Thứ Bảy, 26 tháng 9, 2015

Lấp đầy cuộc sống

Hồi tôi còn nhỏ, chiếc tivi đen trắng cũ kỹ là món đồ “giải trí” duy nhất của gia đình chúng tôi. Mỗi tối, cả nhà ngồi quây quần quanh chiếc tivi, hào hứng xem bất kỳ chương trình nào đang được phát sóng. Tuy chỉ có hai màu đen trắng trên tivi, nhưng bố thường nhắc chúng tôi… tưởng tượng. “Này, cô này đang mặc một chiếc váy đỏ rực”, hoặc “cầu thủ đó mặc áo màu xanh đấy nhé”… Xem và tưởng tượng, chúng tôi chẳng bao giờ thấy chiếc tivi đen trắng là “nhạt nhẽo” cả.
Nhưng mỗi lần tivi hỏng thì thật là thảm. Chú thợ sửa tivi sẽ đến sửa, và “lôi đi” toàn bộ phần “ruột” của tivi, để lại mỗi cái vỏ rỗng. Mẹ lo lắm, luôn miệng nhắc nhở chúng tôi tránh xa cái vỏ tivi, nơi dây dợ điện đóm ngoắc loằng ngoằng, ốc vít thì liểng xiểng khắp nơi. Bạn cứ thử nghĩ xem, với 7 đứa trẻ thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, không nguy hiểm cho bản thân thì cũng phá tan đồ đạc.
Nhưng một lần, tivi vẫn đang hỏng thì mẹ phải vào thị trấn, mẹ nói bố tạm nghỉ việc ở nông trại một buổi để ở nhà trông chúng tôi. Thật là hay ho, vì chúng tôi lúc nào cũng thích thú khi chơi với bố.
Sau một lúc chơi trò cưỡi ngựa và đuổi bắt, bố nói rằng bố… muốn xem tivi. Chúng tôi phải nhắc bố rằng “tivi đã hỏng rồi”. Nhưng bố lại bảo chẳng thấy có cớ gì mà chuyện đó lại ngăn bố xem tivi được. Và bố bày ra một trò mới: từng đứa nhóc chúng tôi sẽ lần lượt đứng trước cái vỏ tivi và… phát chương trình của riêng mình.
Anh James đã làm chúng tôi cười muốn vỡ bụng với “chương trình hài kịch”, toàn những câu chuyện cười cũng những bài hát tự bịa ra của anh ấy. Thế rồi một đứa khác lại giả vờ đọc bản tin thời sự, có cả dự báo thời tiết nữa. Tôi hát một bài mình vừa sáng tác khi đến lượt “chương trình” của mình. Rồi ba đứa em tôi bâu xâu vào trước cái vỏ tivi và đóng vai ba chú vịt cháu của vịt Donald trong hoạt hình Disney…

Chúng tôi chơi say mê đến mức không để ý thấy rằng trời đã bắt đầu tối và chẳng ai bật đèn. Bố lấy một cái đèn pin để lên nóc tivi và chúng tôi “tiếp tục chương trình”. Và cũng chẳng ai để ý thấy rằng mẹ đã về, lo lắng chạy vào nhà vì không hiểu tại sao lại tối om như vậy, và rồi cứ lặng lẽ đứng ở cửa cắn môi phì cười trước trò chơi của mấy bố con.
Sau này, tôi vẫn hay nghĩ về chiếc tivi của gia đình chúng tôi. Tôi thấy nó giống như cuộc sống vậy, và bạn đừng ngồi nghĩ xem cuộc sống sẽ mang đến điều gì cho mình, hãy nghĩ bạn sẽ mang tặng gì cho cuộc sống, hãy nghĩ là cuộc sống này đang cần bạn.
Nếu nó còn là “đen trắng”, bạn hãy tặng nó sắc màu, nếu nó đang trống rỗng, bạn hãy lấp đầy nó bằng những niềm vui do chính bạn tạo ra, nếu nó còn thiếu vắng nụ cười, đó là nó đang mong chờ nụ cười của bạn… Cuộc sống này là dành cho những con người chủ động, biết tưởng tượng và biết hành động…
Đừng để những khung hình trôi qua vô nghĩa.

TRẺ CON KHÔNG BỎ CUỘC DỄ DÀNG

Trẻ con thật đơn giản. Chúng chẳng cần phải suy nghĩ hai lần để thực hiện một điều gì đó chúng cho là đúng, và cho dù người lớn có cho rằng hành động ấy ngu dốt đi chăng nữa thì ít ra, trẻ con cũng dũng cảm hơn người lớn rất nhiều. Vì ít ra thì, chúng không bỏ cuộc dễ dàng như người lớn.
***
Tôi nhớ lúc tôi còn nhỏ, mẹ tôi liên tục phải chạy theo tôi để biết tôi đang ở đâu và làm gì. Đơn giản vì tôi chả bao giờ chịu ngồi yên cả, cuộc sống đối với tôi thật muôn màu và mỗi ngày là một khám phá tuyệt vời. Nghĩ là làm, tôi chẳng đánh giá xem sau đó tôi có bị thương không, có làm người khác mếch lòng không, có để lại hậu quả gì không. Ngày nào cũng vậy, tôi về nhà không tay thì chân sứt xát, mẹ tôi mắng và mắng cũng chẳng làm tôi bớt nghịch hơn.
Tôi được dạy cách dùng dao. Hứng chí phừng phừng, tôi tóm lấy con dao ra sức gọt gọt xén xén, quả táo nham nhở hết cả. Tôi trượt tay khiến con dao chém đúng vào ngón tay cái, một vết chém dài và sâu làm sao. Có là gì, xem quả táo của tôi kìa, không đẹp đấy nhưng tôi cũng biết dùng dao đó. Sau đó tôi còn kiên trì hơn, tay tôi càng nhiều vết sẹo hơn, nhưng rồi tôi có thể gọt quả táo thật đẹp mà không nham nhở như trước. Đó chính là tinh thần chỉ có ở trẻ con, chúng bướng bỉnh và đầy nhiệt huyết với mục tiêu trước mắt.

