần Jeans, áo pull, kẹp, nơ... Trâm đắn đo mãi, chẳng chịu mua gì. Ngang hàng vải, nhỏ kéo nó vào, chọn mua một xấp vải lụa sẫm màu. Nó nhăn mặt: - Màu này già lắm! Trâm rụt rè: - Tao mua cho mẹ tao đó. Lần đầu làm ra tiền mới hiểu cái vất vả của mẹ bao nhiêu năm qua. Nó giật mình, lặng thinh. Giỏ đồ trên tay bỗng dưng nặng trịch.
================================
NGÀY SINH NHẬT ĐẦU TIÊN VÀ CUỐI CÙNG
Chưa đến ngày sinh nhật, còn đến khoảng hai, ba tháng, vợ đã lo nghĩ đến sinh nhật của chồng, con. Rồi chồng lo sinh nhật của vợ con, và con lo ngày mừng tuổi cho ba mẹ. Duy chỉ một người, không ai lo đến - ông nội già yếu. Và cho đến một ngày - ngày ông nội mất. Chồng hỏi vợ: Sinh nhật ông ngày nào? Vợ hỏi lại chồng: Ngày nào là ngày sinh của ông? Con cái hỏi cha mẹ: Ông sinh ngày tháng nào? Vậy là cả con, dâu, cháu, chắt phải đi tìm ngày sinh cha ông trong chứng minh nhân dân đề làm bia mộ cho ông. Đó là ngày sinh nhật đầu tiên và cuối cùng của ông.
(Sưu tầm)
Bữa tiệc đêm trong nhà vệ sinh
Chị là Oshin – người giúp việc nhà cho một ông chủ ngoại ngũ tuần, rất giàu có. Đêm xuống, xong việc, vội vàng về với đứa con trai nhỏ 5 tuổi suốt ngày ngóng đợi trong căn nhà tồi tàn..
Hôm ấy, chủ nhà có lễ lớn, mời rất nhiều bạn bè quan khách đến dự tiệc đêm. Ông chủ bảo: "Hôm nay việc nhiều, chị có thể về muộn hơn không?". "Thưa được ạ, có điều đứa con trai nhỏ quá, ở nhà tối một mình lâu sẽ sợ hãi". Ông chủ ân cần:" Vậy chị hãy mang cháu đến cùng nhé".
Chị mang theo con trai đến. Đi đường nói với nó rằng: "Mẹ sẽ cho con đi dự tiệc đêm". Thằng bé rất háo hức. Nó đâu biết là mẹ làm Oshin là như thế nào kia chứ! Vả lại, chị cũng không muốn cho trí tuệ non nớt của nó phải sớm hiểu sự khác biệt giữa người giàu kẻ nghèo. Chị âm thầm mua 2 chiếc xúc xích.
Khách khứa đến mỗi lúc một đông. Ai cũng lịch sự. Ngôi nhà rộng và tráng lệ… Nhiều người thăm quan, đi lại, trò chuyện. Chị rất bận không thường xuyên để mắt được đến đứa con nhếch nhác của mình. Chị sợ hình ảnh nó làm hỏng buổi lễ của mọi người. Cuối cùng chị cũng tìm ra được cách : "đưa nó vào ngồi trong phòng vệ sinh của chủ"… đó có vẻ như là nơi yên tĩnh và không ai dùng tới trong buổi tiệc đêm nay.
Đặt 2 miếng xúc xích vừa mua để vào chiếc đĩa sứ, chị cố lấy giọng vui vẻ nói với con: "Đây là phòng dành riêng cho con đấy, nào tiệc đêm bắt đầu!" Chị dặn con cứ ngồi yên trong đó đợi chị đón về. Thằng bé nhìn "căn phòng dành cho nó" thật sạch sẽ thơm tho, đẹp đẽ quá mức mà chưa từng được biết. Nó thích thú vô cùng, ngồi xuống sàn, bắt đầu ăn xúc xích được đặt trên bàn đá có gương, và âm ư hát… tự mừng cho mình.
Tiệc đêm bắt đầu. Người chủ nhà nhớ đến con trai chị, gặp chị đang trong bếp hỏi. Chị trả lời ấp úng: "Không biết nó đã chạy đi đằng nào…". Ông chủ nhìn chị làm thuê như có vẻ giấu diếm khó nói. Ông lặng lẽ đi tìm… Qua phòng vệ sinh thấy tiếng trẻ con hát vọng ra, ông mở cửa, ngây người: "Cháu nấp ở đây làm gì? Cháu biết đây là chỗ nào không?" Thằng bé hồ hởi : "Đây là phòng ông chủ nhà dành riêng cho cháu dự tiệc đêm, mẹ cháu bảo thế, nhưng cháu muốn có ai cùng ngồi đây ăn với cháu cơ!"
