Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2015


Nhìn thấy người cũ có người mới, có cuộc sống mới, dù còn yêu hay không cũng thấy không thoải mái. 
Cảm giác như mình chưa từng tồn tại trong cuộc đời người đó. Cảm giác như bao niềm vui, nỗi buồn, bao đau khổ, nước mắt kia là một ảo ảnh. 
Cả một quá khứ như một chương hồi quyển sách, ấy vậy mà đã lật qua như thể chỉ một trang giấy mỏng manh. 
Nhìn chả nhận ra người từng yêu, từng thắm thiết tay trong tay. Nhìn cũng chả nhận ra mình của ngày hôm nay đã thành ai khác. 
Đâu đó trong kí ức những tháng ngày từng thật dài... mà vội trôi qua mau.
Ừ thì anh ở đó, em ở đây. Mai này anh yêu cô ấy, em lấy anh kia.
Duyên đã tận, phận cũng đành...

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...