Chả nhớ ngày xưa anh đọc ở đâu được câu này nữa "con người muốn tồn tại, phải học cách thích nghi, phải học cách làm quen dần với những thay đổi trong cuộc sống". Yêu em, anh cũng vậy, anh phải tập làm quen với cái tính vô tâm, cái tính lạnh nhạt, cái tính thờ ơ với người yêu , mặc dù đấy là cái tính mà anh không thích một chút nào hết...
Yêu em, yêu một người vô tâm, là những khi anh và em có mâu thuẫn, là những khi anh và em có giận hờn, đấy là lúc anh mệt mỏi, đấy là khi anh phải vứt cái tôi của một người đàn ông đi để chủ động làm hòa trước.
Nhiều lúc, em bỏ mặc anh bơ vơ với cái suy nghĩ, liệu rằng anh có quan trọng với em? Liệu rằng em có yêu anh như những gì anh đang tưởng tượng? Một thứ tình yêu chơi vơi, khó tả , nhưng anh vẫn chọn nó, anh vẫn chọn cách chúng mình yêu nhau như vậy, yêu như không yêu, có lúc ngọt ngào đến kì lạ, nhưng có lúc lạnh nhạt đến nhói lòng...
Anh quen rồi...
10 cuộc nói chuyện, có lẽ 9 cuộc là do anh chủ động bắt chuyện trước, còn 1 lần là vì có việc, em mới tìm đến anh... Nhiều lúc bản thân ngồi trông ngóng, chẳng cần gì nhiều ngoài 1 tin nhắn "Anh đang làm gì vậy? Anh ăn gì chưa? hay đơn giản vẻn vẹn 3 từ em nhớ anh" Nhưng chẳng có, lại hụt hẫng, lại chạnh lòng.
Nhưng không sao, yêu em, anh quen rồi ...
Những ngày kỉ niệm 2 đứa yêu nhau, 1 tháng, 2 tháng, 3 tháng... Cũng là anh nhắc. "Em à, mai là tròn ... mình yêu nhau đấy"... Anh nhắc, em mới ậm ừ. Anh không nhắc, chắc em cũng chẳng để ý.
Nhưng không sao, anh quen rồi...
Có những lúc anh cảm thấy mệt mỏi, có những lúc anh cảm thấy chán nản vì cái tình yêu mà bản thân đang cố níu giữ, thì em lại ngọt ngào, lại nồng cháy, lại làm anh có cảm giác yêu, lại làm anh quên hết mọi giận hờn, lại làm anh quên hết mọi nghi ngờ suy nghĩ ...
Em yêu anh theo 1 cách thật kì lạ, phải chăng bản tính em trẻ con, vô tâm vô tư quá mức, hay tại anh chưa đủ sự quan trọng, để em dành cho anh 2 chữ "quan tâm"?
Nếu bây giờ mình còn yêu nhau, chắc cũng dc gần 8 tháng rồi em nhỉ , có lẽ em có quá nhiều sự lựa chọn, nên việc thiếu vắng anh trong cuộc sống cũng sẽ có khối người nhảy vào để lấp đầy. Có lẽ anh hơi ảo tưởng, ảo tưởng khi nghĩ rằng mình đã từng quan trọng trong em. Có lẽ vì những giây phút em ngọt ngào, nên a nghĩ 2 đứa mình sẽ có tương lai.
Có lẽ em khác người, có lẽ em yêu theo cách của riêng em, lúc lạnh nhạt, lơ đãng, nhưng có lúc lại nhẹ nhàng ấm áp đến lạ thường.
Nhưng yêu em, anh đã học cách làm quen dần với nó, học cách nhặt nhạnh những yêu thương nhỏ nhoi để nuôi dưỡng cho trái tim nhỏ bé luôn hạnh phúc. Là vì yêu em. Nên anh sẵn sàng chấp nhận, là vì yêu em, anh tin em cũng yêu anh, nhưng theo cách đặc biệt mà chỉ em mới có.