Ông chủ nhà thấy sống mũi mình cay xè, cố kìm nước mắt chảy ra, ông đã rõ tất cả, nhẹ nhàng ngồi xuống nói ấm áp: "Con hãy đợi ta nhé". Rồi ông quay lại bàn tiệc nói với mọi người hãy tự nhiên vui vẻ, còn ông sẽ bận tiếp một người khách đặc biệt của buổi tối hôm nay. Ông để một chút thức ăn trên cái đĩa to, và mang xuống phòng vệ sinh. Ông gõ cửa phòng lịch sự… Thằng bé mở cửa… Ông bước vào: "Nào chúng ta cùng ăn tiệc trong căn phòng tuyệt vời này nhé".
Thằng bé vui sướng lắm. Hai người ngồi xuống sàn vừa ăn ngon lành vừa chuyện trò rả rích, lại còn cùng nhau nghêu ngao hát nữa chứ… Mọi người cũng đã biết. Liên tục có khách đến ân cần gõ cửa phòng vệ sinh, chào hỏi hai người rất lịch sự và chúc họ ngon miệng, thậm chí nhiều người cùng ngồi xuống sàn hát những bài hát vui của trẻ nhỏ… Tất cả đều thật chân thành, ấm áp!
Nhiều năm tháng qua đi… Cậu bé đã rất thành đạt, trở nên giàu có, vươn lên tầng lớp thượng lưu trong xã hội. Nhưng không bao giờ quên giúp đỡ những người nghèo khó chăm chỉ. Một điều quan trọng đã hình thành trong nhân cách của anh: Ông chủ nhà năm xưa đã vô cùng nhân ái và cẩn trọng bảo vệ tình cảm và sự tự tôn của một đứa bé 5 tuổi như thế nào.
Bã chó
Hai vợ chồng cãi nhau.
Con chó già mấy ngày không có bữa ăn run rẩy chạy tới liếm chân chủ. Chồng lấy hết sức bình sinh đá con chó. Nó kêu ẳng ẳng cụp đuôi bỏ chạy trong tiếng quát vẳng theo.
Rồi chồng quay sang bảo vợ: “Chó của cô đấy, suốt ngày chỉ biết sủa ăn hại. Sống làm gì cho chật đất, cho tí bã chó chết mẹ nó cho xong.”
Lại cãi nhau.
Tối đến, ông già chống gậy lẩy bẩy hỏi con dâu: “Có cơm chưa hả con?” Chị vợ ngồi trên ghế bành nói vọng về hướng phòng ngủ:: “Gớm, già cả thất nghiệp chả được tích sự gì chỉ giỏi vòi cơm. Sao chẳng làm gì mà nhanh đói thế. Muốn ăn thì lăn vào bếp, ai ở không đâu mà hầu hạ mấy người mãi?”
Anh chồng lồng lộn mở cửa phòng nhảy xổ về phía vợ: “Mày xỉa xói ông đấy à? Mẹ kiếp dù gì tao cũng là chồng mày nghe chưa con kia?
Và đánh nhau.
Sáng hôm sau, ông già sùi bọt mép nằm chết cong queo. Con chó già khập khiễng lại liếm liếm mặt rồi tru ư ử.
Tô cơm chó anh chồng trộn chiều qua để quên trên bếp vương vãi khắp sàn.
================================Võng quạt6 tuổi, nhưng trưa đi học về, Bo vẫn thấy cố ngồi đung đưa trên chiếc võng trước hiên. Bo nói cố đi vào nhà cho muỗi đỡ cắn khi trời đã về chiều. Cố móm mém nói bằng giọng run run: “Nằm ngoài đây cho nó mát con ơi.” Bo tò mò leo lên nằm cạnh. Mát thiệt! Nó ngủ thiếp đi trong làn gió từ chiếc quạt nan.15 năm trôi qua, cố vẫn ngồi đung đưa trên chiếc võng trước hiên. Cạnh bên là đồ tập đi dành cho bệnh nhân bằng inox. Mà đôi khi 4 trụ sắt bằng inox vẫn ko thể giúp con người ta tránh khỏi những cú trượt ngã.Bo không còn leo lên võng nằm nữa. Nó ngồi cạnh bên, tay cầm chiếc quạt. Cố cười, nói vọng ra trong tiếng võng kẽo kẹt đưa: “Ngoài hiên bao giờ cũng mát.”Bo vòng tay “Thưa cố con đi.” Ra tới cổng, nó ngoái đầu lại. Võng vẫn đưa, tay cố quờ quạng 2 bên tìm chiếc quạt Bo đã để cẩn thận trong lòng.Nhiều năm trôi qua, chiếc võng thôi không đung đưa. Thiên hạ thôi không dùng những chiếc quạt nan.Trời mát rồi lại nóng.================================Vô tâmTôi bảo em đừng để tình yêu trong tim mình dành cho tôi. Bởi tôi biết tình yêu trong tim tôi không dành cho em.Em cười khì khì bảo có gì đâu, em vốn là người vô tâm mà. Rồi em đi.