Thứ Hai, 21 tháng 7, 2014

If tomorrow is the doomsday..

Giả sử ngày mai là ngày tận thế thì hôm nay mình làm gì?

Mấy ngày nay trên báo, đài, tivi rồi bạn bè …v..v. đều đề cập đến ngày tận thế. Mọi người bàn tán với nhau về ngày tận thế rời có người tranh thủ kinh doanh các món hàng chờ ngày tận thế.
Riêng mình, mình nghĩ ngày tận thế nếu có thật thì sẽ xa, xa, xa, xa thật xa, lâu lắm mới đến ngày tận thế chứ không phải ngày mai, ngày kia, năm sau, năm tới. Nhớ năm 2000 cũng nghe đồn là tận thế nhưng có tận thế gì đâu nay 2012 lại bảo tận thế tiếp, tận thế đâu ra mà lắm thế nhỉ !?
Ngồi nghĩ vẩn vơ: Giả sử mai là tận thế thật, tất cả mọi người chết hết, trái đất cũng không còn, chẳng còn gì hiện hữu nữa. Vậy, hôm nay mình sẽ làm gì nếu mai chắc chắn là ngày tận thế
Tận thế là chết, chết thì vật chất, tiền của chẳng mang theo thế giới bên kia được, vật chất, tiền bạc lúc này là phù du
Nếu mai là tận thế mình sẽ tận hưởng cuộc sống trong hôm nay
Nếu mai tận thế hôm nay mình sẽ không ráng làm việc đến mệt mỏi rã rời để kiếm tiền nữa.
Nếu mai tận thế hôm nay mình sẽ không từ chối lời rủ rê đi chơi của những người yêu thương mà sẽ cùng nhau đi mua sắm, đi chơi.
Nếu mai tận thế hôm nay mình sẽ không cần ăn kiêng giảm béo mà sẽ đi tất cả các hàng quán, nhà hàng để ăn tất cả các món ăn yêu thích.
Nếu mai tận thế hôm nay mình sẽ không chờ đợi đến cuối tuần mới về thăm bố mẹ.
Nếu mai tận thế hôm nay mình sẽ …..
Nếu mai tận thế hôm nay mình sẽ …..
Chợt nhận ra, mình có nhiều thứ cần làm trong hôm nay lắm nếu ngày mai là ngày tận thế.
Không biết có ai nghĩ vẩn vơ giống mình không nhỉ?

Anh có thương em đâu...

Em sợ rằng anh nói không, rằng không thương em, cũng chẳng thích em, anh chỉ ở bên cạnh em như một thói quen khó bỏ, và quan tâm em như cách quan tâm tới một người em gái…

Em hay tìm về với anh nhân ngày tâm trạng mình nổi bão. Em muốn trút hết muộn phiền, cùng anh kể lể những chuyện vặt vãnh đâu đâu. Chẳng hạn như sớm ngày em đã bị người ta bắt nạt. Hay như chuyện cô lao công đầu ngõ vừa nhìn thấy em phi xe ra đã mỉm cười, nụ cười ngòn ngọt, man mát như tính cô hiền lành…
 
Em hay tựa đầu vào vai anh mỗi lần hai đứa mình có dịp đi chung một chuyến xe bus lúc tan tầm vội vã. Anh không ngoái đầu, anh nhìn thẳng và cắm tai phone chia cho em một tai bên trái, cứ thế giai điệu của bản tình ca ngân lên da diết, tim em cũng khe khẽ nhẩm hát theo…
 
Em đôi lần cũng vì tò mò thắc mắc, muốn hỏi rằng liệu anh có thương em không? Nhưng em không đủ can đảm để đối diện với một câu trả lời. Em sợ rằng anh nói không, rằng không thương em, cũng chẳng thích em, anh chỉ ở bên cạnh em như một thói quen khó bỏ, và quan tâm em như cách quan tâm tới một người em gái…


