Thứ Bảy, 31 tháng 1, 2015

Thỉnh cùng ta ở hồng trần yêu nhau 1 hồi. FULL


"Mỗi một người đều cất chứa trong đáy lòng một phần thi sầu, một chút thiền ý, ở trên đường đời đông đúc chật chội, chỉ muốn chấm dứt tất thảy sóng gió hồng trần, tìm một nơi an tĩnh qua ngày."
"Có lẽ chúng ra thường xuyên sẽ hỏi bản thân, trên thế gian này rốt cuộc có thứ gì không thay đổi? Đều nói sự vĩnh hằng thực sự là phong cảnh tự nhiên, thế nhưng vạn tượng gió mây trên nhân gian, trăm ngàn năm sau, chúng ta có thể còn khẳng định non xanh nước biếc chưa từng có bất cứ biến đổi nào hay không. Một đời của con người, đều từng có một đoạn hoặc vài đoạn buổi đầu gặp gỡ tốt đẹp, chỉ là tình cảm sâu sắc hơn nữa, cũng không ngăn nổi sự mài mòn của thời gian. Tình duyên cũng như một đời của cây cỏ, khô héo tươi tốt đều đã có số phận, bạn từng có hạnh phúc của hoa nở, thì sẽ phải chấp nhận sự lạnh lẽo của hoa tàn. Mùi vị của thế gian cũng tựa một chung trà, không có ai có thể nắm chắc, có thể pha chung trà này có vị y như lúc đầu. Tất cả tình cảm, đều không ngăn nổi sự đổi thay của năm tháng, nhìn thời gian trôi đi, chúng ta đều bó tay hết cách như thế."
"Chúng ta nên coi tất cả quá trình phức tạp thành con đường về giản đơn, coi hết thảy vinh nhục ở phàm trần, là mây khói thoảng qua trước mắt."
"Trên thế gian này, không phải chỉ có rượu mạnh mới làm người ta say, không phải chỉ có tình yêu nồng cháy mới có thể khắc cốt ghi tâm. Có lúc, một chút thanh đạm, càng tỏa hương dài lâu; một thoáng vô tình, càng khiến người ta trong mơ còn nhớ; một đoạn ngắn ngủi, càng có thể vương vấn cả đời."
Những ai tin tưởng vào duyên phận, đều sẽ hiểu rằng, tình duyên trên thế gian này, nên tụ thì sẽ tụ, nên tan thì sẽ tan, một khi duyên phận đã hết, cũng chẳng thể lưu lại dù chỉ là khoảnh khắc. Có đôi khi, duyên phận giữa người với người, chẳng thể bằng được một cây cỏ dại, cây cỏ xuân tươi, thu lại khô héo, mà một đoạn duyên nông, chỉ ngắn ngủi như một giấc mộng xuân. Tựa như mơ một giấc mơ, sau khi tỉnh lại, bạn đứng lặng trong cơn gió lạnh ở phía trước cửa sổ, nhận ra bản thân lại trở về lúc ban đầu, hai bàn tay trắng.Chỉ là hai bàn tay trắng, liệu còn thanh bạch không? Còn thuần khiết không?"
"Cuộc đời của mỗi con người, đều sẽ gặp gỡ vài đoạn duyên phận hoặc sâu hoặc nông. Chỉ là ngày tháng ngắn dài bèo tụ mây tan, không do bạn và tôi làm chủ. Đi xuyên qua dòng người lướt qua nhau đó, duyên phận sẽ chỉ dẫn cho bạn, tìm được người có tâm ý tương thông với bạn. Có lẽ thế gian này không có ai, có thể thực sự cùng bạn đi đến điểm cuối, nhưng chúng ta vẫn nên cảm ơn những cuộc tương phùng sâu sắc đó."
"Con người thường cầu sự viên mãn, cảm thấy trà ngon phải phối với ấm hay, hoa tươi phải phối với lọ đẹp, mà giai nhân cũng phải phối với tài tử. Nhưng lại không biết rằng, có lúc khiếm khuyết là một loại vẻ đẹp, tùy ý càng có thể vui vẻ. Cầu kỳ thái quá, hoàn mỹ thái quá, ngược lại sẽ càng sống trong sợ hãi. Đã định sinh tồn trong nhân thế, thì không nên cầu ước quá nhiều thứ, chớ hỏi "tại sao" quá nhiều. Hơn nữa hãy coi mỗi con đường đều là nẻo đồng heo hút, mỗi một con người đều là khách qua đường, mỗi một mảng ký ức đều là đã từng."
"Nếu như tôi rời đi, không hẹn ngày tái ngộ. Không biết vì sao, mỗi lần nhớ đến câu này, trong lòng đều có một cảm giác thê lương và chua xót không tên. Cuộc đời con người, phải trải qua biết bao sinh ly tử biệt, những ly biệt bất ngờ đó, luôn khiến người ta đau đớn không sao chịu được. Đời người nơi nào không tương phùng, nhưng có những cái quay người, thực sự là cả một đời, từ đó không hẹn ngày tái ngộ, mãi mãi chẳng gặp nhau"

