Thứ Sáu, 30 tháng 1, 2015

Chờ Đợi Hạnh Phúc 2

Hắn ngồi thẩn thờ trước thư án, mắt nhìn tấu chương nhưng hồn đã bay về phương nào. Hắn không biết ngôi vị này còn ý nghĩa nào với mình nữa khi mà người yêu dấu nhất đã ra đi....

Ngày đó, hay tin nhà nàng gặp nạn, hắn thật hận bản thân mình đã hoàn toàn bất lực dưới uy quyền của cha. Hắn trơ mắt nhìn nàng bị bán, bị đánh đập và bị ép buộc phải khuất phục. 

Hắn hứa với cha rằng sẽ không gặp lại nàng nữa nếu mình thắng được đêm đầu của mỹ nhân. Và hắn có nàng. Ôm nàng trong lòng nhưng ý nghĩ phải xa nàng từ đây như ngọn lửa thiêu đốt tâm can hắn.

Nhìn những giọt nước mắt nàng rơi trong đêm đen, hắn xót xa thốt ra lời hứa tàn độc nhất, ích kỷ nhất, chỉ vì không muốn trái tim nàng thuộc về bất kỳ ai khác....

Hắn lấy đại công chúa, dần dần thoát khỏi sự khống chế của cha. Hắn từng bước từng bước nắm giữ triều ca, âm thầm giết hết bè lũ hãm hại gia đình nàng năm xưa. Nhưng càng giết chóc, càng toan tính thì nỗi nhớ về nàng càng đậm sâu,càng khiến hắn ngày đêm chìm ngập trong đau khổ. 

Mỗi lần nghe tin tức về nàng, hắn hận không thể giết hết những kẻ bẩn thỉu dám tìm đến nàng. Nhưng làm sao có thể khi mà có cả trăm ngàn người trong thiên hạ cơ chứ? 

Mọi kỹ nữ đều có thể chuộc thân, nhưng kẻ tội đồ sẽ mãi mãi phải sống trong dày vò, chỉ có lệnh ân xá của hoàng đế mới có thể tự do....

Vậy nên, vì nàng, hắn chuốc thuốc tiên đế, ép ngài truyền ngôi cho hắn. 

Hắn thành công! Nhưng ngày hắn đăng cơ, những tưởng từ nay sẽ được cùng nàng làm đôi chim liền cánh...thì cớ sao...mắt hắn nhìn thấy...chỉ là cái xác lạnh lẽo đã cứng từ lúc nào?

Hắn đi Hoa Sơn, chọn cành đào đẹp nhất, cao nhất, nhiều hoa nhất đem về. Nhưng có lẽ, cành đào đó cũng giống như tình yêu ngắn ngủi, tràn trề tuyệt vọng của nàng và hắn nên nó cũng mau chóng héo tàn....

Đứng trước ngôi mộ không tên ở loạn táng cương, lòng hắn trầm xuống. Hắn không thể nào hét lên tên của nàng, cũng chẳng thể khóc than một hồi, bởi rằng, còn ai có thể nghe được tiếng lòng của hắn, còn ai có thể nhìn thấy sâu thẳm tâm hồn hắn? 
~~~~~~
"Cành đào năm xưa ta đã hứa, bây giờ, ta đến tặng cho nàng. Ta không mong nàng tha thứ cho ta. Chỉ là...đời đời kiếp kiếp ta chỉ có một thê tử là nàng..."
~~~~~~
Suốt thời gian hắn tại vị, ngôi hoàng hậu bỏ trống. Ngay khi con trai của hắn và đại công chúa tròn 12 tuổi, một đạo chiếu chỉ truyền ngôi bất ngờ ban ra....kể từ đó, không ai trong triều gặp lại hắn nữa. 
~~~~~~
không biết từ lúc nào, ở loạn táng cương có một ngôi nhà tranh, có một ông lão vẫn ngày ngày quét tước các ngôi mộ không tên....nhưng chỉ có một ngôi mộ gần nhà ông ta là có thêm hoa đào trang trí mỗi độ xuân về....