-\-Lần gặp lại đầu tiên, tôi đi cùng bạn gái. Em vẫn yêu tôi, vẫn cười và nói em vô tâm khi tôi hỏi lý do.Không biết bao nhiêu năm tháng đã trôi từ lần gặp đó. Tôi sắp lấy vợ. Em đến dự, nhìn tôi cắt bánh khui champagne cùng với người con gái “không phải người bạn gái em đã gặp”. Em ra về khi tiệc chưa tàn, 1 mình cùng tình yêu bị tôi từ chối năm nào. Tối hôm đó, tôi nhận được cặp gối quà mừng đám cưới có tấm thiệp nhỏ ký tên “Vô Tâm”.-\-Tôi thu xếp làm thủ tục ly hôn vào mùa cây bàng trước nhà thay lá lần thứ 8. Em ngồi lặng lẽ ở hàng ghế phía dưới phiên tòa.- Em còn yêu anh không? Tôi hỏi khi cùng em bước ra bật cửa.– Còn.– Em định yêu anh tới bao giờ?Em nhìn vào mắt tôi, mỉm cười:– Anh không hiểu sao? Vì em vô tâm nên em chưa bao giờ yêu anh bằng tình yêu trong trái tim mình cả.Rồi em quay lưng, rảo bước và mất hút vào đám đông.Chỉ còn 1 kẻ vô tâm đứng đó.Là tôi.================================Cây đàn bỏ quênNgày Nu còn nhỏ, trên tường có cây đàn guitar lủng lẳng treo. Có lần Nu thấy ba lấy cây đàn xuống, phủi bụi, lên dây rồi treo lại chỗ cũ. Tình khúc của ba vang lên không có tiếng đàn.Lần đầu Nu chạm vào cây đàn, sợi dây mỏng manh đứt phựt. Ba về, Nu cúi mặt, tay mân mê sợi dây đàn bị đứt. Ba không nói gì, chỉ bảo Nu đem treo cây đàn về chỗ cũ. Sợi dây đàn bị đứt mãi không được thay.Một đêm khuya, tình khúc của ba ngân nga. Tiếng hát trong cơn say lè nhè vang vọng trong âm thanh trầm đục của cây guitar dây đã chùng, ai oán nỉ non như tiếng khóc.Sáng hôm sau, cây đàn nằm chỏng chơ dưới đất. Cái thùng gỗ méo mó, mấy sợi dây đàn cong oằn. Ba kêu Nu quét nhà và đem đốt những mảnh vụn. Nu khệ nệ ôm cây đàn quăng vào giữa đống lửa đốt lá tre đang cháy sau hè. Trong tiếng lép bép lửa cháy, mùi nhựa ni lông khen khét bốc lên, có dáng ba đứng dựa vào cánh cửa sau nhà, nghêu ngao:“Yêu tôi hay yêu đàn?Yêu tôi hay yêu đàn?Tình tang tính tính tình tang”================================Trên đống bỏ hoang mà lầm thiên đàngTại 1 góc đường có 3 ngôi nhà.Một ngôi nhà màu vàng kem chễm chệ ngay góc đại lộ. Đó là ngôi nhà của Đức Tin và Thánh Thần. Tại ngôi nhà ấy, kẻ ngoại đạo và con chiên cùng nhau rì rầm đọc kinh cầu nguyện vào mỗi tối thứ 5. Maya là trường hợp đặc biệt. Cô là 1 con chiên không ngoan đạo.Ngôi nhà thứ hai là một ngôi nhà hình khối vuông lát đá theo kiểu kiến trúc hiện đại với những bụi cây được cắt tỉa gọn gàng. Phòng khách có chiếc grand piano màu nâu sẫm và một con mèo đen. Những đêm tối trời, con mèo đứng ngay đầu cầu thang dẫn xuống phòng Maya và kêu những tiếng rợn người. Từ khung cửa sổ, Maya nhìn ra khoảng đen dày đặc và thấy hai chấm tròn sáng rực lạc lõng.Nhà dưỡng lão nằm nối tiếp ngôi nhà piano một cách kỳ quặc.-|-Một ngày đầu mùa xuân, Maya thấy một ông già đầu trọc râu ria xồm xoàm ngồi ở chiếc bàn trong sân với điếu thuốc hút dở dang. “Chào cô gái, cô tên gì?” “Maya, còn ông?” “Tom.”Ngày thứ hai của mùa xuân, Maya thả bộ về nhà. Già Tom vẫn ngồi hút thuốc bên bệ cửa hỏi vọng ra: “Hôm nay mọi chuyện sao rồi?” “Bình thường.”Ngày thứ mười lăm của mùa xuân, Maya chạy băng giữa màn mưa. “Hôm nay mọi chuyện sao rồi?” “Sũng nước và chết tiệt.”Ngày đầu tiên của mùa hè, trời nắng ấm. “Hôm nay mọi chuyện sao rồi?” “Piano và mì gói.”Ngày thứ sáu mươi của mùa hè. “Hôm nay mọi chuyện sao rồi?” “Sắp về nhà. Vui lắm.”Ngày cuối mùa hè. “Hôm nay mọi chuyện sao rồi?” “Không khóc được.”Một ngày giữa tháng 11, trời đổ tuyết. Mùi khói thuốc quen thuộc thôi quyện vào không khí. Cái lạnh làm người ta không kịp dừng lại vì sợ hơi thở sẽ đóng băng.Giáng Sinh, Maya gõ cửa ngôi nhà dưỡng lão với chiếc khăn choàng màu chocolate sữa đầy những mũi đan vụng về trên tay. Một người phụ nữ phúc hậu ra mở cửa, khe khẽ lắc đầu.Maya lấy chiếc khăn choàng lên cổ. Đầu cầu thang dẫn xuống phòng, trên nền tuyết trắng xóa, một khối đen tuyền nằm đóng băng. Hai chấm tròn thôi không sáng rực lạc lõng.