"Lẽ nào chúng ta thực sự nên sống như những con kiến, không ngừng tìm tìm kiếm kiếm dưới ánh mặt trời trong suốt?Sống ở nơi đô thị huyên náo, cho dù bạn có bận rộn như nào, cho dù phải làm biết bao việc mà mình không muốn thì vẫn cần cho tìm cho bản thân một không gian yên tĩnh. Vào một buổi chiều vụn nắng nào đó, ngồi ở một quán trà cũ, hoặc trong một quán cà phê kiểu châu Âu, thưởng thức một ấm trà xanh,uống một cốc cà phê đậm, hoặc ngồi lặng im, hoặc suy nghĩ về cuộc đời, hoặc nhớ về một cuộc tình lãng mạn đã qua. Ít nhất đây sẽ là khoảng thời gian thanh tịnh thuộc về bản thân mình,tuy rằng cũng có phiền não nhưng sẽ bị gió cuốn đi hoặc trong một phút giây nào đó lại bất ngờ gặp gỡ với nỗi sầu muộn nhưng rồi cũng chỉ lướt qua nhau."
"Trong lòng mỗi người đều có một vết thương, không dám thể hiện cho người khác thấy, mà bản thân cũng không dám chạm vào. Luôn hy vọng có thể che giấu nó ở khóc sâu nhất, để cho rêu xanh bao phủ qua năm tháng, không thấy được ánh mặt trời, cũng không chịu gió táp mưa sa, cho rằng như vậy thì sẽ có ngày miệng vết thương theo thời gian sẽ phai dần theo thời gian. Có lẽ thật sự là như thế, thời gian là liều thuốc tốt nhất trên đời, nó có thể chữa khỏi vết thương của bạn, khiến cho những mối tình đã khắc cốt ghi tâm cũng trở nên mơ hồ không rõ."
"Ai trong lòng cũng có một tòa thành,cho dù tòa thành đó là rộng rãi hay chật hẹp, là phồn hoa hay hiu quạnh.Chỉ cần trong thành có một người mà mình thương nhớ, một đoạn ký ức, một vùng phòng cảnh, đều sẽ vì người đó mà giữ lại cả đời."
"Cuối cùng hiểu ra, có những con đường, chỉ có thể một người bước đi. Những người đã hẹn ước đồng hành đó, cùng làm bạn qua mùa mưa, đi qua năm tháng, nhưng có một ngày rốt cuộc sẽ chia ly ở một bến đò nào đó. Trên con đường hồng trần, một mình bước đi, lá xanh sượt qua tay áo, mây biếc thấm ướt lời thề. Non và nước có thể cùng quên lãng nhau, nhật và nguyệt có thể chẳng hề dây dưa. Khi đó, chỉ có một người vui thú tao nhã trong cõi thế, một người như con nước nhỏ chảy dài miên man."
"Con người đến một tuổi nhất định, thứ theo đuổi chỉ là bình an và yên ổn, đợi đến lúc quay người một cách đầy hoa lệ, những năm tháng trước đó đã là sự lãng mạn chẳng thể trở về."
"Đi suốt chặng đường, mỗi một mùa đều có sứt mẻ tan vỡ, mỗi một câu chuyện đều có nỗi đau thương sâu kín. Tình cảm hư hư thực thực, thời gian tỏ tỏ mờ mờ, làm cho bản thân tỉnh táo, thanh tịnh, thực sự không dễ dàng. Cái bạn muốn chưa chắc đã thuộc về mình, cái bạn có được chưa chắc đã là cái bạn mong chờ" 
"Kỳ thực cái gọi là tình thâm, chẳng qua chỉ là trả giá tất cả, quên đi thời gian, quên đi chính mình, không cho mình lưu lại bất cứ con đường lùi nào. Chỉ đến khi đã đánh mất tất cả, người ta mới nhớ về những điều tốt đẹp đã từng có được, nhớ sâu tận đáy lòng, mà những điều vụn vặt ngày trước lại như hình với bóng, hiện lên ở trong đầu. Lúc này chúng ta đều tự hỏi bản thân, là không bỏ xuống được vì vậy mới thích nhớ về những chuyện xưa cũ hay là do quá khứ thật sự đáng để thương tiếc nhớ nhung? Có người nói, một người hay nhớ về quá khứ, không nhất định là vì quá khứ đó vô cùng xinh đẹp, mà chỉ vì người đó không bằng lòng với hiện tại. Thế gian này ào ào hỗn loạn, ai có thể nói bản thân đủ khả năng có thể chống đỡ ngàn vạn phong trần? Khi bạn không thể tiếp nhận phong cảnh xa lạ, không thể thích ứng với cuộc sống mới, tất nhiên sẽ hoài niệm những thứ ấm áp mà đã từng quen thuộc với mình."