Tôi tự hỏi nếu bây giờ cứ liên tục bị cắt vào tay như thế, liệu tôi kiên trì được bao lâu đây?
Tôi học cách đi xe đạp. Hứng trí phừng phừng, tôi leo lên xe đạp của anh tôi, cái xe cao hơn nửa người tôi. Tôi ngã, đương nhiên, để lại một vết rách ở đùi. Có là gì, tôi lại leo lên xe cố gắng đạp rồi đạp, đạp đến khi cái xe phải đầu hàng tôi. Tối về người ngợm toàn bùn đất với cái chân đang chảy máu, tôi thấy thỏa mãn vô cùng. Leo lên xe đạp và đi, dần dần tôi có thể đạp xe như các anh chị lớn. Đó là tinh thần chỉ có ở trẻ con, không suy nghĩ nhiều nhưng quyết không bỏ cuộc.
Tôi tự hỏi nếu bây giờ cứ liên tục té rồi lại leo lên, té rồi lại leo lên, té rồi lại leo lên như thế, liệu tôi có ngán ngẩm mà bỏ cuộc không?
Có nhiều khi người lớn chỉ cần có một nửa tinh thần của trẻ con thôi, để không phải bỏ cuộc giữa chừng cho những mục tiêu của mình. Đâu rồi sự bướng bỉnh, lòng nhiệt huyết, sự kiên định ngây thơ mà ai cũng sở hữu lúc còn nhỏ? Đổ lỗi cho hoàn cảnh khiến mọi việc không như ý? Vì mọi người như thế nên không dám sống như mình muốn?
Ai nói rằng người lớn kiên trì hơn trẻ nhỏ, có mấy người dám không bỏ cuộc như vậy không?

TÌNH CẢM LÀ MÓN NỢ LỚN NHẤT ĐỜI NGƯỜI

Sống trên đời, đau buồn và khổ tâm nhất là mắc nợ ai một cái gì đó, nhiều khi chỉ suy nghĩ đến hai chữ “mắc nợ” thôi, em nghe cũng thấy mệt mỏi và hụt hẫng lắm. Tất nhiên, chuyện “mắc nợ” ai mà không vướng phải. Chuyện tiền nong dù có nợ nhau, nhưng ta cứ sòng phẳng là được, đừng quỵt nợ ai cả. Nợ ai đó một lời cảm ơn, xin lỗi – chuyện đó có khó khăn lắm đâu. Hãy mở miệng mà nói với họ, đôi khi lòng ta nhẹ nhõm hơn nhiều mà người khác cũng thấy vui lây.
Nhưng có những món nợ, dù ta có lấy tiền ra cũng chẳng thể trả đủ cho họ, một lời nói chân thành dù cảm ơn hay xin lỗi cũng đều không vừa lòng người ta. Món nợ này dường như là một món nợ lớn nhất của đời người, món nợ khó trả và cũng khó được sống yên ổn, bản thân day dứt, đứng ngồi không yên, nỗi lo lắng cứ bao vây xung quanh. Tình cảm của con người là món nợ mà không bao giờ chi trả cho xứng đáng với bất kì giá nào đi chăng nữa.

Anh yêu em nhưng em không yêu anh, và em đã mắc nợ anh, món nợ mà em nghĩ chẳng bao giờ trả cho anh được. Em đã hàng vạn lần xin lỗi anh, cũng mong anh chấp nhận lời xin lỗi từ em, bởi tình yêu trong hai người – nếu như một người không có tình cảm thì có cố gắng đến mấy cũng chẳng thể hạnh phúc. Tình cảm là thứ không thể đem ra đùa giỡn dù bất kì giá nào và cũng chẳng thể ràng buộc nhau.
Em đã bao lần nói cho anh hiểu, trên cõi đời này còn rất nhiều và rất nhiều nữa là đằng khác, em không dám tự tin với bản thân mình, nhưng em tin sẽ còn rất nhiều người con gái tốt hơn em, sâu sắc hơn em và quan tâm anh hơn em đã từng. Anh đừng lầm tưởng quan tâm nhau và yêu nhau là một anh nhé. Nếu anh nghĩ như vậy thì anh sai hoàn toàn rồi. Đừng chôn vùi những ngày tuổi trẻ vì đứa con gái như em, em thấy bên cạnh anh còn có những người con gái chịu đánh đổi tuổi thanh xuân của mình vì anh kia kìa, liệu rằng chờ đợi em mãi, anh tin cũng có một ngày chúng ta cảm hóa được nhau hay sao?

THẬT RA THÌ CON TRAI ĐƠN GIẢN LẮM!

Nếu như nó thích bạn, nó sẽ chủ động tìm bạn.
Nếu nó nhớ bạn, nó sẽ gọi điện thoại cho bạn.
Nó sẽ trò chuyện với bạn hằng ngày, vì nó muốn biết bạn đang nghĩ gì.
Nó có thể vì 1 câu nói vô ý của bạn mà suy nghĩ cả ngày trời.
Nó sẽ muốn cùng bạn cười đùa.
Nó sẽ gần như là không hề bận rộn, điện thoại cũng không rời. Tin nhắn của bạn nó cũng sẽ trả lời ngay, nó không muốn bạn suy nghĩ lung tung.
Còn nếu cái gì nó cũng không làm. Thì chúc mừng bạn nha! NÓ KHÔNG CÓ THÍCH BẠN ĐÂU!

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...