Thứ Bảy, 31 tháng 1, 2015

Thỉnh cùng ta ở hồng trần yêu nhau 1 hồi. FULL


"Mỗi một người đều cất chứa trong đáy lòng một phần thi sầu, một chút thiền ý, ở trên đường đời đông đúc chật chội, chỉ muốn chấm dứt tất thảy sóng gió hồng trần, tìm một nơi an tĩnh qua ngày."
"Có lẽ chúng ra thường xuyên sẽ hỏi bản thân, trên thế gian này rốt cuộc có thứ gì không thay đổi? Đều nói sự vĩnh hằng thực sự là phong cảnh tự nhiên, thế nhưng vạn tượng gió mây trên nhân gian, trăm ngàn năm sau, chúng ta có thể còn khẳng định non xanh nước biếc chưa từng có bất cứ biến đổi nào hay không. Một đời của con người, đều từng có một đoạn hoặc vài đoạn buổi đầu gặp gỡ tốt đẹp, chỉ là tình cảm sâu sắc hơn nữa, cũng không ngăn nổi sự mài mòn của thời gian. Tình duyên cũng như một đời của cây cỏ, khô héo tươi tốt đều đã có số phận, bạn từng có hạnh phúc của hoa nở, thì sẽ phải chấp nhận sự lạnh lẽo của hoa tàn. Mùi vị của thế gian cũng tựa một chung trà, không có ai có thể nắm chắc, có thể pha chung trà này có vị y như lúc đầu. Tất cả tình cảm, đều không ngăn nổi sự đổi thay của năm tháng, nhìn thời gian trôi đi, chúng ta đều bó tay hết cách như thế."
"Chúng ta nên coi tất cả quá trình phức tạp thành con đường về giản đơn, coi hết thảy vinh nhục ở phàm trần, là mây khói thoảng qua trước mắt."
"Trên thế gian này, không phải chỉ có rượu mạnh mới làm người ta say, không phải chỉ có tình yêu nồng cháy mới có thể khắc cốt ghi tâm. Có lúc, một chút thanh đạm, càng tỏa hương dài lâu; một thoáng vô tình, càng khiến người ta trong mơ còn nhớ; một đoạn ngắn ngủi, càng có thể vương vấn cả đời."
Những ai tin tưởng vào duyên phận, đều sẽ hiểu rằng, tình duyên trên thế gian này, nên tụ thì sẽ tụ, nên tan thì sẽ tan, một khi duyên phận đã hết, cũng chẳng thể lưu lại dù chỉ là khoảnh khắc. Có đôi khi, duyên phận giữa người với người, chẳng thể bằng được một cây cỏ dại, cây cỏ xuân tươi, thu lại khô héo, mà một đoạn duyên nông, chỉ ngắn ngủi như một giấc mộng xuân. Tựa như mơ một giấc mơ, sau khi tỉnh lại, bạn đứng lặng trong cơn gió lạnh ở phía trước cửa sổ, nhận ra bản thân lại trở về lúc ban đầu, hai bàn tay trắng.Chỉ là hai bàn tay trắng, liệu còn thanh bạch không? Còn thuần khiết không?"
"Cuộc đời của mỗi con người, đều sẽ gặp gỡ vài đoạn duyên phận hoặc sâu hoặc nông. Chỉ là ngày tháng ngắn dài bèo tụ mây tan, không do bạn và tôi làm chủ. Đi xuyên qua dòng người lướt qua nhau đó, duyên phận sẽ chỉ dẫn cho bạn, tìm được người có tâm ý tương thông với bạn. Có lẽ thế gian này không có ai, có thể thực sự cùng bạn đi đến điểm cuối, nhưng chúng ta vẫn nên cảm ơn những cuộc tương phùng sâu sắc đó."
