Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2015

Chẳng biết từ lúc nào tôi lại có cảm giác thương phụ nữ, có lẽ nó xuất phát từ khi tôi bắt đầu biết thương Mẹ. Thương Mẹ phải vất vã làm từ sáng rồi nhọc nhằn bên thau đồ đến 9 10 giờ tối, những bài học Mẹ dạy tôi làm người, những bài ca dao Mẹ đọc. Những buổi chiều Mẹ chờ tôi học về trước ngõ, những gì bao la là của Mẹ.... Tôi nhận ra một điều, ngoài tình thương của Mẹ dành cho tôi hình như mọi phụ nữ đều phải khổ. Khổ từ khi sinh ra và cho đến lúc mất, biết bao nhiêu sự khổ ải, bất công, thua thiệt,sự hi sinh,sức chịu đựng phải ở trên người phụ nữ, dù giàu hay nghèo, dù ngoan hay bướng, dù cho như thế nào đi nữa thì nó cũng như là cung mệnh. Tôi thương từ em gái mới chào đời, cô bạn bạc số, cô gái nhặt ve chai, bà bán bắp,thương tất cả với lòng khâm phục, sự kính trọng đến nỗi tôn thờ, thương những gì mà mọi phụ nữ phải trải qua, những thứ không bao giờ đàn ông làm được. 
Xin gửi ai phải là phụ nữ
Chút cảm thông nguyền giữ bấy lâu
Chút tình không trải nổi dãi dầu
Lòng rai rứt buông câu thương tưởng

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...