~~~~~hết phần 2~~~~~
_____Tước Nhi_____

Chờ Đợi Hạnh Phúc 1

Năm ấy, cha nàng mang tội phản quốc, già trẻ trong nhà đều bị liên luỵ. Trai thì chém đầu, gái thì bị bán. Mộng ước vợ chồng của nàng và hắn tan vỡ, trôi theo dòng nước.

14 tuổi, nàng bước chân vào Xuân Hồng Lâu, trở thành vật phẩm đấu giá của kẻ lắm tiền. Hắn mua được đêm đầu của nàng, nhưng hai kẻ khốn khổ lại đến với nhau bằng nước mắt và sự bi thống tột cùng.

Sau hôm ấy, nàng cự tuyệt mọi vị khách và có ý định tự sát. Hắn đã bảo với nàng rằng: "Ta sẽ phấn đấu thật tốt để giành được danh vị cao quý nhất trong triều....vậy nên nàng cũng không thể thua ta! nàng hãy trở thành danh kỹ đứng đầu kinh thành, giúp ta triệt hạ chướng ngại vật! Khi đó, chúng ta sẽ được bên nhau mãi mãi..."

Nàng hiểu rằng điều đó đồng nghĩa với bản thân sẽ bị nhúng chàm bởi hàng trăm tên nam nhân bẩn thỉu....Nhưng nàng tin hắn bởi vì nàng yêu hắn. Chưa đầy một năm, nàng thật sự trở thành danh kỹ nổi tiếng nhất kinh thành. Thế mà, kể từ ngày đó, hắn chưa một lần quay lại tìm nàng...

Mỗi ngày đều có người nói về hắn càng khiến nàng thấy cô đơn lạnh lẽo. Vậy mà, tận sâu trong tim nàng vẫn muốn tin rằng lời nói xưa kia là thật.

Hắn lấy đại công chúa, trở thành vị phò mã ưu tú nhất. 

Hắn dẹp loạn tặc ở biên cương khiến dân chúng tôn thờ như vị thánh cứu độ chúng sinh.

Và tên hắn được ghi trong di chiếu của tiên đế khi ngài băng hà.

Phải! mỗi tin tức về hắn đều khiến nước mắt nàng rơi. Nàng nên hận hắn hay từ bỏ tình yêu dành cho hắn? Không! cả hai nàng đều không làm được!

Ngày hắn đăng cơ, cả nước vui mừng. Xuân Hồng Lâu phát hiện xác nàng lạnh cứng từ lúc nào. 