Nhưng.... Cô bé à... một người con trai, dù có thành đạt, có lạnh lùng, có tình cảm, hay nội tâm đi chăng nữa, thì họ vẫn cần lắm sự quan tâm từ người mà họ mong muốn.
Anh nói "Anh quen rồi", liệu em có hiểu điều anh đang muốn nói, hay lại lẳng lặng vô tâm không một chút suy nghĩ?
Và giờ đây, mình chẳng còn yêu nhau nữa, anh cũng lớn rồi, cũng chẳng suốt ngày dày vò mình với cái suy nghĩ "tại sao em không yêu anh" hay "em đã từng yêu anh chưa" nữa. Còn nhiều thứ đáng để anh suy nghĩ , lo lắng và quan tâm hơn. Nếu sau này em có yêu 1 ai khác, thì đừng yêu họ, theo cách em đã yêu anh.
Còn anh, anh không dám chắc là anh sẽ quên em, và anh cũng chẳng biết nên làm gì để quên em nữa, anh nhớ, thì anh vẫn sẽ nhớ, nhưng một khi mình chẳng còn yêu nhau, chẳng còn nói chuyện , chẳng còn quan tâm nhau. Thì dần dần cái cuộc sống thiếu em , thiếu người mà anh đã từng yêu nhất. Thì vẫn vẻn vẹn trong câu nói ấy.
Anh quen rồi ...
Đây là thế giới ảo của mình.Một thế giới không màu sắc, nhưng cũng có đủ vị mặn ngọt của cuộc sống.Ảo không phải là thật. Nhưng thật tạo nên ảo.Mình tin rằng chỉ cần chúng ta luôn thật lòng thì tình cảm sẽ không có giới hạn. Mạng ảo, bạn ảo. Nhưng chắc chắn tôi là thật....
Thứ Hai, 24 tháng 8, 2015
Em à, anh quen rồi!
❝Thiên hạ không có nuôi bạn lớn ngày nào, lúc bạn khổ thiên hạ cũng không ở cạnh lo cho bạn, đau cho nỗi đau của bạn. Lúc bạn vui thiên hạ lại càng không quan tâm chưa kể là còn phần ganh ghét. Vậy hà cớ gì mà nhiều bạn cứ bận tâm lo sợ chuyện thiên hạ đánh giá cuộc đời của mấy bạn quá vậy? Kì chưa?❞
-Nguyễn Ngọc Thạch-
-Nguyễn Ngọc Thạch-

Câu chuyện kể rằng vào một ngày nọ, ở làng chài có một thanh niên đi câu cá, trên đường về gặp một người ăn xin sắp chết đói. Anh thanh niên thương tình nên bắt trong giỏ cá của mình vừa đi câu về cho người ăn xin một con cá. Người ăn xin đã nướng ăn và thoát được cơn đói. Anh thanh niên về rất vui, gặp anh bạn hàng xóm kể lại câu chuyện mình đã làm được một việc thiện. Anh bạn hàng xóm lắc đầu bảo rằng anh làm như vậy là không chắc đã tốt. “Không chỉ cho cá, cậu nên cho người ăn xin cần câu để ông ta tự mình đi câu kiếm sống. Không tin, ngày mai cậu đi qua sẽ thấy người ăn xin đó vẫn bị cơn đói hành hạ.”- Anh hàng xóm nói.
Ngày hôm sau anh thanh niên rủ anh bạn hàng xóm cùng đi câu. Khi trở về , quả như lời anh hàng xóm nói, hai người gặp lại người ăn xin đang nằm lả bên vệ đường. Anh thanh niên lại cho người ăn xin cá và anh hàng xóm cho người ăn xin cần câu. Cả hai trở về trong tâm trạng vui vẻ vì đã làm được việc thiện. Trên đường về hai người gặp một anh bạn khác cùng xóm. Cả hai hào hứng kể lại câu chuyện trên cho anh hàng xóm này nghe. Anh hàng xóm này lắc đầu nói: “Các cậu làm vậy chưa ổn. Cho người ăn xin cần câu rồi nếu không chỉ cho ông ta cách câu thì ông ta câu thế nào được cá. Ngày mai trở lại các cậu sẽ thấy người ăn xin vẫn bị đói.”