"Gặp gỡ trong những năm tháng thanh xuân không cần phải ước hẹn gì, ngẫu nhiên lướt qua nhau, một lần lơ đãng ngoái đầu nhìn lại đều có thể kết nên một đoạn duyên phận.Chúng ta đều từng có những năm tháng vô cùng tươi đẹp,vì một người mình thích nào đó dốc hết tất cả tình cảm mãnh liệt, thề thốt muôn vàn lời trước núi cao, trước sông sâu. Tự cho rằng là yêu hết trọn đời, sau khi trải qua qua một quá trình dây dưa, mới bắt đầu cảm thấy chán ghét, khi đó, phát hiện ra thề non hẹn biển cũng chỉ là một trò chơi tuổi trẻ. Sống ở trên thế gian này, chúng ta cần phải tuân thủ quy tắc, quy tắc nhân sinh, quy tắc tình yêu, bèo nước gặp gỡ chắc chắn sẽ chỉ là khách qua đường,khi duyên hết cũng đừng đau khổ mà cưỡng cầu." 
"Khách qua đường trong sinh mệnh, giữa đời người nhàn nhạt, đến đến đi đi như bụi trần. Có những người còn chưa kịp đến tụ họp, đã vội vã ra đi. Có những người chỉ để lại một ánh mắt, nhưng khắc ghi mãi mãi trong ký ức" 
"Thích một người, luôn hy vọng có thể mãi mãi ở bên người ấy, tựa như nước với bờ, hoa cùng bướm.  Quên một người, lại hy vọng cùng với người đó vĩnh viễn lướt qua nhau, tựa như bình minh với hoàng hôn, hôm qua và ngày mai."
"Vẫn nói người nhạt như cúc, mà thế sự cũng nhạt như cúc chăng? Khi những kí ức sống động tan biến trong cuộc đời ngắn ngủi, ai còn nhớ đến một quãng thời gian ấm nồng trong dĩ vãng?"
"‎”Nhân sinh như mộng, năm tháng vô tình. Bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, tìm thấy người còn sống là một loại tâm tình. Nghèo cũng được, giàu cũng tốt, có cũng hay mà mất cũng chẳng sao. Hết thảy đều là nhất thời.
Ngẫm lại, mặc kệ hôm qua, hôm nay hay ngày mai, chỉ cần có một ngày thông suốt hết thảy là tốt rồi. 
Mặc kệ là tình thân, tình bạn, tình yêu, có thể vĩnh viễn quý trọng là trong lòng thỏa mãn rồi.”"

