Thứ Năm, 25 tháng 2, 2016

giphy (19)
"Khi con đã đủ tuổi để lập gia đình, bố không muốn con yêu xa vì bố mẹ nào cũng muốn ở gần con, bố thật không an tâm khi giao con gái cho một "người dưng", đúng là "người dưng" đấy con ạ. Con ốm đau, con cái, gia đình người ta biết có tốt với con không, ở nhà con là nhất với bố mẹ nhưng về nhà người ta rồi thì sẽ thế nào? Con cũng không cần ở gần bố mẹ quá, chỉ cần có thể cuối tuần về đây chơi là được rồi, con mà lấy chồng xa, bố mẹ có ốm đau, con có chuyện...về đến nơi có khi muộn mất rồi. Con gái thì nên giữ đường lùi cho mình, bố biết con yêu cậu trai đó nhiều, nhìn thấy nét rạng rỡ khi con nói về cậu ta là bố hiểu.. Nhưng đàn ông cũng bạc lắm con ạ, thực sự không đáng tin đâu nên con phải tỉnh táo, hãy thực tế chứ đừng để những lời ngọt ngào lấp liếm hết thực tại.
Con cứ tin bố đi, không thừa đâu, khi nào con có con lúc ấy con sẽ thấm thía nỗi lo lắng của bố bây giờ. Lo lắm, mất ăn mất ngủ, lo con đi sai đường, lo con lỡ dở.
Tất nhiên vì cuộc đời luôn có những gấp khúc, chuyện xấu chuyện tốt có cả nhưng ai cũng sẽ vượt qua con ạ, Ai cũng trưởng thành mà. Có điều con vẫn mãi là con gái của bố, vẫn ngốc nghếch và đáng được bảo vệ. Bố vẫn sẽ luôn bảo vệ con....đến khi nào có thể.
Còn nhiều lắm con gái ạ, nhiều điều bố muốn nói cho con nghe nhưng bố cũng biết quyết định vẫn luôn nằm ở con. Bố chỉ có thể là người đứng sau thôi, con yên tâm, dù có chuyện gì đi nữa thì con vẫn là con của bố mẹ."

Thời gian thật vô tình..


Thời gian thật vô tình.. ♫
20 tuổi, tôi và em bắt đầu đến với nhau, ngày ngày nhắn tin, đêm đến nói chuyện trên trời dưới biển đến tận sáng. Gặp nhau bao nhiêu, nói lời yêu thương bao nhiêu chưa bao giờ là đủ..
26 tuổi, vẫn tình yêu ấy, trải qua bao sóng gió chông gai, tôi và em vẫn bên nhau, nhưng vẫn có một khoảng cách vô hình. Bận rộn với công việc, những trách nhiệm khác khiến tôi và em đánh mất những khoảnh khắc bình dị bên nhau từ lúc nào không hay.
Đôi khi, khi mệt mỏi sau những bữa tiếp khách triền miên, tôi chợt nhớ em, nhớ những ngày có hai đứa cùng nhau đi khắp nơi, nói chuyện tương lai lấy nhau mình sẽ đi trăng mật ở đâu, sẽ cùng nhau xây nhà ven hồ như thế nào, những kí ức bình dị khiến tôi khẽ mỉm cười.
Giữa dòng đời xô bồ ngược xuôi, giữa ràng buộc của nghĩa vụ và trách nhiệm... giá như ta vẫn giành được nhiều thời gian cho nhau thì tốt.
Vì suy cho cùng, một căn nhà có tiện nghi cũng chẳng là gì nếu thiếu một ánh lửa ấm áp ♫ ♫


Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn

Tôi không sợ một người từ chối thẳng thừng tình cảm của mình. Tôi chỉ sợ một người cứ dùng dằng mối quan hệ, buông chẳng buông, nắm chẳng nắm. Kiểu như người ta cầm cán dao còn mình đơn thân ôm lấy đầu lưỡi. Họ có thể làm tổn thương mình bất cứ lúc nào.
Tôi không sợ những cảm xúc đau khổ hay tuyệt vọng khốn cùng. Tôi chỉ sợ... rõ ràng mình đang đau mà vẫn phải cười, mình đang buồn mà vẫn phải tỏ ra vui tươi. Kiểu như cảm xúc của chính mình mà cứ bị phụ thuộc vào kẻ khác.
Tôi không sợ đơn độc. Tôi chỉ sợ một ai đó đến bên mình. Tạo ra thật nhiều hồi ức. Sau đó dứt áo ra đi kiểu bỏ con giữa chợ. Cảm giác đó... như có ai cướp cả mạng sống, lấy đi cả thế giới của mình 

Hôm nay, tình cờ gặp lại em, cô gái của anh đang cười với người khác.

Anh chẳng biết nên làm thế nào cho đúng ngoài cái nhìn lửng lơ với mọi vật xung quanh. Anh cứ nhìn vô định như thế tránh đi hình ảnh em lọt vào mắt mình. Quen cái cảm giác tim nhói lên từng cơn, nhưng đối diện với em, anh lại trở thành kẻ hèn nhát đến đáng trách.

Chúng ta chia tay bao lâu rồi nhỉ?

Anh không biết, vì vốn dĩ anh chưa từng chấp nhận câu chia tay, nên với anh, mốc thời gian ấy chẳng tồn tại.

Còn em, chắc nhớ rất rõ. Ngày chúng ta chia tay, cũng là ngày em bắt đầu cuộc tình mới, phải không?

Anh nhận thức được rằng, em là người chẳng dành cho cuộc đời anh. Em chẳng còn như xưa, em thay đổi. Vậy mà trong tâm anh luôn chờ ngày em quay về.

"Em đi chán rồi. Em biết em sai rồi. Anh vẫn còn yêu em chứ?"

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...