Ngày hôm sau cả ba người cùng đi câu. Khi trở về, quả như lời anh hàng xóm nói, ba người gặp lại người ăn xin đang nằm còng queo, quắp chiếc cần câu lả bên vệ đường. anh thanh niên lại cho người ăn xin cá và anh hàng xóm sửa lại cần câu, anh bạn hàng xóm mới giảng giải tỉ mỉ phương pháp câu cá, từ mắc mồi câu đến phương pháp câu từng loại cá…v.v ..Thế rồi cả ba trở về trong tâm trạng đầy hưng phấn, tin chắc tư nay người ăn xin sẽ không sợ đói nữa. Khi ba người về gặp ông lão ngư trong làng – một người từng trải, đầy kinh nghiệm, người đã gắn bó cả cuộc đời với nghề đi câu, cả ba hào hứng kể lại câu chuyện người ăn xin. Lão ngư ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu nghi hoặc: “Các cậu đã làm đúng, thế nhưng lão nghĩ chưa đủ. Lão chỉ sợ thiếu một điều có lẽ còn quang trọng hơn. Các cậu chỉ cho người ăn xin công cụ, kỹ năng, phương pháp, tôi tin người ăn xin này vẫn đói!
Các cậu biết tại sao không? Lão ngư hỏi.
Ba thanh niên ngơ ngác, mong lão ngư giải thích giùm.
Lão ngư nói:
– Thứ nhất người ăn xin làm nghề này nhiều năm, nó đã ngấm vào máu của ông ta, và đó là thói quen của ông ta, trong đầu ông không có khái niệm tự đi kiếm miếng cơm manh áo cho mình, mỗi ngày mới đến trong đầu ông ta chỉ có khái niệm xin, xin và xin mà thôi, vì vậy trước tiên các con cần giúp ông ta định hình lại suy nghĩ.
– Thứ hai như các con đã biết không phải cứ thả mồi xuống là đã có cá đôi khi phải kiễn nhẫn câu cả tiếng, cả buổi…có khi cả ngày không được con nào bài học thứ hai ông ta phải học đó là kiên trì.
– Thứ ba có một yếu tố cực kỳ quan trọng , nó lại thích tại sao cả đời ông ta chỉ đi ăn xin, đó chính là niềm tin của ông ta. Trước buổi hôm nay vào vài ngày trước lão có nói chuyện với ông ta một lúc, lão có hỏi một câu rằng: Sức lực của ông vẫn dồi dào như vậy sao không học một nghề gì đó để kiếm sống hoặc có thể đi câu cùng tôi?
Các con có biết ông ta trả lời sao? Ông ta nói: “Ông giỏi tôi không theo ông được, tôi sinh ra đã mang phận ăn xin rồi, cha mẹ tôi ngày trước cũng làm nghề này, số tôi khổ sẵn rồi, tôi không làm được cái gì nên hồn cả!”
Các con nghĩ sao? Cái người ăn xin này thiếu không phải là công cụ, kỹ năng hay phương pháp mà ông ta thiếu thái độ sống đúng đắn!
Cả ba nghi hoặc, chưa thực sự tin lời của lão ngư, nhưng để kiểm tra, ngày hôm sau nữa, ba thanh niên cùng rủ lão ngư đi câu. Không ngờ rằng, trên đường về nhà, cả bốn người gặp người ăn xin ngày nọ trở về với nghề cũ của mình. Ba thanh niên nài nỉ lão ngư chỉ cho người ăn xin thái độ sống đúng. Lão ngư ngần ngại: “Thái độ sống phải đào luyện thường xuyên nhờ sự định hướng, tác động của gia đình, nhà trường và xã hội, không thể ngày một ngày hai mà có được, và tự thân rèn luyện.”…..