“Hôm nay mọi chuyện sao rồi?” – Người bạn chung nhà giọng hớn hở với món quà xinh xắn trên tay.“Giáng Sinh vui vẻ.”
================================
TÌNH BẠNHai người đi trên con đường vắng vẻ. Đến một đoạn, họ có một cuộc tranh luận khá gay gắt và một người đã không kiền chế được giơ tay tát vào mặt bạn mình. Người kia bị đau nhưng không hề nói một lời. Anh viết trên cát: " Hôm nay, người bạn thân nhất của tôi đã tát vào mặt tôi ".Họ tiếp tục đi, đến một con sông, họ dừng lại và tắm ở đấy. Anh bạn kia không may bị chuột rút và suýt chết đuối, may mà được người bạn cứu. Khi hết hoảng sợ, anh viết lên đá: " Hôm nay, người bạn thân nhất đã cứu sống tôi ".Anh bạn kia ngạc nhiên hỏi: " Tại sao khi tôi đánh anh, anh viết lên cát, còn bây giờ anh lại viết trên đá ? "Mỉm cười, anh trả lời: " Khi một người bạn làm chúng ta đau, chúng ta hãy viết điều gì đó trên cát, gió sẽ thổi bay chúng đi cùng sự tha thứ... Và khi có điều gì đó to lớn xảy ra, chúng ta lên khắc nó lên đá như khắc sâu vào ký ức của trái tim, nơi không ngọn gió nào có thể xóa nhòa được... "......Hãy học cách viết trên cát và đá ...---------------------------------------GIA ĐÌNHMấy năm trước, cháu được một tuổi rưỡi, nói bập bẹ, mới biết đi. Bà vỗ tay mừng cháu. Mẹ cười hạnh phúc. Hai năm sau, cháu đã vào lớp một. Bà bị tai biến mạch máu não, nằm liệt gường, không nói được. Nụ cười hiếm thấy trên khuôn mặt mẹ. Sau nhiều tháng điều trị, bà bỗng nói được, rồi bà chống gậy tập đi. Bà đi được, cháu vỗ tay mừng bà. Mắt đẫm lệ, mẹ cười.-----------------------------------------Chuyện của nộiNhận vé máy bay, cả nhà mừng tíu tít...Dường như nội cũng mừng lắm. Nội ra vào, hết sờ cái cột, sửa thân bầu, lại bứt mấy đọt mồng tơi nấu canh. Con cháu cười nội lẩm cẩm...Từ ngày lên máy bay cho đến khi định cư nơi trời Tây, nội luôn săm soi một gói giấy, vẻ quí lắm.Chiều đông ảm đạm, nội ra đi, tay vẫn nắm chặt cái gói nhỏ. Bố nhẹ nhàng gỡ ra, một cục đất màu nâu rơi xuống, vỡ tan.......................................Cổng trườngCổng trường ngày thi đông nghẹt thí sinh & phụ huynh. Những gánh hàng, dãy quán mọc lên san sát trên khoảng đất trống cạnh trường. "Út, Út, Út ơi!". Cô học trò lúng túng tách khỏi đám bạn, đi về phía tiếng kêu. "Ăn đi con. Xôi đậu. Thi sẽ đâu đấy". "Con ăn rồi. Sao má lại ra đây!". Cô quày quả vào trường, vội vàng như trốn chạy... ...Mùa thi lại về. Cô giáo trẻ tần ngần trước cổng trường nhộn nhịp. Giọt nước mắt muộn màng đọng nơi khóe mắt. "Con mãi sẽ không đậu khi chối từ gánh xôi của má. Má ơi!".-----------------------------------Bà tôiThủa ấy khổ lắm, hàng năm vào tháng bảy mưa dầm, nhà túng thiếu phải vay hàng xóm từng bơ gạo. Mẹ thường nấu cơm nhão cho Bà dễ ăn. Tôi cằn nhằn mẹ. Bà bảo đi xin miếng vôi trầu. Tôi ấm ứ. Bà lọm khọm chống gậy đi. Khi về trời mưa Bà ốm cả tuần. Mẹ nấu cháo cho Bà, khói se mắt, chặc lưỡi: Bà già rồi mà còn khổ!Bà mất. Tôi xa nhà, ăn cơm bụi chợt thấy dáng ai còng - miếng cơm bỗng khô khốc, quán không khói mà cay cay.