Em chia sẻ với bạn bè lửng lơ câu chuyện với một người anh đáng mến. Bạn em cười, bảo em hồn nhiên ngây thơ có thừa nên gây ra vô số tội. Bạn em chắc mẩm rằng, anh có thương em thì anh mới thế…
 
Đúng là em đôi lần ngốc nghếch, sợ vụt mất đi thứ tình cảm đầu đời sáng trong, nên mải mê nâng niu trên tay như một khối cầu pha lê dễ vỡ. Em chỉ sợ, khi em nói ra một điều gì đó không giống như ngày thường, anh sẽ lánh xa em, rồi em mất anh tự nhiên như thế…
 
Là con gái, em cứ sợ vậy thôi anh. Đôi khi em bấu víu vào một mẩu niềm tin nhỏ xíu, chỉ để bản thân mình không quá bị tổn thương. Vậy đấy, là một cách tự vệ thôi…
 
Nên em cứ tự nhủ mình, rằng anh không thương em đâu, đừng mộng mơ gì nhiều hơn thế nữa!
 
Nhưng sự thật, em mong rằng anh sẽ trả lời em bằng một câu nói khác, anh biết không?

Chờ đợi người thương

Chúng ta nhắc với nhau một điều rằng, vì người đến không dễ dàng và ta cũng đã không dễ dàng để chờ đợi, nên trân trọng lấy nhau thì hơn.

Đôi khi một đứa con gái cũng sẽ yếu lòng, cũng trở nên mỏng manh, ước ao có một người nào đó tồn tại đặc biệt, đi bên cạnh cuộc đời mình. Để con gái co mình nhỏ xíu như một con mèo con, dựa dẫm vào người đặc biệt đó, yên bình và ấm áp, hết mực tin tưởng.

Đôi khi một đứa con gái cũng sẽ vấp ngã, vết thương dù đau cũng không bằng sự trống rỗng hở hoác trong tâm hồn, ước ao có một người nào đó tồn tại đặc biệt, đi bên cạnh cuộc đời mình. Để con gái mặc sức khóc, được níu tay cầm tay, được ôm ấp vỗ về.

Chỉ là đôi khi, một đứa con gái dù vô cùng bướng bỉnh, dù vô cùng ngoan cố, cũng sẽ không kìm được lòng mình trước một mảnh hạnh phúc phất phơ. Con gái thèm thuồng thứ tình cảm chân thành, đến từ một người có trái tim ấm áp, sẵn lòng quan tâm và chia sẻ, sẵn lòng dừng chân chờ đợi.

Vậy nên sẽ có những lúc con gái muốn tìm một bờ vai để tựa, một bàn tay để nắm, một tâm hồn đồng điệu.
 
Nhưng lại sợ…

Sợ tựa vào một bờ vai ai đó không phải của riêng mình…

Sợ nắm lấy bàn tay ai đó không phải của riêng mình…

Sợ đồng điệu với tâm hồn ai đó không chỉ tồn tại riêng mình…

Vậy thì nỗi đau sẽ càng lớn, nỗi cô đơn như hóa gã khổng lồ bóp nghẹt trái tim.

Mỗi cô gái sẽ không biết cho đến bao giờ, chính xác khi nào mình mới có thể tìm được người phù hợp.
 
Chờ đợi người thương 1
Hãy can đảm đi ra phố một mình, đối diện với cô đơn.Thật ra cô đơn không đáng sợ, tồn tại lâu thành quen, quen rồi sẽ thân, đối xử với cô đơn giống như một người bạn tâm tình. Rồi sẽ có lúc nhận ra, chúng ta cần những khoảng lặng riêng mình, bây giờ chỉ là đang tận dụng nó cho tương lai, để sau này có người thương xuất hiện, ta có thể cảm nhận rõ hơn sự khác biệt của đơn côi mà thôi.

Hãy làm cho bản thân bận rộn, quên hết những mảnh phiền muộn vương vất. Cũng đừng quên ươm đủ tự tin và nuôi dưỡng trái tim mình, chỉ khi nào con tim yêu không bình yên, luôn đập những nhịp rộn ràng mạnh mẽ, ấy mới là khi ta gặp đúng người cần gặp, tìm đúng người cần tìm.