Tam sinh duyên

Tam sinh duyên
Tác giả: DzachGA
Thể loại: Huyền huyễn, cổ đại, đam mĩ, HE
Cảnh báo: Không có
Tình trạng: Chưa hoàn
Văn án:
Kiếp thứ nhất...!
Y yêu hắn - Hắn yêu y, ái tình tưởng chừng như hạnh phúc. Đột nhiên hắn biến mất, bỏ lại y bơ vơ.
Y lặng lẽ đứng bên cầu Nại Hà đợi hắn, chấp nhận đánh đổi 3 năm trần thế lấy một ngày ở nơi đây. Qua bao năm đợi chờ bỗng gặp lại trong ngỡ ngàng. Vẫn là gương mặt đó, giọng nói đó nhưng tại sao lại tàn nhẫn đến thế...
- Xin lỗi, ta thực sự không nhớ ra ngươi là ai.
Nụ cười tê tái, nuốt nước mắt vào trong.
Y đau...đau lắm...
Y thực sự rất đau...
...
Kiếp thứ hai...!
Hắn một đời mưu cầu danh lợi, đánh đổi tất cả để lấy giang sơn. Rong ruổi sa trường máu tanh, Lãnh đạm đối nhân, lạnh lùng xử thế... Một phút chốc lại bỏ quên Y trong một kiếp lai sinh...
Hắn hối hận rồi...
"Mộng ngàn vàng khó giữ bước hồng nhan, si mộng hoài mộng cuối cùng nhận lại tịch mịch và u tịch ... Nhân sinh như mộng, năm tháng vô tình... Nếu có kiếp sau ... Ta sẽ yêu ngươi nhiều hơn ".
 Kiếp thứ ba...!
 Gặp lại y trong một đêm tĩnh mịch, vẫn dáng vẻ kiều diễm mĩ lệ ấy, y nhàn nhã an tường đứng dưới ánh trăng nhạt. Hoa đào nở, gió mang cánh hoa hòa cùng trăng. Y, hoa đào và trăng giao hòa với nhau. Tiên cảnh nhân gian không gì sánh kịp.
Y khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng cất tiếng:
"Cuối cùng ngươi cũng quay lại nhìn ta, đánh đổi tam sinh chỉ cầu mỗi giây phút này"
...
Năm trăm năm ngoái đầu nhìn lại.
Ái tình là gì khiến người không thể nào quên?
Chiến trường mưa tanh, vùi thân nơi biển lửa.
Chàng đi không hẹn ngày về.
...
Hoa tàn hoa lại nở.
Nhân sinh tuần hoàn chỉ trong phút chốc.
Dù đứng nơi cầu đá đợi mong, có chắc sẽ tái ngộ??
Người rồi cũng già, tình rồi cũng phai.
...
Ngàn năm hứa hẹn một lần kỳ ngộ.
Nào ngờ ngoảnh đầu nhìn lại,
chỉ là một giấc mộng vô thường.
Bởi vì...
Hứa và quên gần ngay gang tấc.
...
Mạnh bà bên cầu nại hà lãnh đạm.
Khẽ cười lên thế sự thâm trầm:
"Yêu thôi đừng hứa hẹn kiếp sau
Tình ái không có hai từ Vĩnh Cửu".
...
Vong tình thủy đủ vị nhân gian.
Đắng cay chua ngọt và mặn chát nước mắt tình nhân.