Đám tang buồn.Quê tôi có đội âm công lo nghi thức chôn cất. Trọng tâm nghi thức là bài hát đưa linh, có nhạc lễ phụ họa, với lời lẽ thống thiết bi ai do ông tổng tiền, nhân vật quan trọng nhất của đội âm công, diễn xướng trước linh cửu. Ông Biện suốt đời làm chức tổng tiền hát cho bao nhiêu đám. Ông Biện qua đời, chưa có người thay thế, đội âm công buộc lòng phải phát trên loa bài hát đưa linh do chính ông hát được ghi âm từ trước. Nghe một người tự đưa tiễn linh hồn mình, mọi người dự tang lễ không khỏi ngậm ngùi................................CayNgười đàn bà vội vã ra đi vào một chiều mưa tầm tã.Ngày ngày, chỉ còn lại người đàn ông lầm lũi bên xe mì gõ đầu hẻm. Chẳng hiểu vì lý do gì, khách đến ăn ngày một thưa dần rồi vắng hẳn. ...Ngày nọ, có người đàn bà sang trọng tìm về con hẻm xưa. Không ai còn nhận ra bà. Người đàn ông và xe mì gõ không còn ở đó nữa. Người ta bảo kể từ cái dạo vợ bỏ đi, mì ông nấu không còn ngon như trước và quá cay.Cay nên người ta không thèm ăn của ông nữa..................................................Con nuôiThầy giáo lớp 1 thảo luận với lớp về một bức hình chụp, có một cậu bé màu tóc khác mọi người trong gia đình. Một học sinh cho rằng cậu bé trong hình chính là con nuôi. Một cô bé nói: - Mình biết tất cả về con nuôi đấy.Một học sinh khác hỏi: - Thế con nuôi là gì?Cô bé trả lời: - Con nuôi nghĩa là mình lớn lên từ trong tim mẹ mình chứ không phải từ trong bụng mẹ................................................BãoSống miền duyên hải, công việc của anh gắn liền với biển, với những chuyến khơi xa. Anh đi suốt, về nhà chẳg đc bao đã tiếp tục ra khơi. Mỗi lần anh đi chị lại lo. Radio, ti vi báo bão. Đêm chị ngủ chẳg yên, sợ bão sẽ cuốn anh ra khỏi đời chị.Cuộc sống khá hơn, anh không đi biển nữa mà kinh doanh trên bờ. Anh đi sớm về trễ, có đêm vắg nhà, bảo vì côg việc làm ăn. Nhưng nghe đâu...Không phải bão, anh vẫn bị cuốn xa dần. Sóg gió, bão trog lòg chị............................................Mùi thơm hương bàiNgoài sáu mươi tuổi ông nghỉ hưu, tất cả để lại Hà Nội. Một mình ông về quê chăm sóc mẹ già sau mấy mươi năm đằng đẵng xa mẹ.Đó là những ngày hạnh phúc của đời ông, ông được sống lại những năm tháng ông là thằng Thiều bé bỏng, đêm đêm cùng mẹ xe những cây hương bài thơm ngọt ngào để nuôi ông ăn học... Hai mái đầu bạc của hai mẹ con lại xe hương bài cho đến một ngày trong túp lều nhỏ nghi ngút lan tỏa mùi thơm và khói trắng của hương bài...Ông trở lại Hà Nội với vợ con mang theo hương thơm của hương bài quê hương...
(Sưu Tầm)
Làm lý lịch? Giải phóng miền nam, nước nhà thống nhất, chính quyền mới được thành lập, thiếu trầm trọng nhân lực ngày đó đi làm công chức chả phải thi cử bằng cấp gì, cứ có ông cán bộ cách mạng nào đó giới thiệu, gia đình bần cố nông không dính liếu chế độ cũ thì kiểu gì cũng có một việc con con để làm. Chị đi theo một người quen của ba lên thị xã cũng chỉ đơn giản như vậy. Nhà nghèo, đất nước tang hoang, bầy con nheo nhóc, chị là chị cả, đi làm kiếm được đồng nào hay đồng đó. Văn phòng Tỉnh ủy mới thành lập tuềnh toàng rách nát sáng đi làm tạp vụ, trưa chiều đi tăng gia tăng vụ kiếm cái ăn, tối về lại bồi dưỡng nghiệp vụ, một ngày của chị là như thế chả có tiền lương. Đất nước còn nghèo, lương cán bộ còn chưa có đào đâu ra lương cho người đang học nghiệp vụ. Chẳng thế mà đi cùng đợt với chị có dăm bảy người chưa tới nữa năm họ về nhà ráo trọi.
