Chủ Nhật, 6 tháng 9, 2015

Lớn rồi mới biết đã hoang phí quá nhiều thời gian trong đời
lớn rồi mới biết đã hoang phí quá nhiều thời gian trong đời
Bỏ rơi người khác lúc nào cũng dễ hơn bị người khác bỏ rơi. Cứ phải có một người ra đi, một người ở lại. 
Người đi dĩ nhiên làm sao khổ bằng người ở lại. Qua một thời gian, người ở lại phát hiện rằng thì ra mình cũng có thể quên người đi xa, và thế là họ không buồn nữa. Nỗi buồn nào cũng có hồi kết.
Trên đời này, chẳng có ai khi chia tay một người, đến lúc mất họ rồi mà lại không sống nổi cơ chứ?
Cùng lắm là đau lòng 3,5 tháng, nhiều thì 1-2-3 năm, ăn ít đi vài bữa, mất ngủ mấy đêm, gầy đi mấy cân, mơ mơ màng màng buồn bã vài tuần, qua 2,3,4 năm sau lại có người yêu mới, hạnh phúc, vui vẻ thì còn nhớ ai với ai? đau khổ đau khổ như nào?
Vậy nên các bạn chia tay người yêu thì quên được thì quên càng sớm càng tốt, thiệt thòi cho mình chứ người ta có biết mình đau buồn không? 
Biết chưa...

... Mưa kêu than trách phù sinh mộng, cảnh đắng môi cười tự biệt ly. 
_*_
Người cười là một chuyện, người khóc là một chuyện, người buông tay lại là một chuyện khác nữa...

Phù Dung
Không phải đối phương thay đổi, mà do chính mình thay đổi. Cuộc sống áp lực tạo ra thứ tổn thương sâu sắc ngầm vằn xé giữa lòng ngực, bản thân lại càng thêm khát khao được yêu thương và quan tâm hơn. Thế nhưng chính mình đã trở nên tham lam thì người kia vẫn tình y như cũ. Và cứ thế, con người này đang nghĩ "người yêu ơi, sao lại thay đổi nhanh như vậy" nhưng không biết, người thay đổi chính là bản thân mình.
(sưu tầm)
_________Nguyệt Dạ Mộng Ngọc_________
Ngươi nói xem, trên thế gian này điều gì khiến cho người ta hối tiếc nhất?
Chính là, gặp đúng người nhưng lại ở sai thời điểm, nên dòng đời vô tình chia cắt không thương tiếc.
Vậy theo ngươi, điều gì khiến cho người ta đau khổ nhất?
Là cầu mà không được.
Không, không đâu. Là rõ ràng ngay trước mắt nhưng không tài nào nắm lấy được, cũng giống như giữa ta và ngươi, rõ ràng ngươi đang đối diện ta nhưng thực chất trái tim ngươi lại xa xôi tận phương trời nào.
“Bi kịch à, đơn giản lắm:
Người cần không đến
Người đến không cần

Thế là bi kịch.”

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...