Và hẳn nhiên, khi người ấy xuất hiện, hãy dành thời gian đủ nhiều để quan tâm tìm hiểu, dành thời gian đủ lâu để chăm sóc tình cảm của nhau. Chúng ta nhắc với nhau một điều rằng, vì người đến không dễ dàng và ta cũng đã không dễ dàng để chờ đợi, nên trân trọng lấy nhau thì hơn.

Cái giá của sự chờ đợi cần mẫn, là quả ngọt của hạnh phúc ngày sau!

Đừng bao giờ là cả thế giới của nhau

Chúng ta đừng dựa dẫm quá nhiều vào cảm xúc của nhau, cũng đừng vội cho rằng mọi mối quan hệ là vĩnh cửu. Nếu một ngày nào đó phải xa nhau, cả thế giới sụp đổ, anh và em sẽ sống sao?

Khi mà cả thế giới dường như là cái gì đó quá to lớn. Khi mà tình cảm bỗng chốc biến thành gánh nặng. Khi mà mỗi sáng thức dậy đều bất an, lo lắng, rằng cả thế giới của mình kia, liệu hôm nay có còn là của mình nữa không, hay dần dần chẳng còn là của mình nữa.
 
Em không muốn sống mà luôn phải cảm thấy chênh vênh, anh ạ. Ngay cả anh nữa, chúng ta cũng nhất thiết đừng trói buộc nhau bằng những suy nghĩ hoặc lời nói, rằng đối phương là tất cả, hoặc những gì to lớn tương tự như thế. Chúng ta đừng dựa dẫm quá nhiều vào cảm xúc của nhau, cũng đừng vội cho rằng mọi mối quan hệ là vĩnh cửu. Nếu một ngày nào đó phải xa nhau, cả thế giới sụp đổ, anh và em sẽ sống sao?
 
Cả thế giới, câu nói đó nói ra dễ dàng biết bao, nhưng lại mang gánh nặng nhường nào. Cuộc đời dài rộng, chúng ta không thể chỉ có mỗi nhau, chúng ta còn có rất nhiều người thân, cũng có rất nhiều bạn bè, còn có muôn vàn mối bận tâm khác. Em không thể vì anh mà loại bỏ hết toàn bộ tất cả những điều cần quan tâm đó, anh cũng không thể vì em mà đánh đổi tất cả những gì anh đang mang.
 
Đừng bao giờ là cả thế giới của nhau 1
Đó chính là cuộc sống, và chúng ta sống trong một thế giới mà cho dù một ngày nào đó đánh mất nhau có đau khổ đến muốn chết đi chăng nữa, cũng vẫn phải vực bản thân dậy để trở lại là mình, để tiếp tục sống, và tiếp tục sống tốt hơn.
 
Đi cùng nhau đến hết chặng đường đời, còn chưa thể khẳng định đối phương chiếm bao nhiêu phần trăm trong thế giới của mình. Hiện thực vẫn là hiện thực, ngoài yêu, chúng ta còn phải sống, còn phải hoàn thành những mục tiêu của bản thân, còn phải gánh lấy những trách nhiệm với những người thân xung quanh khi trưởng thành. Có quá nhiều thứ chi phối chúng ta mỗi ngày, và chúng ta không thể chỉ biết có yêu đương.
 
Tha thứ cho em, nếu em làm anh buồn khi nói rằng anh không phải là tất cả thế giới của em. Cũng xin lỗi anh vì những gì em nói so với hiện thực còn quá khốc liệt. Ngay cả việc sinh tồn chúng ta cũng phải giữ chặt lấy hàng ngày, thì việc yêu đương đến mù quáng cũng trở nên quá xa xỉ. 
 