Đất nước bắt đầu ổn định, chưa giàu nhưng cũng đủ ăn, cơ quan bây giờ bao ăn và cuối tháng còn có chút tiền lương nữa. Người ta lại đổ xô nhau xin vào làm nhà nước, được vào biên chế. Lúc này vào nhà nước phải làm lý lịch, phải kê khai phải thẩm tra xét duyệt phải tư tưởng chính trị rõ ràng, người ta cũng nô nức đi làm lý lịch. Trong lý lịch có phần điền nguyện vọng phân công công tác, mọi người cố gắng ghi thật nhiều mỹ từ để chứng tỏ mình lập trường vững vàng lý tưởng vững mạnh. Nào là "Hiến dâng cho Đảng", "Cống hiến cho lý tưởng", "Dốc sức cho tổ quốc". Chị thì chả biết ghi gì phần lý lịch chi ghi nguyện vọng: "Làm việc cho đất nước, để nhà bớt miệng ăn"
Khoảng cách
Góa phụ, 18 năm nay, bà làm công nhân vệ sinh thành phố nuôi 2 thằng con vào đại học.
Bà bắt đầu công việc mỗi ngày khi người ta chưa tỉnh giấc và trở về nhà khi tất cả đã chìm trong im lặng.
Công việc nặng nhọc, nhiều khổ tủi nhưng cũng lắm lúc bà mỉm cười mãn nguyện khi thấy thành phố lại sạch đẹp.
Bà nhanh tay quét nốt phần rác nơi góc công viên cho kịp chuyển ca đêm.
Đôi tình nhân rảo bước ném toẹt ly cà phê méo mó, nước tóe lên cả người bà. Bà khéo léo nhắc nhở rằng thùng rác ở ngay kia.
Cô gái lả lướt buông lời từ cặp môi hồng hào chín mọng rồi rủng rỉnh đánh cặp mông bước đi:
- Tôi không vứt ra đó thì bà lấy đâu ra việc mà làm?
-------------------------------------------------
Quạnh quẽ
Bố thân gà trống, vật lộn với vài công đất nuôi chị em tôi ăn học. Căn nhà rách nát, bảo làm lại, bố xua tay:
- Làm chi rứa? Để dành tiền bọn mi đi học.
Ngày qua...
Chị Hà ra trường, đi làm, thư về:
- Con gởi ít tiền, bố sửa lại căn nhà. Cuối năm, con lấy chồng, nhà cửa rách nát quá, họ coi thường...
... Đám cưới xong, chị theo chồng, chúng tôi đi học xa.
Giỗ mẹ lần thứ 11, chị em tôi về nhà. Ngôi nhà gạch mới xây lạnh tanh, không còn ấm cúng như căn nhà lá ngày xưa.
---------------------------------------------------
Lệ trần
Chuyện kể rằng, ở miền nọ có chàng trai, cô gái yêu và thương nhau rất nhiều.
Họ quấn quýt bên nhau, vui cười hạnh phúc như chẳng có thứ gì có thể chia lìa đôi lứa.
Nhưng rồi một ngày, cô gái chết đi, để lại chàng trai trong muôn vàn xót thương.
Chàng khóc. Chàng khóc ngày này qua ngày khác, người đời mủi lòng, khuyên nhủ chàng nên để ký ức được ngủ yên. Nhưng chàng vẫn khóc, khóc rất nhiều.
Rồi một đêm, trong giấc mơ, chàng thấy mình đứng trước ngưỡng cửa thiên đường. Có rất nhiều các cô gái trong trang phục dạ hội lộng lẫy, trên tay cầm những ngọn nến lung linh, huyền ảo. Và chàng thấy người yêu chàng, cũng áo quần lộng lẫy, cũng ngọn nến trên tay, nhưng nến tắt.
Chàng hỏi:
- Sao em không thắp nến lên?
Nàng rơi lệ:
- Mỗi lần em chưa kịp thắp lên thì nước mắt anh lại rơi xuống. Van anh, xin anh đừng khóc nữa!
*** Nếu lỡ mất đi người thân yêu nhất, bạn chọn cố gắng sống hạnh phúc để người đó được an nghỉ hay mãi chìm trong khổ đau của cả hai? ***
--------------------------------------------------
Mắt mẹ.
