Thứ Tư, 11 tháng 3, 2015

"Thích thích một ai đó là cảm giác thật tinh khiết. Và mong manh níu giữ.
Khi người ta thích nhau, là chẳng đòi hỏi gì nhiều, không trói, không buộc, không ép uổng nhau cưới xin, không buồn bực, không hậm hực, không ghen tức, không thách thức nhau ai đau hơn ai nếu tình tan vỡ. Chỉ tha thiết được thích thích trong veo. Ngại ngùng một chút, bối rối một chút, thổn thức một chút, nhớ nhung nhiều hơn một chút. Chẳng cần dài, ngắn cũng được, nhưng phải đẹp.
Thậm chí người ta có thể thích từ năm này qua năm khác mà chỉ cần thi thoảng nhìn thấy mặt nhau: à người kia vẫn sống tốt kìa. Thậm chí sống giữa bầu trời rộng lớn này, cảm giác có nhau cùng tồn tại, là đủ vui rồi.
Khi chỉ thích thôi, đến thơm vào má cũng thật dịu dàng, vì người đang bối rối. Và ôm thì thật là tuyệt vời, vì còn nhiều điều ngập ngừng chưa nói ra.
Còn nhắn tin, gọi điện, thậm chí trò chuyện lúc mà người ta thích nhau. Sẽ có những đoạn lặng im. Sẽ có những câu đứt quãng. Vì còn điều bí mật. Vì tâm hồn đang để ngỏ. Đợi khám phá nhau....
...Nếu chỉ thích, người ta sẽ làm chậm cả thời gian, xong rồi thì coi như một cơn gió nhẹ đi qua. Mà gió thì, ai giữ được gió đâu? Mình chẳng qua thích một cơn gió tự do thôi mà.
Uầyy. Thích được thích ai đó thì thiệt là thích đó mà"
Đêm đêm, tôi tự giấu mình vào góc khuất của tuổi trẻ, tự tay viết lại một hành trình dài từng bắt đầu rồi kết thúc. Năm tháng êm đềm chẳng còn gì để bừng cháy, tôi như thấy mình đang hòa cùng hạt cát trắng, gió cuốn rồi bay đi, nhạt nhòa, lơ lững.
Ai mà chẳng có phần giả tạo, ai mà chẳng thay đổi, ai cũng không phải là ai của ai. Vậy cớ gì bạn phải quan trọng hóa một người, hay một chuyện gì đó tới nhường ấy?

[Nguồn: Weibo - Dịch: Hòa Hỏa]

Một người có yêu bạn hay không, thực chất cũng chẳng quan trọng. Kết hôn không phải bằng với việc sẽ hạnh phúc, độc thân cũng không phải là bất hạnh. Bởi vì chúng ta đến với thế giới này một mình, khi rời bỏ thế giới này cũng không thể đem theo bất kỳ ai. Một mình sống qua ngày, chỉ cần trong tim cảm thấy vui vẻ, đó chính là hạnh phúc. Chỉ đơn giản vậy mà thôi!
Người ta dễ buồn vì những điều đã cũ, cũng bởi họ tiếc chính mình của những ngày xưa. Cuộc đời vốn có những cái giật mình chỉ để ta lớn lên. Và cũng để nhận ra ta đã từng là một kẻ nhẫn tâm nhưng đầy cô độc...

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...