Yêu thôi, cho hiện tại đã, chứ đừng trói buộc nhau bằng những lời lẽ xa hoa ấy làm gì. Bởi vì lúc đau khổ, tuyệt vọng vẫn phải sống. Nếu một ngày nào đó anh có thay đổi, có thể chúng ta sẽ nói lời chia tay trong khi em vẫn còn giữ thật nhiều tình cảm, thì em cũng không thể vì thế mà chôn vùi cả thế giới trước mặt. Càng không thể vĩnh viễn ngã khuỵu vì điểm tựa bên cạnh biến mất. Và nhất định em phải như thế!
 
Quan trọng nhất là, chúng ta luôn phải có trách nhiệm với cuộc đời mình.

Anh đã bao giờ ngoảnh mặt lại một lần?

Này, sao anh không ngoảnh mặt lại để nhìn em lấy một lần? Thay vì chạy theo người con gái không chấp nhận tình cảm của anh, thì tại sao không thử chấp nhận sự thật mà quay đầu lại để tìm kiếm những thứ thật sự gần gũi xung quanh mình?

Chưa bao giờ em thấy yêu đơn phương là thiệt thòi, cũng chưa bao giờ em oán thán rằng tại sao lại trót yêu anh. Bởi vì ngay từ đầu đã lựa chọn, nên cho dù có đau khổ cũng phải cắn răng chịu đựng, dù có tổn thương thì cũng phải tự chữa lành.
Nhưng anh à, sao anh đi nhanh thế mà chẳng ngoái lại nhìn em một lần? Trong cả một quãng đường dài dằng dặc, em thì mòn mỏi chờ đợi, còn anh vẫn chẳng hay biết đến sự tồn tại của em.
Nhiều khi em đã ước, giá mà anh chịu ngoảnh lại một lần thôi để nhìn thấy em, giá mà anh chịu để tâm đến một người đợi chờ anh lâu như thế, có lẽ mọi chuyện sẽ khác đi.
Có lẽ anh sẽ nhìn thấy em đã vì anh mà làm những gì, sẽ nhìn thấy trong thời gian đơn phương thích anh, em đã thay đổi thế nào, đã từng vì những hành động tưởng chừng như vô ý của anh mà vui vẻ hay sầu não, đã từng ôm ấp một giấc mơ rằng chỉ cần kiên trì một chút nữa thôi, biết đâu đấy anh sẽ quay lại nhìn em.
Có lẽ anh sẽ nhìn ra ở em có những điểm đáng yêu gì, sẽ phát hiện ra những nét thú vị của em để rồi dần dần trở nên thiện cảm và gần gũi với em hơn.
Có lẽ anh sẽ bất ngờ vì bên cạnh mình tồn tại một cô gái, nhất mực yêu anh và có thể chờ đợi anh lâu đến thế.
Có lẽ anh sẽ ngạc nhiên lắm, vì vốn dĩ trước đây anh chưa từng để ý tới em, chưa từng đến gần em, vậy mà em lại không hề kiêng dè tiến gần lại bên anh và dành cho anh một tình cảm sâu đậm đến thế.
Này, sao anh không ngoảnh mặt lại để nhìn em lấy một lần? Thay vì chạy theo người con gái không chấp nhận tình cảm của anh, thì tại sao không thử chấp nhận sự thật mà quay đầu lại để tìm kiếm những thứ thật sự gần gũi xung quanh mình?
Em không muốn tạo áp lực cho anh, bởi vì chuyện tình cảm không phải cứ là tôi yêu anh thì anh phải dành tình cảm lại cho tôi mới được, chuyện tình cảm có thể là hai chiều, nhưng cũng có thể là những mũi tên chỉ đâm một chiều theo hướng cực đoan, để rồi vẫn là ai yêu nhiều thì phải chịu tổn thương.
Nhưng nhiều khi em cũng tủi hờn lắm, bởi vì em tốt thế này, lại yêu thương và sẵn sàng chờ đợi anh thế này, mà có khi nào anh ngoảnh lại nhìn em đâu?

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...