"Con người thường cầu sự viên mãn, cảm thấy trà ngon phải phối với ấm hay, hoa tươi phải phối với lọ đẹp, mà giai nhân cũng phải phối với tài tử. Nhưng lại không biết rằng, có lúc khiếm khuyết là một loại vẻ đẹp, tùy ý càng có thể vui vẻ. Cầu kỳ thái quá, hoàn mỹ thái quá, ngược lại sẽ càng sống trong sợ hãi. Đã định sinh tồn trong nhân thế, thì không nên cầu ước quá nhiều thứ, chớ hỏi "tại sao" quá nhiều. Hơn nữa hãy coi mỗi con đường đều là nẻo đồng heo hút, mỗi một con người đều là khách qua đường, mỗi một mảng ký ức đều là đã từng."
"Nếu như tôi rời đi, không hẹn ngày tái ngộ. Không biết vì sao, mỗi lần nhớ đến câu này, trong lòng đều có một cảm giác thê lương và chua xót không tên. Cuộc đời con người, phải trải qua biết bao sinh ly tử biệt, những ly biệt bất ngờ đó, luôn khiến người ta đau đớn không sao chịu được. Đời người nơi nào không tương phùng, nhưng có những cái quay người, thực sự là cả một đời, từ đó không hẹn ngày tái ngộ, mãi mãi chẳng gặp nhau"

"Lẽ nào chúng ta thực sự nên sống như những con kiến, không ngừng tìm tìm kiếm kiếm dưới ánh mặt trời trong suốt?Sống ở nơi đô thị huyên náo, cho dù bạn có bận rộn như nào, cho dù phải làm biết bao việc mà mình không muốn thì vẫn cần cho tìm cho bản thân một không gian yên tĩnh. Vào một buổi chiều vụn nắng nào đó, ngồi ở một quán trà cũ, hoặc trong một quán cà phê kiểu châu Âu, thưởng thức một ấm trà xanh,uống một cốc cà phê đậm, hoặc ngồi lặng im, hoặc suy nghĩ về cuộc đời, hoặc nhớ về một cuộc tình lãng mạn đã qua. Ít nhất đây sẽ là khoảng thời gian thanh tịnh thuộc về bản thân mình,tuy rằng cũng có phiền não nhưng sẽ bị gió cuốn đi hoặc trong một phút giây nào đó lại bất ngờ gặp gỡ với nỗi sầu muộn nhưng rồi cũng chỉ lướt qua nhau."
"Trong lòng mỗi người đều có một vết thương, không dám thể hiện cho người khác thấy, mà bản thân cũng không dám chạm vào. Luôn hy vọng có thể che giấu nó ở khóc sâu nhất, để cho rêu xanh bao phủ qua năm tháng, không thấy được ánh mặt trời, cũng không chịu gió táp mưa sa, cho rằng như vậy thì sẽ có ngày miệng vết thương theo thời gian sẽ phai dần theo thời gian. Có lẽ thật sự là như thế, thời gian là liều thuốc tốt nhất trên đời, nó có thể chữa khỏi vết thương của bạn, khiến cho những mối tình đã khắc cốt ghi tâm cũng trở nên mơ hồ không rõ."
"Ai trong lòng cũng có một tòa thành,cho dù tòa thành đó là rộng rãi hay chật hẹp, là phồn hoa hay hiu quạnh.Chỉ cần trong thành có một người mà mình thương nhớ, một đoạn ký ức, một vùng phòng cảnh, đều sẽ vì người đó mà giữ lại cả đời."
"Cuối cùng hiểu ra, có những con đường, chỉ có thể một người bước đi. Những người đã hẹn ước đồng hành đó, cùng làm bạn qua mùa mưa, đi qua năm tháng, nhưng có một ngày rốt cuộc sẽ chia ly ở một bến đò nào đó. Trên con đường hồng trần, một mình bước đi, lá xanh sượt qua tay áo, mây biếc thấm ướt lời thề. Non và nước có thể cùng quên lãng nhau, nhật và nguyệt có thể chẳng hề dây dưa. Khi đó, chỉ có một người vui thú tao nhã trong cõi thế, một người như con nước nhỏ chảy dài miên man."
