Chủ Nhật, 30 tháng 10, 2016



Mười chin năm qua hắn chưa từng nở một nụ cười. Mỗi ngày hắn luyện đao để báo thù, hắn phải luyện thành đao pháp gia truyền trong thời gian sớm nhất, hắn phải tự mình báo thù cho cha hắn, hắn không thể để kẻ thù của hắn chết vì chờ đợi qua lâu được. Hắn lao vào tập luyện, tập luyện đến mức cái giá hắn phải trả không hề nhỏ, nhưng hắn chấp nhận điều đó.
Đao pháp đã thành, hắn phải báo thù, thời cơ đã đến.
Hắn được biết người năm xưa chủ mưu ám toán cha hắn, chính là huynh đề đồng sanh đồng tử với ông – Mã Không Quần, Mã Đường Chủ của Vạn Mã Đường.
Bằng hữu, bằng hữu đôi khi còn đáng sợ hơn kẻ thù, hắn thấy cái gương của cha hắn, hắn không cần bằng hữu. Hắn thà cô độc báo thù, hắn sợ mình đi vào vết xe đổ của cha hắn ngày xưa, bị bằng hữu thân thiết bán đứng.
Người đầu tiên hắn muốn giết, dĩ nhiên là Mã Không Quần.
Hắn tìm đến Vạn Mã Đường, nhưng lão hồ ly già đó quá sảo quyệt, lão bỏ trốn.
Hắn tìm không được lão, hắn lê lết đến bất cứ đâu có tin tức của Mã Không Quần.
Hắn tìm đến Bạch Vân Trang, trong lúc hấp tấp hắn đã giết nhầm Viên Thu Vân, nhưng cũng đã tìm được 1 hung thủ, nhưng trước khi chết Liễu Đông Lai vẫn một mực khăng khăng cha hắn đáng chết.
Hắn tìm đến Hảo Hán Trang, nhưng Tiết Võ không cho hắn cơ hội báo thù, lão đã tự sát trước mặt hắn, nhưng trước khi chết, lão vẫn một mực bảo rằng cha hắn đáng chết.
Liệu hắn có sai về cha mình, hắn báo thù cho ông có đúng hay không?
Tại Tàng Kinh Vạn Quyển Trang, hắn lại bị Thiết Thủ Quân Tử – Dịch Đại Kinh lừa, may mà có Diệp Khai và A Phi giúp hắn hiểu ra sự tình, nhưng dù có chết Dịch Đại Kinh vẫn nói cha hắn đáng chết!
Khi hắn gặp Thần Đao – Quách Oai cũng thế, hắn dần nhận ra, năm xưa cha hắn bị ngươi ta ám sát không phải là không có nguyên nhân, nhưng hắn vẫn phải giết Mã Không Quần, vì lão là bằng hữu của cha hắn, là huynh đệ của cha hắn.
Nhưng đau đớn thay, người con gái hắn yêu lại là con gái của Mã Không Quần, là số phận trớ trêu hay cuộc đời hắn khốn nạn như thế?
Cuối cùng hắn cũng tìm được kẻ chủ mưu sát hại cha hắn, tìm được Mã Không Quần, hắn đã chuẩn bị bạt đao, đao của hắn một khi rời khỏi vỏ thì Mã Không Quần phải chết, khoái đao của Phó Hồng Tuyết không phải để xem chơi.
Nhưng hắn đã không còn tư cách để bạt đao nữa rồi.
Bạch Thiên Vũ không phải là cha hắn.
Hoa Bạch Phụng cũng không phải là mẹ hắn.
Mối thù này cũng không phải là của hắn.
Thuý Nùng cũng không còn ở phía sau hắn.
Mười chin năm nay hắn chịu đừng bao nhiêu đau đớn, thống khổ là vì ai? Là vì cái gì?
Giờ đây hắn còn chẳng biết hắn là ai, hắn sống vì cái gì?
Mười chin năm nay hắn sống không cần cái gì khác chỉ vì thù hận, giờ đây thù hận ấy cũng chẳng phải của hắn thì hắn còn lại gì cho quãng đời tiếp theo?
Nhưng chắc chắn hắn sẽ không gục ngã, mười chin năm qua tuy hắn chịu biết bao đau khổ nhưng không phải là vô ích với hắn.
Rất nhiều người cho rằng hắn sẽ gục ngã, nhưng hắn vẫn không gục ngã, vì đơn giản hắn là Phó Hồng Tuyết, quãng đời sau này hắn sẽ không sống vì thù hận, không sống vì Bạch Thiên Vũ nữa, hắn sẽ sống vì hắn, vì Phó Hồng Tuyết mà thôi!

https://tuynhuphong.wordpress.com/2015/12/07/pho-hong-tuyet-bi-thong-mac-danh/


“Con người vẫn vậy. Nếu như nhất định phải nhớ cái đã xa, thương cái đã qua, tiếc cái đã mất, thì trong giây phút này, khi em còn yên ấm trong lòng anh, mình nhất định phải thương nhau, yêu nhau thật nhiều. Vì biết đâu, ta của tích tắc sau, không còn là ta của bây giờ nữa.”
(“Nói yêu đi, đừng chờ đợi” - CaDe - Hạc Xanh - Hạ Anh)
#CHIÊU…

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...