Theo UNESCO ba thành tố hợp thành năng lực của con người là: Kiến thức, kỹ năng và thái độ. Hai yếu tố sau thuộc về kỹ năng sống, có vai trò quyết định trong việc hình thành nhân cách, bản lĩnh, tính chuyên nghiệp. Trong đó kiến thức chiếm 4%, kỹ năng chiếm 26 %, thái độ chiếm 70%
Hãy xem vai trò từng yếu tố, có sự đầu tư hợp lý để phát huy tối đa năng lực bản thân để thành công.
Yêu lấy chính bản thân mình, cũng là một cách để yêu người khác.
Vì khi bạn yêu bản thân mình, bạn sẽ biết chăm sóc cho bản thân mình nhiều hơn, quan tâm cho bản thân hơn, biết nghĩ cho nó hơn. Tình yêu là hai con người tự tìm đến nhau, mang đến những điều tốt nhất cho nhau. Bạn cho người ấy rất nhiều thứ tuyệt vời mà mình đang có, cố gắng làm những điều tốt nhất cho người ấy, mà lại quên mất một điều: Chính bản thân mình mới là thứ quan trọng nhất trong một cuộc tình.
Cứ mãi chăm lo, hi sinh cho người ta, mà bỏ bê, quên mất bản thân mình, rồi một ngày chẳng còn là mình nữa, bản thân chẳng còn những điều tuyệt vời từng khiến họ yêu ta nữa cả. ( Đừng có suy nghĩ: “tình yêu đích thực thì không có điều kiện”. Trừ gia đình ruột thịt, mọi tình cảm trên đời đều phải xuất phát từ một lý do nào đó. )
Gặp được người tốt thì may rồi, dù gì cũng niệm tình ơn nghĩa mà ở lại. Còn gặp đứa không tốt ấy, nó chán nản, phai nhạt cảm xúc, rồi bỏ đi tìm đứa khác có điều kiện tốt hơn mình (của hiện tại). Chăm lo dữ vô, người giờ là của người ta, nỗi đau còn lại của mình.
Mà đời này, được mấy ai thật sự là tốt?
Vì khi bạn yêu bản thân mình, bạn sẽ biết chăm sóc cho bản thân mình nhiều hơn, quan tâm cho bản thân hơn, biết nghĩ cho nó hơn. Tình yêu là hai con người tự tìm đến nhau, mang đến những điều tốt nhất cho nhau. Bạn cho người ấy rất nhiều thứ tuyệt vời mà mình đang có, cố gắng làm những điều tốt nhất cho người ấy, mà lại quên mất một điều: Chính bản thân mình mới là thứ quan trọng nhất trong một cuộc tình.
Cứ mãi chăm lo, hi sinh cho người ta, mà bỏ bê, quên mất bản thân mình, rồi một ngày chẳng còn là mình nữa, bản thân chẳng còn những điều tuyệt vời từng khiến họ yêu ta nữa cả. ( Đừng có suy nghĩ: “tình yêu đích thực thì không có điều kiện”. Trừ gia đình ruột thịt, mọi tình cảm trên đời đều phải xuất phát từ một lý do nào đó. )
Gặp được người tốt thì may rồi, dù gì cũng niệm tình ơn nghĩa mà ở lại. Còn gặp đứa không tốt ấy, nó chán nản, phai nhạt cảm xúc, rồi bỏ đi tìm đứa khác có điều kiện tốt hơn mình (của hiện tại). Chăm lo dữ vô, người giờ là của người ta, nỗi đau còn lại của mình.
Mà đời này, được mấy ai thật sự là tốt?
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...

-
Hôm nay, năm ngoái, cửa cài Hoa đào ánh với mặt người đỏ tươi Mặt người chẳng biết đâu rồi Hoa đào còn đó vẫn cười gió đông.
-
Truyền thuyết kể rằng, Thương Ương Gia Thố đem lòng yêu một người con gái tên là Mã Cát A Mễ ( ai đã xem Mật mã Tây Tạng đều biết, đây là n...
-
Thích hoa thì tự mình mua hoa. Thích quà thì tự mình mua quà. Chúc cậu ngày nào cũng có thể nuông chiều bản thân, tự tặng bản thân thứ mìn...