Thứ Tư, 28 tháng 10, 2015

... Đi được trăm bước, ngoái đầu lại chỉ còn hư ảo của trùng phùng. Không ngờ, đời này kiếp này, vạn dặm quan san lại gói trong đoạn trường bội bạc. Ta không thể trở lại, người cũng không muốn đi tìm...

Từ ngày mình buông bỏ yêu thương

Từ cái ngày mình chọn cách lãng quên nhau
Trong câu chuyện thường gắn kèm "người cũ"
Rồi thỉnh thoảng mưa về, mây đên bao phủ
Cũng có người nhung nhớ, giấu niềm đau.

Từ cái ngày mình chọn cách xa nhau
Xóa đi cả những yêu thương chất chồng qua năm tháng
Điện thoại im lìm, tiếng chuông ngân dài hạn
Có người vô tình để mặc một người trông.

Từ cái ngày mình chọn cách buông bỏ những chờ mong
Không hẹn gặp nhau bên công viên ghế đá
Nhưng thỉnh thoảng hoàng hôn về buông dần qua kẽ lá
Người ta thấy có người ngồi ở đó thật lâu.

Từ ngày mình buông bỏ yêu thương

Từ cái ngày mình chọn cách không chia sẽ từng câu
Không kể nhau nghe những buồn vui như thuở trước
Nhưng rồi chênh vênh có người không làm được
Thỉnh thoảng thì thầm dù người đó chẳng nghe.

Từ cái ngày mình chọn cách buông bỏ những chở che
Không tựa vào nhau trong những chiều mưa tĩnh mịch
Nhưng gió ngoài kia cứ kéo về từng cơn rả rích
Một người co ro lại nhung nhớ một người!

Từ cái ngày mình chọn cách buông bỏ một người
Là khi ấy mỗi người đi ngược chiều về hai hướng
Nhưng hình như gió chiều vô tình về muộn
Làm mắt người cay, cay đến tận bây giờ!

© Mỹ Nhiên – blogradio.vn

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...