Thỉnh cùng ta ở hồng trần yêu nhau 1 hồi.

Trên thế gian này, không phải chỉ có rượu mạnh mới làm người ta say, không phải chỉ có tình yêu nồng cháy mới có thể khắc cốt ghi tâm.
Có lúc, một chút thanh đạm, càng tỏa hương dài lâu;
một thoáng vô tình, càng khiến người ta trong mơ còn nhớ;
một đoạn ngắn ngủi, càng có thể vương vấn cả đời ....
Ai hiểu rằng, yêu là khổ, không yêu lại càng khổ. Ai chịu đựng nổi tịch mịch trên đời này mãi ....

Vô luận tương tụ cũng được, chia ly cũng được, hắn luôn luôn rất cởi mở.
Bởi vì nhân sinh vốn ngắn, tương tụ có thể được bao lâu ? Biệt ly có thể được bao lâu ?
Đến đã hối hả, đi cũng vội vàng, hà tất phải xem trọng chuyện gì.
Nhưng hiện tại, hắn đã xem trọng.
Có tình người giống như lưu tinh xẹt, chỉ một phút giây tương ngộ, cũng có thể phát xuất hoa lửa làm cho người ta lóa mắt.
Hoa lửa tuy có lúc phải tắt, nhưng một loạt hình bóng lại vĩnh viễn khó quên, có lúc thậm chí có thể làm cho mình cả đời thống khổ, có lúc thậm chí hủy hoại cả mình.
Hắn tuy cởi mở, nhưng lại tịnh không phải là người vô tình.
Vô luận tương tụ cũng được, chia ly cũng được, hắn luôn luôn rất cởi mở.
Bởi vì nhân sinh vốn ngắn, tương tụ có thể được bao lâu ? Biệt ly có thể được bao lâu ?
Đến đã hối hả, đi cũng vội vàng, hà tất phải xem trọng chuyện gì.
Có ai đó nói chốn nhân gian căn bản vốn như giấc mộng phù sinh, 
Người.
Có đó rồi mất đó nhanh như 1 hơi thở dài.
Người.
Đến đã không ai biết, đi lại chẳng ai hay. Một chút đó thôi cũng đủ thương cảm cả 1 đời.
Bóng hình bắt gặp đó, như đúng như sai. Những chuyện cũ đã quên đó, như hư như thực.
Thế sự như xuân mộng liễu vô ngần, tình này chỉ có thể thành ký ức mà thôi, thật làm người ta không có đường nào để chọn lựa...
-
Hắn, là nhân vật được nhắc đến là có tư chất mạnh mẽ nhất. Kiếm là quân tử trong binh khí, hắn chưa hẳn là quân tử, nhưng hội ngộ giữa hắn với kiếm thật chẳng ai bằng.
Sinh ra từ kiếm, trưởng thành vì kiếm, sở cầu là kiếm, yêu từ kiếm, hận cũng từ kiếm, bôn ba khắp chốn từ kiếm, hận thù từ kiếm, ân oán cũng từ kiếm...
Chỉ hiềm 1 nỗi, chết lại không phải vì kiếm.
Lai sinh tái kiến. Đời người tu bao nhiêu kiếp mới thành nhân? Coi như, mất đó rồi lại có đó như hắn coi như cũng là 1 hạnh ngộ.
Tái kiến Kiếm trung chi Thánh .
--
Nhân ngày hạ huyệt, lọc ý đăng.
"Ngọn tiểu đao ấy có gì đao ấy có gì đang sợ? Đó chỉ là một ngọn tiểu đao bình thường, luyện bằng 1 loại thép bình thường mà bất cứ thợ rèn nào cũng có thể rèn được.

Con người ấy có gì đáng sợ? Hắn chỉ là một con sâu rượu, mắc bệnh phổi trầm trọng, bệnh tình của hắn tưởng chừng như không thể chịu được 1 cơn gió mạnh.