"Con người đến một tuổi nhất định, thứ theo đuổi chỉ là bình an và yên ổn, đợi đến lúc quay người một cách đầy hoa lệ, những năm tháng trước đó đã là sự lãng mạn chẳng thể trở về."
"Đi suốt chặng đường, mỗi một mùa đều có sứt mẻ tan vỡ, mỗi một câu chuyện đều có nỗi đau thương sâu kín. Tình cảm hư hư thực thực, thời gian tỏ tỏ mờ mờ, làm cho bản thân tỉnh táo, thanh tịnh, thực sự không dễ dàng. Cái bạn muốn chưa chắc đã thuộc về mình, cái bạn có được chưa chắc đã là cái bạn mong chờ" 
"Kỳ thực cái gọi là tình thâm, chẳng qua chỉ là trả giá tất cả, quên đi thời gian, quên đi chính mình, không cho mình lưu lại bất cứ con đường lùi nào. Chỉ đến khi đã đánh mất tất cả, người ta mới nhớ về những điều tốt đẹp đã từng có được, nhớ sâu tận đáy lòng, mà những điều vụn vặt ngày trước lại như hình với bóng, hiện lên ở trong đầu. Lúc này chúng ta đều tự hỏi bản thân, là không bỏ xuống được vì vậy mới thích nhớ về những chuyện xưa cũ hay là do quá khứ thật sự đáng để thương tiếc nhớ nhung? Có người nói, một người hay nhớ về quá khứ, không nhất định là vì quá khứ đó vô cùng xinh đẹp, mà chỉ vì người đó không bằng lòng với hiện tại. Thế gian này ào ào hỗn loạn, ai có thể nói bản thân đủ khả năng có thể chống đỡ ngàn vạn phong trần? Khi bạn không thể tiếp nhận phong cảnh xa lạ, không thể thích ứng với cuộc sống mới, tất nhiên sẽ hoài niệm những thứ ấm áp mà đã từng quen thuộc với mình."

"Gặp gỡ trong những năm tháng thanh xuân không cần phải ước hẹn gì, ngẫu nhiên lướt qua nhau, một lần lơ đãng ngoái đầu nhìn lại đều có thể kết nên một đoạn duyên phận.Chúng ta đều từng có những năm tháng vô cùng tươi đẹp,vì một người mình thích nào đó dốc hết tất cả tình cảm mãnh liệt, thề thốt muôn vàn lời trước núi cao, trước sông sâu. Tự cho rằng là yêu hết trọn đời, sau khi trải qua qua một quá trình dây dưa, mới bắt đầu cảm thấy chán ghét, khi đó, phát hiện ra thề non hẹn biển cũng chỉ là một trò chơi tuổi trẻ. Sống ở trên thế gian này, chúng ta cần phải tuân thủ quy tắc, quy tắc nhân sinh, quy tắc tình yêu, bèo nước gặp gỡ chắc chắn sẽ chỉ là khách qua đường,khi duyên hết cũng đừng đau khổ mà cưỡng cầu." 
"Khách qua đường trong sinh mệnh, giữa đời người nhàn nhạt, đến đến đi đi như bụi trần. Có những người còn chưa kịp đến tụ họp, đã vội vã ra đi. Có những người chỉ để lại một ánh mắt, nhưng khắc ghi mãi mãi trong ký ức" 
"Thích một người, luôn hy vọng có thể mãi mãi ở bên người ấy, tựa như nước với bờ, hoa cùng bướm.  Quên một người, lại hy vọng cùng với người đó vĩnh viễn lướt qua nhau, tựa như bình minh với hoàng hôn, hôm qua và ngày mai."
"Vẫn nói người nhạt như cúc, mà thế sự cũng nhạt như cúc chăng? Khi những kí ức sống động tan biến trong cuộc đời ngắn ngủi, ai còn nhớ đến một quãng thời gian ấm nồng trong dĩ vãng?"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...