Suốt thời gian thơ ấu,và cả khi lớn lên,lúc nào tôi cũng ghét mẹi.Lí do chính có lẽ vì mẹ chỉ có một con mắt...Bà làm tôi thấy xấu hổ với bạn bè.Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà,thoát khỏi người mẹ làm nghề nấu ăn,người mẹ có một mắt khiến tôi luôn bị chê cười ấy...
18 tuổi,tôi có được học bổng du học Singgapore...
Nhiều năm sau....tôi lập gia đình,mua nhà và có mấy đứa con.Tôi nói với mọi người rằng tôi mồ côi từ nhỏ,tôi hài lòng với cuộc sống,vợ con và những tiện nghi vật chất mà tôi có ở Singapore.Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ,thỉnh thoảng lén vợ gửi về 1 ít tiền...tự nhủ như thế là đủ...
Một ngày kia,mẹ bất chợt đến thăm.Khi nhìn thấy bà già lam lũ,1 mắt trước cửa...lũ con tôi có đứa cười nhạo.đứa hoảng sợ..tôi nhìn mẹ,giận dữ"Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ,đi khỏi đây ngay"-"Ô, xin lỗi ông,tôi..tôi nhầm địa chỉ"..
2 tháng sau,lớp cũ họp lớp,tôi về nước.Sau buổi họp mặt,tôi ghé qua căn nhà của mẹ,vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ..Mẹ đã mất vài ngày trước đó,được hàng xóm mai táng.Tôi không nhỏ lấy một giọt nước mắt,cho đến khi cầm trên tay lá thư của mẹ:
"Con yêu,mẹ xin lỗi vì đã từng làm con xấu hổ với bạn bè,mẹ cũng xin lỗi vì đã sang Singgapore thăm con.Nhưng con biết không..hồi con còn nhỏ,có một vụ tai nạn xảy ra,con bị mất 1 mắt..nên mẹ đã cho con..một con mắt của mẹ.Mẹ không bao giờ hối hận vì điều ấy,vì con đã nên người,con hạnh phúc..và con có thể nhìn thấy cả thế giới bằng con mắt của mẹ.thay cho mẹ
Mẹ yêu con lắm!"
Giá trị của 1 " người bạn " !------------------------------------------------Người chủ tiệm treo tấm bảng "Bán Chó Con" lên cánh cửa. Những tấm biển kiểu như vậy luôn hấp dẫn các khách hàng nhỏ tuổi. Ngay sau đo,ù có một cậu bé xuất hiện. "Chú bán mấy con chó này với giá bao nhiêu vậy?" cậu bé hỏi. Ông chủ trả lời "Khoảng từ $30 cho tới $50." Cậu bé móc trong túi ra một ít tiền lẻ. "Cháu có $2.37," cậu nói, "cháu có thể coi chúng được không?" Người chủ tiệm mỉm cười và huýt sáo. Từ trong cũi chạy ra chó mẹ Lady cùng với năm cái nắm lông be bé xinh xinh chạy theo. Một con chó con chạy cà nhắc lết theo sau. Ngay lập tức, cậu bé chỉ vào con chó nhỏ bị liệt chân đó "Con chó con này bị làm sao vậy?" Người chủ giải thích rằng bác sĩ thú y đã coi và nói rằng con chó con bị tật ở phần hông. Nó sẽ bị đi khập khiễng mãi mãi. Nó sẽ bị què mãi mãi. Đứa bé rất xúc động. "Cháu muốn mua con chó con đó." Người chủ nói rằng "Chắc là cháu không muốn mua con chó đó đâu, còn nếu cháu muốn nó thì chú sẽ cho cháu luôn." Cậu bé nổi giận. Cậu nhìn thẳng vào mắt của người chủ, và nói rằng "Cháu không muốn chú cho cháu con chó con đó. Nó xứng đáng như bất kỳ con nào khác và cháu sẽ trả cho chú đủ giá tiền cho nó. Thật ra, cháu sẽ đưa cho chú $2.37 bây giờ và 50cent mỗi tháng cho đến khi cháu trả đủ số tiền." Người chủ phản đối "Cháu đâu có muốn mua con chó đó. Nó sẽ chẳng bao giờ có thể chạy được và chơi với cháu như những con chó con khác." Nghe vậy, cậu bé cúi xuống và kéo ống quần lên để lộ ra một chân bị vặn vẹo, teo quắt và phải có hệ thống thanh giằng chống đỡ. Cậu nhìn lên người chủ và nói rất khẽ- "Vâng, cháu cũng không chạy được, và con chó nhỏ đó cần một người có thể hiểu được nó!"
Bạn Có Nghèo Không?