Nhưng khi ngọn tiểu đao bình thường ấy nằm trên tay con người bình thường kia lại không còn bình thường nữa, nó như con hoả phượng hoàng vươn lên từ lửa đỏ, áp lực vô hình đó không một người nào dám khinh thường.

Khi đao trên tay đã như vậy, thế khi ngọn tiểu đao ấy rời tay thì sẽ đáng sợ thế nào?

Khi tiểu đao rời tay thì tịnh không đáng sợ nữa!

Người chết tịnh không biết sợ. "


Rượu cũng giống như nữ nhân, chưa từng trải qua sẽ không thể hiểu được. Người càng cho rằng mình biết rõ nữ nhân sẽ càng thê thảm trên tay nữ nhân. Càng là người cho rằng mình có tửu lượng lớn thì số lần uống say càng nhiều.
Đa số mọi người đều cho rằng nữ nhân uống rượu thì chẳng được bao nhiêu, nhưng lại quên mất sở trường của họ nằm ở một mặt khác: đó là khả năng chuốc rượu. Thứ nhất, nữ nhân một khi đã dám ngồi trên bàn nhậu tửu lượng nhất định không quá nhỏ. Thứ hai, nữ nhân còn có quyền sử dụng ưu thế của thế của mình, đó chính là giả ngốc làm nũng. Giống như Tôn Tiểu Hồng lúc chuốc say Lý Tầm Hoan vậy. Nếu ngươi là một nam nhân đối với tửu lượng của mình có điểm tự tin, nếu có nữ nhân muốn cùng ngươi cạn chén, nàng một chén, ngươi hai chén, người chẳng lẽ lại không biết xấu hổ mà không uống hay sao? Nếu không uống, bằng hữu bên cạnh sẽ ồn ào, làm cho ngươi mất mặt; nếu ngươi uống, ngươi say, vậy lại càng mất mặt. Còn nếu như nàng say, thì chính là ngươi có mưu đồ bất lương, hoặc không biết thương hoa tiếc ngọc...
~~~~~~~~~~~~
P/s: Làm nữ nhân có chỗ lợi thế đó, vậy nên nếu bạn nào muốn sang Thái thì cứ mạnh dạn lên nhé, mình rất chi là ủng hộ :P
Ta yêu nàng , nhưng nàng không yêu ta , tâm trí nàng chỉ dành duy nhất cho kẻ đó .
Ta không can tâm , thế nên ta dùng hết địa vị và quyền lực mình đang có để giết chết hắn .
Hắn chết , ta vui mừng cứ tưởng từ đây đã có thể cùng nàng vĩnh viễn bên nhau .

Nhưng nào ngờ nàng lại nhẫn tâm dùng máu mình đáp lại chân tình của ta .
Nàng cũng chết , là trước mặt ta nàng dùng chính đôi tay tự hủy hoại bản thân .
Ta sai đúng không ? Là Ta không nên cưỡng cầu tình yêu không thuộc về mình đúng không ?
...

Ta sai rồi ...
Sao ngần ấy đau khổ ngươi ban cho ta , ngay phút này đây ta sẽ trả lại tất cả cho ngươi .
Dối trá .
Phản bội .
Tàn nhẫn .
Từng thứ , từng thứ một ta sẽ trả cho ngươi không sót thứ gì .
.
.
Nhưng vì sao ? Vì sao lòng ta đau thế này ?
Ngươi thấy không , tim ta từng trận co thắt đau đến mức khiến nước mắt thi nhau rơi nhạt nhòa .
Ngươi biết không , trả thù không khiến ta vui sướng gì . Trả thù chỉ khiến ta mất ngươi vĩnh viễn thôi .
.
.
Ngươi ở nơi đó có lạnh không ? 
Ta đến với ngươi nhé .
Kiếp này nợ đã dứt , kiếp sau chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc .

P/s: viết cái này lòng ad cũng đau lắm . 

Tại sao yêu nhau không đến được với nhau mà phải lừa dối bản thân tin vào lời hứa kiếp sau ?

- Tống Dĩnh -

Chờ Đợi Hạnh Phúc 4

[ Chờ Đợi Hạnh Phúc ]

Ta thường ngồi dưới mái hiên chờ Thường .
.. 1 năm , 2 năm , 3 năm ... 
Thời gian đằng đẳng trôi qua mà người kia chưa một lần xuất hiện .

.. 10 năm , 20 năm , 30 năm ... 
Ai cũng bảo ta ngu ngốc , người ra đi sớm đã quên ta rồi .

.. 1000 năm , 2000 năm , 3000 năm ... 
Lục giới biết bao nhiêu lần biến động , mọi thứ thay đổi nhanh đến mức mọi thứ trước mắt ta hóa xa lạ . 
Nhưng không hiểu sau ta vẫn kiên tâm chờ Thường quay trở về ....

Thường ? Ta bổng nhiên quên mất khuôn mặt Thường như thế nào rồi . Trong tâm trí ta hình ảnh cuối cùng của Thường là một thân tử y hoa mỹ , Thường đứng đó ngược gió .. Thường nở nụ cười tê tái trên đôi môi mấp máy hai từ .... Vĩnh biệt ...

Mùa thu năm đó , ta lần đầu tiên rời khỏi mái hiên và thôi ngây ngốc chờ Thường . Ta quyết định rồi , ta sẽ đi tìm Thường .
..
Có một ngày ta lang thang bên dòng vong xuyên lạnh ngắt , Hắc vô thường giận dữ đến đứng trước mặt ta , hắn lạnh lùng ném vào tay ta mảnh ngọc bội vỡ . 
Hắc vô thường nói : đó là thứ cuối cùng còn sót lại của Bạch vô thường trước lúc hắn bị Âm đế đày xuống tầng địa ngục thứ 18 . Ngươi du hồn không chịu đầu thai mà lai vãng ở trần gian đáng lẽ cũng phải chịu phạt , nhưng vì lúc sinh thời thiện lương không làm điều sai trái nêm Âm đế ân xá cho sớm luân hồi , mau đến chân cầu uống chén canh mạnh bà rồi thẳng bước qua cầu nại hà bắt đầu một kiếp sống mới ...

Ta ngẫn ngơ nhìn Hắc vô thường , trong giây phút tâm liền sáng tỏ . Thường chính là Bạch vô thường , còn ta chính là tân khoa trạng nguyên . Năm đó áo gấm về quê , ta chẳng may bị kẻ gian hãm hại mà gieo mình xuống sông lớn bỏ mạng . Lần đầu tiên ta gặp Thường là lúc Thường nhận lệnh bắt hồn phách ta về âm giới , lần thứ hai gặp Thường là lúc ta trốn trong mảnh ngọc bội , lần thứ ba gặp Thường là lúc Thường giúp ta giải oan khuất , rồi lần thứ tư , thứ năm ... ta và Thường chính thức cùng nhau tay trong tay .
Nhưng rồi hạnh phúc không thể duy trì lâu dài , Âm đế đã phát hiện ra mọi chuyện . Bạch vô thường biết luật phạm luật phạm vào âm điều không thể dung thứ , phải chịu hình phạt vĩnh viễn không siêu sinh .

Ngày Thường đi , tử y bay bay trong gió , ta ngây ngốc dõi theo mà tâm chết lặng .

Năm đó ta không đi vào luân hồi mà quỳ dưới đại điện cầu xin Âm đế , ta tình nguyện làm kẻ lái đò bên dòng vong xuyên để đổi lấy âm đức mong một ngày có thể gặp lại Thường .

Cho dù có phải chờ đợi ngàn triệu năm ta cũng cam lòng .

- TỐNG DĨNH -

Chờ Đợi Hạnh Phúc 3

