Thứ Tư, 22 tháng 6, 2016


❝ Đôi khi, vô tình biết được một chuyện, mới nhận ra điều mình vẫn luôn để ý nực cười đến thế nào. Đừng cho rằng người mà bạn không nỡ buông tay, cũng sẽ không nỡ buông tay bạn.
Cá không có nước, cá sẽ chết; nhưng nước không có cá, nước càng trong hơn.
Ai không từng nói dối, ai sẽ không thay đổi, đến cuối cùng, không ai thực sự là ai của ai đó, việc gì phải tự đánh giá mình quá cao, cần gì phải coi trọng một số người, một số sự việc đến như thế?...❞

❝Tháng sáu, mưa… Lại có người ngồi trầm ngâm ngắm những con phố loáng uớt, những bàn chân, dòng xe vội vã trong mưa; hay bâng khuâng trước những giọt nước long lanh còn đọng lại đâu đó… Nỗi nhớ và kỷ niệm chợt ùa về...❞

Khi yêu ai đó, cứ nghĩ rằng yêu người đó nhất đời, yêu người đó dài lâu, còn hứa với nhau là mãi mãi cơ mà. Rồi cũng đã từng mơ về sau về xa, về ngôi nhà và những đứa trẻ. Cũng điên khùng nghĩ đến lúc về già, gọi nhau "bà nó" "ông lão" rất là đậm sâu!
Cơ mà rồi chẳng mấy lâu sau, những lời hứa bị lãng quên, con tim chẳng còn chung nhịp. Chúng ta vô tình hay do qua mệt mỏi, cảm giác cái nắm tay ko còn siết chặt...thế là tuột khỏi nhau. Rồi cũng chưa hết yêu, chúng ta vẫn cố gắng vun vén lại, cố nén lại, cố gắng chịu đựng và đợi chờ nhau thêm một chút. Nhưng rồi thì vẫn chẳng thể đi tiếp cùng nhau, thế là chia tay.
Khi đó, đau đớn lắm chứ, buồn lắm chứ, thậm chí có người còn tưởng như giời sập luôn xuống mà chết ngay đi được ây. Vật vã lắm, lăn lộn lắm, sầu thảm ghê gớm ấy chứ (tình yêu tan vỡ cơ mà). Rồi có thấy ai nào chết được đâu, vẫn sống nhăn nhở ra cả anh cả em đấy thôi. Chỉ là câu nói, những câu gọi ngày xưa là "anh và em" thì sau tất bây giờ trở thành là "anh" và "em" vậy thôi...!

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...