Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2019



Có hôm tôi nằm vắt tay lên trán suy nghĩ về những sai lầm của mình. 

Đời người ai mà chẳng trải qua bao nhiêu những sai lầm mới có thể trưởng thành lên được.Quan trọng là bạn làm gì sau những sai lầm ấy

Gục ngã hay tiếp tục bước đi. Đó mới là điều quan trọng.

#Nép
Tôi thích nhìn khuôn mặt hoan hỉ của em mỗi khi tôi cúi xuống và buộc lại những sợi dây giày bị tuột ra.
Tôi thích cảm giác em vòng qua eo tôi bất ngờ hỏi tôi "Anh muốn em giúp gì không?", khi tôi đang lúi húi trong bếp nấu cơm cho em sau một ngày có vẻ như em đã thấm mệt vì công việc.Tôi thích cảm giác em đứng đó, tôi ngồi đây rồi kể cho nhau nghe về một ngày của mình như thế nào? "Tối nay mình đi đâu không em?", "Mình ở nhà đi, anh đọc sách, em nấu ăn".
Tôi biết rằng khi yêu một người phụ nữ hết lòng tôi sẽ không ngại cúi người buộc dây giày cho cô ấy, không ngại vào bếp nấu những món ngon cho cô ấy ăn hay chỉ ngồi để kể cho cô ấy nghe về những câu chuyện của tôi. Miễn là cô ấy vui, tôi biết điều gì mình cũng có thể làm.
Khi đàn ông trưởng thành, hơn bất cứ điều gì khác, họ chỉ mong muốn có ai đó ở bên, để hết lòng yêu thương mà thôi.
#CK

Nếu có yêu thì đừng yêu người như Ngạn.


Nếu có yêu thì đừng yêu người như Ngạn.

Khi Mắt Biếc khép lại người ta thường hay nói về tình yêu của Ngạn dành cho Hà Lan. Nó được xem như là hình mẫu về một tình yêu chân chính. Nhưng tôi ghét tình yêu của Ngạn. 

Trong tình yêu tôi luôn sợ yêu phải một người giống Ngạn, luôn đau đáu một tình yêu với người thương cũ. Luôn đặt hết tâm can dành cho một người không xứng đáng để nhận nó. Khi biết người đó không yêu mình mà vẫn không có dũng cảm để quên, khi đã không có dũng cảm để nói tình cảm của ta dành cho một người thì cũng nên dũng cảm nhìn người ấy ra đi để giải thoát cho chính mình nhưng điều đó Ngạn lại không làm được.

Người ta vẫn thường bảo không đau sẽ không tỉnh, không phũ sẽ không rời chẳng nhẽ yêu đơn phương một người 20 năm không đau sao mà không chịu tỉnh vậy anh ơi !!!

Có lẽ bà Ngạn đã nói sai, người sau này sẽ khổ lại chính là Ngạn. Mọi đau khổ đều là do Ngạn chọn. Khi mọi thứ tưởng rằng đã được ông trời bù đắp lại cho Ngạn thì anh lại chọn cách ra đi bỏ lại Trà Long sau lưng và tương lai của cô còn bỏ ngỏ. Ngạn chọn ra đi trong vội vã nhằm trốn tránh thực tại. Anh đâu có biết rằng trốn tránh không phải là một cách tốt để quên. Vì tất cả nỗi niềm trong tim vẫn nằm im ở đó, đợi anh trở về và chấp nhận hiện tại. Nếu có kiếp sau, xin anh thà làm kẻ phong lưu còn hơn mang kiếp luỵ tình, nha anh.

- Nguyễn Minh Lý -

Theo: Đọc+ I Ảnh phim: Mắt Biếc



Tri kỷ là người hiểu được mình. Trên cuộc đời này mà tìm được một người có thể hiểu được mình thì mình là người có hạnh phúc. Món quà quý nhất mà người kia có thể tặng cho mình là khả năng hiểu được mình. Có những người sống trong cuộc đời này mà chưa bao giờ tìm được một người có thể gọi là hiểu mình cả. Dù là con trai hay con gái, trong cuộc sống này nếu mình có thể tìm được một người có khả năng lắng nghe mình, có thể hiểu được những khó khăn, những khổ đau, những ước vọng của mình thì tức là mình tìm thấy nơi người đó một tâm hồn tri kỷ. Tri kỷ là biết nhau, là hiểu nhau.

Con người đi tìm trong đời này một tri kỷ, một người hiểu mình. Tìm ra được người đó thì hạnh phúc. Tu tập là làm thế nào để có thể có được cái hiểu. Muốn hiểu thì phải lắng nghe, phải quan sát mới hiểu được. Khi mình sống với một người có khả năng hiểu mình thì mình có hạnh phúc lắm. Vì cái hiểu là nền tảng của cái thương. Không hiểu thì không thể nào thương. Sống với nhau như thế nào để càng ngày mình càng hiểu được nhiều hơn và người kia càng ngày càng hiểu được mình nhiều hơn. Nếu cái hiểu không lớn lên, thì cái thương nó cũng không lớn lên, nó dẫm chân tại chỗ.