Giữa một rừng bỉ ngạn đỏ như máu, không gian đen tím, âm u, có một nam nhân gương mặt thẩn thờ lê từng bước nặng nề. Hẳn nhiên đây là vẻ mặt thường thấy của những linh hồn mới chết, họ còn chưa ý thức rằng mình đã rời dương thế. 

Trên con đường máu đỏ này, linh hồn sẽ phản phất lại vẻ ngoài mà chủ nhân nó mong muốn nhất. Và hẳn là... người nam nhân này đã có một tuổi trẻ tràn đầy tiếc nuối, nên mới mang dáng hình thuở thiếu niên để đi về cõi chết.

Hắn không nhớ được mình tại sao lại đến được chốn này, và định đi về đâu. Chỉ là đôi chân hắn không ngừng bước. Xung quanh chỗ âm u này thật lạnh, không có một bóng người, chỉ mình hắn thôi. 

Đi một lúc lâu, có một cây cầu tên gọi là Nại Hà...ờ thì...làm sao hắn lại có thể biết được tên cây cầu khi mà chữ viết quá lạ lẫm như vậy? Hắn lắc đầu, chần chừ. Liệu hắn bước qua cây cầu này thì sẽ đi đến đâu, còn ở lại nơi này thì thế nào?

Chợt hắn thấy một bóng trắng đi phía trước, trái tim hắn bỗng đau nhói, có gì đó thôi thúc hắn phải đuổi theo.

Đấy là một thiếu nữ, mặc áo trắng, cầm dù trắng, mái tóc đen xoã dài như dòng nước đen ngòm phía xa. 

Hắn không nhớ làm sao lại bắt lấy tay nàng, hỏi một câu ngớ ngẩn: "Cô nương, cô định đi đâu?"

Thiếu nữ quay đầu lại nhìn hắn, mỉm cười thật dịu dàng. Nàng chỉ tay về phía bên kia cầu, bảo với hắn: " Đi về nơi có điểm sáng bên kia, họ nói tôi sẽ gặp được người muốn gặp."

Thanh âm của nàng nhẹ như gió thoảng, là loại gió ở cánh đồng bát ngát nào đấy, khác hẳn loại rít gào quỷ dị ở đây. Hắn chẳng hiểu nỗi vì sao khi nghe câu nói ấy, bản thân mình lại ôm nàng thật chặt, cứ như sợ nàng biến mất vậy.

A...tại sao hắn lại khóc? tại sao tim hắn vui vẻ như vậy? Một vài hình ảnh như tấm gương vỡ bay qua đầu hắn, hẳn là nàng....quen thuộc như đường vân tay ấy....nhưng hắn không gọi được nàng là ai....

"Cô nương, chúng ta từng gặp nhau chưa?"
Hắn hỏi, giọng nghẹn ngào.

Thiếu nữ đẩy hắn ra, nhìn hắn quyến luyến...
"Có người bảo tôi, dù trước kia có gặp ai đi nữa, có vui buồn hay đau khổ, chỉ cần bước lên cầu Nại Hà thì sẽ quên đi tất cả. Đi qua phía bên kia cầu, sẽ là một định mệnh mới."

Hắn ngẩn người thật lâu, cứ si ngốc nhìn theo bóng hình nàng xa dần xa dần...đến khi chỉ còn lại ánh sáng mờ mịt cuối con đường.

Nghĩ rồi, hắn cũng đi, đi trên con đường nàng đã đi. Có một hy vọng le lói trong hắn rằng thiếu nữ ấy là người hắn muốn tái ngộ...

_____Hết phần 3: End____

______Tước Nhi______
OE nhé, 2 phần trước buồn quá, phần này làm OE...mà xen chút huyễn huyễn vầy ta cảm thấy cứ như phần này bị tách riêng ấy, là lạ...
Vậy là cặp này đóng lại tại đây hen Biểu tượng cảm xúc pacman có thời gian ta sẽ suy nghĩ một truyện khác 

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...