Thứ Ba, 31 tháng 5, 2016


Chúng tôi ở cạnh nhau 6 năm. Tôi nhớ, 6 năm trước…
Cái thời chúng tôi ở bên nhau mà chẳng cần nghĩ đến tương lai đánh cược hoàn toàn vào tình yêu này không chút toan tính vụ lợi.
Cái thời có thể uống chung với nhau một cốc soda 15k, ngồi ăn chung một suất cơm 20k trong lúc bụng đang réo lên sùng sục và cảm thấy ngon đến kì lạ.
Cái thời đi xem một bộ phim phải săn giá vé thât rẻ, không bỏng ngô, không nước ngọt chỉ có một chai lavie hai đứa dùng chung.
Cái thời mà mệt mỏi chỉ cần anh chở đi lòng vòng khắp nơi rồi ôm anh thât chặt ngủ thiếp trên vai anh tỉnh dậy nhìn thấy khuôn mặt cười của anh, mọi mệt mỏi đều tan biến.
Cái thời ấy bản thân chẳng còn sự lựa chọn này ngoài tình yêu của nhau, vậy mà cứ hồn nhiên sống trong cái thế giới chật hẹp chỉ có hai người.
Cô ấy xuất hiện, như một thiên thần mang cho anh một cảm giác mới lạ, trẻ trung, sôi nổi và nồng nhiệt như một cơn gió mát lành, cuốn anh đi khỏi hiện thực là tôi. Tôi từng tưởng rằng, với tình yêu bền bỉ 6 năm trời vượt qua muôn trùng sóng gió đồng cam cộng khổ chúng tôi đã xây cho mình một bức tường thành vững chắc mà không sóng gió nào có thể tác động xô đẩy nó nhưng tôi đã nhầm. Tình yêu trở nên chênh vênh, chỉ một cơn say nắng của anh thôi cũng khiến nó muốn sụp đổ rồi mà thật buồn cười, tôi biết, lý do này không phải do cô ấy, là do anh, do tôi, do tình yêu của chúng tôi quá đỗi mong manh mà thôi.
Tôi không trách anh đã bỏ rơi tôi, tôi trách tình yêu này, rời bỏ chúng tôi mà đi thôi!
Chớ Nuối Tiếc -Lý Hải



Hai đứa yêu nhau bảy tháng, cãi nhau trên ba trăm lần, lần nào cũng toàn những chuyện vặt vãnh, chẳng đâu vào đâu.

Có lần em trễ hẹn, trời nắng gắt nên tôi cáu bẳn. Vừa thấy em tôi liền than: "Em làm gì mà lâu thế? 2h anh còn có hẹn!". Thế là em giận dỗi, "Vậy anh đi đi, không cần ăn trưa cùng em đâu!". Tôi đến mệt với tính khó chịu của em, chán chẳng buồn dỗ. Cứ thế kệ em bỏ về, cất công tôi đợi cả tiếng, giờ nói không ăn là không ăn, xem ra tôi nên dứt khoát cho em hiểu.

Có lần đang nói chuyện vui vẻ, tự dưng em ngắt quãng: "Muộn rồi thôi em ngủ đây. Anh ngủ ngon nhé!". Thế là tôi nổi điên, "Em nói chuyện với anh thấy chán quá chứ gì? Hay em còn tâm sự với ai khác?". Thế là em tắt phụp máy đi, bỏ tôi trơ vơ trước màn hình điện thoại.

Cãi nhau nhiều như cơm bữa nhưng một ngày không gặp em là tôi rồ dại, chẳng thiết tha gì, chỉ muốn gây sự với em, em nói gì cũng được, chỉ cần không lặng im, thế là tôi đủ vui rồi.

Từ đó tôi hiểu, tình yêu cũng giống như mầm xanh, để nó lớn lên, chúng tôi phải vun trồng và chân thành chăm sóc.

Sau những lần cãi vã, có lần lên cao trào đỉnh điểm, chúng tôi lại nói lời chia tay, dù trong lòng đau đến tột độ.

Bữa trước, thấy em giận, nước mắt lưng tròng, tôi vừa thương vừa xót. Dùng dằng mạnh dạn ôm em một cái, một hồi gạt tay tôi ra, rồi em cũng để yên cho tôi siết chặt lại. Tim cùng nhịp tim, bao giận hờn quên hết, em với tôi lại huề.

Giờ mỗi lúc ồn ào, tôi chủ động im lặng, ngồi một lúc cho cơn thịnh nộ nguôi lắng, lại thủ thỉ với em: "Cho anh ôm thêm một cái nha!". Thế là em lại rúc vào ngực tôi, tôi được thể hôn vài dấu lên cổ, chuyện lại tan như bong bóng, mặt nước lại yên ả, phẳng phiu.

Cho anh ôm thêm cái nha!, giờ em quen rồi, nghe thấy tôi nói vậy là cười thầm. Tôi biết em vui.

Là đàn ông. Phụ nữ có sai cũng không được nặng lời. Bản lĩnh đàn ông không mất đi vì lời xin lỗi. Để người phụ nữ mình yêu tổn thương mới là hèn mạt.

___
Sưu tầm
 — 

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...