Chủ Nhật, 22 tháng 3, 2015

Không phải cứ mắt không thấy thì tim không đau.
Nhiều khi, điều mà con tim cảm nhận được cũng đủ giết chết chính nó.

Có những buổi sáng thật tồi tệ, hẳn như việc vừa thức dậy đã bị ném thẳng ra khỏi cuộc đời ai đó, không giải thích, không cơ hội, không luyến lưu. Ta như được thả rơi tự do từ không trung rồi rớt xuống một cách thảm hại giữa phố, 

Hết người lạ, rồi người quen, tất cả cứ dần rời đi như những người ngang qua nhau giữa phố. Đôi lúc còn dửng dưng đến độ, ta không được chào.

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...