Một ngày nọ, người cha giàu có dẫn con trai đến một vùng quê để thằng bé thấy những người nghèo ở đây sống như thế nào. Họ tìm đến một nông trại của một gia đình nghèo nhất nhì vùng. "Đây là là một cánh để dạy con biết qúy trọng những người có cuộc sống cơ cực hơn mình." - người cha nghĩ đó là bài học thực tế tố cho đứa con bé bỏng của mình.Sau khi ở lại và tìm hiểu đời sống ở đây, họ lại trở về nhà. Trên đường về, người cha nhìn con trai mỉm cười: " Chuyến đi như thế nào hả con ?"- Thật tuyệt vời bố ạ !-Con đã thấy người nghèo sống như thế nào rồi đấy !-Ô, vâng.-Thế con rút ra được điều gì từ chuyến đi này ?Đứa bé không ngần ngại:-Con thấy chúng ta có một con chó, họ có bốn. Nhà mình có một hồ bơi dài đến giữa sân, họ lại có một con sông dài bất tận. Chúng ta phải đưa những chiếc đèn ***g vào vườn, họ lại có những ngôi sao lấp lánh vào đêm.Mái hiên nhà mình chỉ đến trước sân thì họ có cả chân trời. Chúng ta có một miếng đất để sinh sống và họ có cả những cánh đồng trải dài. Chúng ta phải có người phục vụ, còn họ lại phải phục vụ người khác. Chùng ta phải mua thực phẩm, còn họ lại trồng ra nững thứ ấy. Chúng ta có những bức tường bảo vệ xung quanh, còn họ có những người bạn láng giềng che chở lẫn nhau...Đến đây người cha không nói gì cả."Bố ơi, con đạ biết chúng ta nghèo như thế nào rồi.."- cậu bé nói thêm.Rất nhiều khi chúng ta đã quên mất những gì chúng ta đang có và chỉ luôn đòi hỏi những gì không có. Cũng có những thứ không có giá trị với người này nhưng lại là mong mỏi của người khác. Điều đó còn phụ thuộc vào cách nhìn và đánh giá của mỗi người. Xin đứng quá lo lắng, chờ đợi vào những gì bạn chưa có mà bỏ quên điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi.
------------------------------------------
Nghịch Lý
Thanh minh.Bàn chuyện cải mộ mẹ,anh Hai nói:
-Tôi góp một phần.
-Tôi một phần
...
-Tôi cũng một phần.
Thím Tư chen vào,nửa đùa nửa thật:
-Chú út hai phần mới phải,anh Tư đâu hưởng gì đâu.
Chợt nhớ,lúc nhỏ,mấy anh em ngủ chung với mẹ.Đêm,muỗi vào mùng,mẹ không đập,sợ hụt,cứ để muỗi cắn mẹ no rồi sẽ không cắn các con.
Ôi,tình yêu của mẹ là thế...có chia phần bao giờ đâu.
Tác giả:Văn Triều
Đi thi
Tác giả: Ngô Thị Thu Vân
Chị Hai thi đệ thất. Ba thức dậy từ tờ mờ chở chị đi trên chiếc xe đạp cũ. Chị Hai đậu thủ khoa. Má bảo: “Nhờ Ba mày mát tay”. Từ đó, lần lượt tới anh Ba rồi cô út - cấp II, cấp III, tú tài, đại học - Đứa nào cũng một tay Ba dắt đi thi. Giờ cả ba đều thành đạt.
… Buổi sáng, trời se lạnh, Ba chuẩn bị đi thi “Hội thi sức khỏe người cao tuổi”. Má nhìn Ba ái ngại: “Để tôi gọi taxi. Tụi nhỏ đều bận cả”.
Buổi tối, má hỏi: “Ông thi sao rồi?”. Ba cười xòa bảo: “Rớt!”.
----------------------------------
Đám tang buồn
tác giả: Nguyễn Đông Phương
Quê tôi có đội âm công lo nghi thức chôn cất. Trọng tâm nghi thức là bài hát đưa linh, có nhạc lễ phụ họa, với lời lẽ thống thiết bi ai do ông tổng tiền, nhân vật quan trọng nhất của đội âm công, diễn xướng trước linh cửu. Ông Biện suốt đời làm chức tổng tiền hát cho bao nhiêu đám.
Ông Biện qua đời, chưa có người thay thế, đội âm công buộc lòng phải phát trên loa bài hát đưa linh do chính ông hát được ghi âm từ trước. Nghe một người tự đưa tiễn linh hồn mình, mọi người dự tang lễ không khỏi ngậm ngùi.
--------------------------------
Viết cho cha
tác giả: Minh Tú
Con xin tiền đóng học phí học thêm Anh văn. Cha nói để cha tính. Mấy ngày sau cha mới có tiền đưa con.
Một lần trốn học, lũ bạn rủ con đi uống nước.
Ngồi trong quán, con giật mình khi thấy dáng một người rất quen: cha của con. Cha chạy xe ôm sau giờ làm việc. Con trách mình sao quá vô tâm
-------------------------------