Kết thúc đi~~ sự chờ đợi mòn mỏi khiến nàng rất mệt, rất đau khổ. Nàng nguyện rằng đời đời kiếp kiếp không nên gặp lại hắn.......
~~~~~~~~~
Chiều thu gió hiu hiu, lành lạnh, một thân ảnh màu vàng đứng lặng yên trước ngôi mộ không tên, đầy cỏ dại. Người đó chỉ rơi đúng một giọt nước mắt, để lại một cành đào đã héo rũ.....
~~~~~~~~~
"Khi ta lớn, chàng hãy cầu hôn ta bằng cành đào đẹp nhất trên đỉnh Hoa Sơn nhé?"
"Dĩ nhiên, với ta, chỉ có nó mới xứng với nàng"
~~~~hết phần 1~~~~
________Tước Nhi________

Ba nghìn năm vật đổi sao dời
Ngươi cuối cùng rồi cũng già đi mất
Ta thì vẫn luân hãm mãi như xưa
Ngươi đi tới bến đò ở phía trước
Sông mịt mù, dòng nước lững lờ trôi
Ném cho ta một nụ cười nhợt nhạt
Canh Mạnh Bà, cạn chén tự bao giờ.
Cứ như vậy, cầu Nại Hà ngươi bước
Tâm này đã tĩnh lặng tựa nước sông
Và trái tim, nặng trĩu hệt như đá
Đành khép lại nhành hoa rối loạn này.
Tâm đau như vỡ nát
Tâm chết trong vô vọng
Ta đưa tình mùi hương hoa triền miên
Thay cho chén canh đắng lãng quên mất

Ta còn sống
Không có linh hồn, chỉ có thân thể
Thế nhưng mà, vẫn kiên trì yêu ngươi

- tống dĩnh -

Đế hoàng

Khói hương trầm hàng đêm đốt đi nổi nhớ phương xa ....
Ngươi chinh chiến - ta lại chỉ có thể yếu hèn núp sau điện ngọc đài cao .Ngươi tôn ta hai chữ - đế hoàng .Thật tâm ta vẫn biết rõ... ngươi xem ta là gì .Một kẻ nhu nhược chỉ biết chạy trốn chiến tranh..Nhưng ngươi không thể thấu được tâm tư của ta ..Sợ hãi thế nào khi phương xa báo tin về .Mặt lạnh trên ngai nghe quân báo .Tâm thì như hải đảo sóng cuồn .Ta nhu nhược , ta biết . Ngôi hoàng đế vốn không dành cho ta . Ta chỉ là kẻ nhặt được may mắn sau một hồi cung biến .Như một quân cờ được đưa lên làm bù nhìn . Ta có thể làm gì hơn ngoài chấp nhận số phận.Nhưng ta đã gặp ngươi ...một khúc tiêu đêm ấy , quấn lấy tâm tư của kẻ cô đơn nơi tẩm thất .Để rồi dõi theo ngươi trong từng hành động .Nhưng ngươi vĩnh viễn không biết được ....Đối với ngươi ta chỉ là quân vương vô dụng ..Đối với ta ngươi lại là ....sâu sắc ....trao đi tâm ..[ Lam Không ]


Biệt Thư


Ta cứ ngỡ rằng, ngươi và ta dù không thể cùng nhau trong hiện thực, thì chí ít cũng hãy để ảo mộng này chung đôi. Nào ngờ đến cả mộng ảo cũng không được toại nguyện.
Là lỗi do ta vô tâm, hay tại là vì ngươi thay đổi? Là do lừa dối lẫn nhau hay là do bình thủy tương phùng?

Đã từng là hoài niệm đẹp tươi, chỉ đơn giản là sự quan tâm đơn thuần. Cũng là tốt hơn bây giờ, ngươi và ta đến gặp nhau cũng tạo nên chán ghét.Ta hiểu tâm người nụ hồng đã nở, hay ta cứ giản đơn là biến mất khỏi người? Sẽ không làm người phải thêm mối bận tâm hay phiền phức.Khi nhàm chán có thể cùng nhau đối ẩm, khi vui vẻ có thể cùng nhau chuyện trò. Khi đau đớn có thể vì người dang ra vòng tay an ủi.Không nhất thiết cùng người tơ hồng kết mối, vẫn có thể cùng nhau an ổn đến cuối đời.....Làm một đôi tri kỷ, không nguyện cầu uyên ương...Âu cũng là cùng người bấy lâu một tiếng phu thê. Không trọn chữ Tình cũng nên toàn chữ Nghĩa.Ta buông tay trước để không làm người khó xử. Cứ để ta đóng trọn một vai vô tâm phi phế. Đoạn đi đoạn tình này.Sau này vô tình gặp lại, không cầu người nhớ ta rõ ràng, chỉ mong có thể cùng nhau nở nụ cười nói lời chào hỏi...