Trong tình yêu đôi lứa người ta phải cẩn thận. Mình chỉ cần thử nghiệm vài cái là biết người đó có hiểu mình hay không. Mà nếu người đó không hiểu mình thì dù người đó có bằng cấp cao, lương nhiều, xe đẹp, nhà cửa sang trọng, bảnh trai, hay sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành đi nữa, khi cưới người đó thì mình cũng sẽ khổ suốt đời, như là khổ sai chung thân. Và tình yêu đó là một cái nhà tù.

Tình ban đầu thường rất bồng bột, nóng bỏng, có tính đam mê. Khi con người bị năng lượng của tình chiếm cứ thì họ không được an ổn lắm. Ăn không an mà ngủ cũng không an, họ như đang bị đốt cháy. Tình là ngọn lửa. Người nào qua cầu rồi thì mới hay. Vướng vào chữ tình rồi thì khó an trú trong hiện tại lắm. Cứ nghĩ tới giây phút mình sẽ được gặp người đó, được ngắm người đó, ngồi ngắm đủ no rồi, khỏi ăn. Càng nhiều trở ngại chừng nào thì đam mê đó càng lớn. Trở ngại là chất liệu làm cho tình càng lớn. Dễ dàng quá thì tình không lớn mạnh.

Tình bạn thì không có sự cháy bùng, đam mê như là tình yêu, cho nên tình bạn dễ hơn nhiều. Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã nói rất rõ là tình bạn thì lâu dài, bền chắc, và nuôi dưỡng mình nhiều hơn tình yêu. Cho nên bí quyết là mình phải biến tình yêu lúc ban đầu trở thành tình bạn. Hai người ban đầu là hai người yêu, nhưng từ từ sẽ trở thành hai người bạn. Khi trở thành hai người bạn thì đó là tình yêu đang còn. Còn nếu tình yêu không trở thành được tình bạn thì nó sẽ chết, nó không thành công. Mà sở dĩ tình yêu trở thành tình bạn được là vì mình phát khởi được cái ơn và cái nghĩa. Cái ơn nghĩa đó bắt đầu từ chỗ ý thức được rằng tại sao giữa bao nhiêu người mà người đó lại chọn mình. Và mình biết ơn người đó đã chọn mình. Cái chọn của mình không phải là nhất thời. Sự chọn này phải xảy ra trong một quá trình nào đó, với trí tuệ chứ không phải chỉ với đam mê mà thôi.

Cái người mà khi mình nói cứ cắt lời mình, không để cho mình nói, cứ khoe cái của họ, không có khả năng hiểu được những khó khăn, những khổ đau của mình, không biết lắng nghe mình… muốn nhận ra người đó rất dễ, chỉ cần vài ba phút là được. Đừng để cho mình bị hấp dẫn bởi những cái bên ngoài: Sắc đẹp, địa vị, danh lợi, xe hơi, nhà cửa, lương tiền, bằng cấp… Đừng để cho những cái đó làm cho mình mờ mắt. Hai con mắt mình hãy tỉnh táo để có thể nhận rằng người con gái đó, hay người con trai đó là một người có thể hiểu được mình, và hiểu được mình thì có thể có khả năng thương mình.

Rất rõ ràng như vậy. Đó là tiêu chuẩn của đạo Phật về hạnh phúc, về tình yêu. Những người yếu đuối thường bị hấp dẫn bởi những cái phù phiếm bên ngoài.


- Thầy Thích Nhất Hạnh -

Khi bạn thấy mệt mỏi, hãy nhớ...



Sói đi ngàn dặm để ăn thịt, ngựa đi ngàn dặm để ăn cỏ, cá sống khi bơi ngược dòng, cá chết mới thuận nước trôi xuôi.

Đạo lý trên đời cũng là như vậy...
Có một câu khiến người ta cảm thấy vô cùng tán thán: “Cuộc sống có phải thực sự mệt mỏi ? Mệt mỏi là đúng rồi, thoải mái chỉ dành cho những người đã khuất”.

Đường đi dễ dàng là đang xuống dốc, khó khăn là bởi vì bạn đang lên dốc.
Khổ mới là nhân sinh.
Mệt mỏi, mới là công việc.
Biến hóa mới là vận mệnh.
Nhẫn nhịn mới là từng trải.
Cho đi, mới là trí tuệ.
Tĩnh lại, mới là tu dưỡng.
Buông bỏ, mới chính là đạt được.
Nếu như lúc này bản thân cảm thấy vất vả, thì hãy tự nói với mình rằng, đường đi dễ dàng chính là đang xuống dốc, mệt mỏi, bởi vì bạn đang lên dốc.
Cuộc đời chỉ là thử thách, sợ gì mà không tiến về phía trước, ngã thì đứng dậy rồi lại đi tiếp! Tương lai tươi sáng đang nằm ở phía trước đợi bạn!

______________
Cuộc sống chưa bao giờ mệt mỏi, có chăng là thái độ, cách nhìn nhận của bạn với nó. Đừng để cảm xúc tiêu cực lấn át lí trí, khiến bạn mất đi động lực cố gắng trong cuộc sống!

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...