Không cầu một cặp Uyên Ương, chỉ nguyện làm một đôi Tri kỷ...
Đoạn Lưu Nhiên.

BỈ NGẠN HOA

BỈ NGẠN HOA
Hoa Bỉ Ngạn ta gặp nơi Bỉ Ngạn
Hồng sắc đương khoe lục sắc tan
Hoàng Tuyền dẫn lối quên tình kiếp 
Bỉ Ngạn lưu tâm quá khứ tàn.... 
.

Ta từng rất yêu một người mặc dù ta khôg còn nhớ rõ hắn là ai.
Không nụ cười , không giọng nói, không hình dáng 
Nhưng ta biết rỡ ta đã từng rất yêu hắn, không ,có lẽ, vẫn mãi yêu hắn. Yêu đến tê tâm liệt phế. 
Yêu đến quên cả bản thân là ai.
Ngày ta cầm trên tay thủ cấp của chính cha ruột mình, cả người đầy máu đứng trước hắn, 
Ta nhận được từ hắn nụ cười đẹp nhất.
Hắn cũng từng hứa với ta, sẽ cùng ta du sơn hạ thủy.
Bình bình đạm đạm sống qua kiếp người...
Không cầu thiên trường địa cửu , chỉ nguyện một đời kết uyên ương.
Cuối cùng, ngày giỗ của ta, cũng chính là ngày hắn cùng thê tử kết thành phu thê, tình ái mặn nồng, đầu gối tay ấp.
Ta bình thản nhìn hắn bái đường thành thân.
Bình thản canh giữ nơi cửa hỷ phòng. Để hắn cùng thê giao hoan khoái lạc
Khoảnh khắc khi mũi kiếm kia đâm sâu vào lồng ngực, ta cũng bình thản đón nhận lấy cái chết.
Đời này không có được ngươi, đành hẹn tam sinh chuyển kiếp.
Chỉ có điều đôi tay đã nhuộm thắm máu đào này.
Ta không chắc được toại ý chuyển sinh.
Chẳng may bị ném bỏ vạc dầu.
Ta và ngươi lại giống loài Bỉ Ngạn, có hoa không lá, có lá đoạn hoa.
Ta cầm trên tay chén Vong Tình Thủy, vẫn không nỡ uống cạn chén này, chẳng may ta quên luôn đi hồi ức, có phải hay chăng ta và ngươi sẽ đoạn duyên mãi mãi?
Ta biết rằng, ngươi chẳng nhớ đến ta...
Ta gửi lại kí ức vào đóa hoa huyết sắc, chờ người thác về hội chung...
.
Ta gửi lại người đóa Bỉ Ngạn đỏ tươi
Để nhờ hoa đưa đường dẫn lối
Nếu một mai thác về xuống dưới
Có hoa này bầu bạn với người thôi...
.
Đoạn Lưu Nhiên

Nếu mai này ta không yêu nhau nữa..

Một thời gian sau đó, khi mọi thứ đã trở về đúng nhịp, khi tim em đã thôi ngẩn ngơ khi lướt qua anh giữa dòng người vội vã… Em sẽ gọi điện và mời anh đi café như một người bạn tại một quán không quen.

Anh từng hỏi: Có bao giờ em không yêu anh nữa?
 
Em trả lời: Có chứ, cuộc đời này có gì không xảy ra!
 
Anh dằn dỗi và giận em toàn nghĩ những điều không may mắn và toàn nói những thứ chẳng tốt lành. Rằng đã tình yêu hai đứa mình mãi mãi không có giây phút ấy.
 
Có phải em quá thực tế không anh? Hay cuộc đời này quá nghiệt ngã.
 
Em không đủ lãng mạn để tin rằng tình đầu sẽ luôn là tình cuối và trái tim con người mãi không đổi thay. Trên đường đời có bao nhiêu ngã rẽ là bấy nhiêu lần ta phải lựa chọn. Và một mai biết đâu 2 ta chọn về 2 hướng rẽ không có nhau.
 
Em không đủ lãng mạn để tin rằng chỉ cần tình yêu đủ vượt qua tất cả. Có những khắc nghiệt trên đời không chỉ tồn tại trong phim ảnh. Bao ngang trái, bất công vẫn bám ríết lấy những đôi chân trần yếu ớt. Và chắc gì tình mình đủ lớn để đi qua tất cả?

Em không đủ lãng mạn để tin rằng cuộc sống toàn màu hồng, toàn những may mắn và tốt lành… Con người ta cần chuẩn bị để đối diện với cả những điều không mong muốn anh ạ.

neu-mai-nay-ta-khong-yeu-nhau-nua
Bởi vậy…
 
Nếu một mai anh không còn yêu em nữa, hãy dịu dàng nói với em điều đó… Em đủ tinh tế để nhận ra trong ánh mắt, trong nụ cười và vòng tay anh. Nhưng có lẽ, em cũng như mọi cô gái khác cần một lời nói để bắt đầu cũng như một lời nói để kết thúc. Đừng lẳng lặng ra đi anh nhé, em sẽ tự suy diễn những điều vu vơ.

Nếu một mai anh không còn yêu em nữa, hãy buông tay và bước đi thật lạnh lùng. Em không chắc mình đủ mạnh mẽ để không níu giữ đôi tay, không ôm riết lấy anh từ phía sau… Em như mọi cô gái khác cũng chống chếnh, chới với khi đã quá quen được đi bên một người. 

Nếu một mai anh không còn yêu em nữa, hãy bước ra khỏi cuộc đời em và làm ơn mang theo cả tình thương, quan tâm và lo lắng. Thứ em cần ở anh là tình yêu và chỉ vậy. Khi tất cả đã tan đi như bong bóng căng đầy, đừng nuôi em trong ảo giác của tình thương hại. Hãy để em được đứng lên bằng đôi chân của mình, không có anh bên cạnh. Những vết thương tự chảy máu rồi tự lành, thời gian kì diệu lắm anh ạ. Đó là thứ duy nhất em cần lúc ấy. Đi qua vết thương chảy máu rồi bưng mủ và hồi sinh, em sẽ thấy mình lớn lên, trưởng thành hơn rất nhiều.

Nếu một mai anh không còn yêu em nữa, đừng vội vã nhắn tin đòi kết bạn… Khi nào muốn, khi nào thấy thật sự đã vượt qua em sẽ là người làm việc đó anh ạ.
 
Nếu một mai anh không còn yêu em nữa và bên anh là một cô gái khác. Ta vô tình chạm mặt nhau trên phố mong anh đừng giới thiệu em như người yêu cũ mà hãy xem em như một người bạn lâu năm, đồng hương hay một cộng sự từng làm việc… Một mối quan hệ không quá thân thiết cũng không quá xa vời.
Nếu một mai ta không còn chung lối, những kỉ niệm hãy cất vào ngăn khóa, đừng đem ra để níu kéo, để hờn giận hay làm tổn thương nhau… trái tim ấy ta đã từng thử ghép vào tim mình. Vì không kít nên bật khỏi đời nhau… Không ai là người có lỗi, tại sao phải làm đau người khác, làm đau cả chính mình.
Nếu một mai ta không còn chung lối, ai đó có hỏi là tại sao. Đừng nói với họ ta không hợp bởi hợp hay không do chính anh và em cùng cố gắng. Em sẽ nói vì tình yêu không đủ lớn để níu kéo hai cái tôi khác biệt. Càng ở bên nhau, càng gắn bó càng thấy mình đánh mất bản thân , vì thế mà dừng lại, không vì ai khác, vì chính mình mà thôi.
Nếu một mai anh hết yêu em, mọi lí lẽ, mọi lời nói... tất cả đều trở nên vô nghĩa. Em sẽ không hỏi quá nhiều vì thế đừng nói quá nhiều anh nhé, thời gian sẽ thay ta làm nốt những điều còn lại.

… Và một thời gian sau đó, khi mọi thứ đã trở về đúng nhịp, khi tim em đã thôi nhói mỗi khi nghe bài hát anh từng hát, thôi nghẹn ngào khi bước qua quán quen, thôi ngẩn ngơ khi lướt qua anh giữa dòng người vội vã… Em sẽ gọi điện và mời anh đi café như một người bạn tại một quán không quen. Chắc chắn vậy, anh nhé!

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...