Thứ Bảy, 6 tháng 8, 2016

13010664_959959387455150_5947915345285250665_n
Tôi có yêu một người, dành những ngày thanh xuân tươi đẹp nhất cho anh, chờ đợi anh, bất chấp tất cả. Dù biết, anh không phải sự lựa chọn tốt nhất của tôi, nhưng tôi vẫn yêu.
Trải qua bao thăng trầm và giông bão, vẫn giữ vững niềm tin yêu ấy, nhưng đến khi tưởng chừng không còn gì có thể chia cắt được nữa, thì chúng tôi lại rời xa nhau. Đó, người ta gọi là Đời...

Chẳng biết tự bao giờ mình học cách sống thản nhiên,
Chỉ biết cười hiền trước những điều tai nghe, mắt thấy.
Có những kẻ ngoài kia thích làm đau mình lắm đấy,
Nhưng mình chẳng bận lòng...
Chẳng biết tự bao giờ mình sống mà chẳng tha thiết đề phòng
Những dối trá điêu ngoa, những lọc lừa giả tạo.
Đơn giản mình biết làm thế nào để sống trong tâm bão,
Vẫn thấy lòng bình yên...
Chẳng biết tự bao giờ mình chọn tha thứ và lãng quên,
Cho những điều chính bản thân mình không thấy đáng.
Bởi cuộc sống ngắn ngủi này không có bao nhiêu năm tháng,
Nên mình không mong uổng phí phút giây nào...
Chẳng biết tự bao giờ
Mình thấy đời mình đẹp biết bao!

"Nếu một ngày bọn mình chẳng cưới nhau
Anh vẫn thế thôi, lấy một cô vợ khác
Gom những mảnh tình yêu vỡ nát
Anh cất vào lòng, ở một góc xa xăm
Cô vợ của anh chẳng biết chuyện bọn mình
Sẽ sinh những đứa con không gọi em là mẹ
Anh vẫn cười vui, anh nghĩ anh nên thế
Người vợ nào cũng đáng được yêu thương
Em sẽ cũng thế thôi, khi mỗi đứa một đường
Chọn cho mình một người đàn ông khác
Pháo nổ rợp đường, ồn ào tiếng nhạc
Đám cưới rộn ràng, em xúng xính váy hoa
Em có những đứa con, anh chẳng phải là cha
Ngày vẫn nấu ăn, những món chồng em thích
Em vẫn đi chơi, xem phim, du lịch..
Cuộc sống vẫn êm đềm, như chưa biết đến anh
Nhưng giữa bộn bề tất tả chậm nhanh
Còn có đau thương cho tình yêu đã lỡ?
Mơ ước giản đơn, đã trở thành dang dở
Ta sống nửa hồn, nửa đã chết từ lâu
Một nửa hồn đã mất lúc xa nhau
Ta đem chôn cùng những niềm hy vọng
Còn thân xác, vì đời, nên vẫn sống
Vẫn nói cười, vẫn cố tỏ yêu thương
Rồi gặp nhau giữa tấp nập phố phường
Liệu ta có thản nhiên quay mặt
Hay ôm chặt lấy nhau, tủi hờn nước mắt
Bọn mình sẽ thế nào? Nếu ta chẳng cưới nhau.?
Ps: st

Truyện cực ngắn: Bố

406274_260744857376610_873922517_n

Tác giả: Phùng Thành Chủng

Bố nghiện rượu. Nhà nghèo, mẹ vẫn
lo cho bố đủ ngày ba bữa. Được cái,
chưa bao giờ thấy bố say. Ngược lại,
rượu vào, hình như bố tỉnh ra … Không hiểu bố,một lần tôi bảo: “Bố
uống ít thôi!”. Bố nhìn tôi, mặt bệch ra.
Mẹ chạy vào: “Ai cho phép con được
nói với bố như thế ?!” …


Tôi đi làm xa. Bố mất. Ngày giỗ đầu,
tôi mua một chai rượu tây trị giá
tương đương hai chỉ vàng. Hết tuần
nhang, mẹ bảo hạ mâm. Nhìn chén
rượu rót cho bố vẫn còn nguyên, tôi
khóc.
547681_260749467376149_1753488722_n.jpg
Mẹ, lặn lội từ quê lên thành phố thăm
thằng Út trọ học. Giỏ bánh gai theo mẹ khệ nệ đường xa
để con "ăn cho đỡ nhớ quê". Con
mừng qua quýt, chau mày thật khẽ. Mẹ
đâu biết giờ con thích cafe,
thuốc lá hơn.. Mẹ về, giỏ bánh vẫn buồn thiu nằm
trong góc nhà. Sực nhớ, con quơ vội
mang qua phòng thằng bạn đồng
hương :"ăn lấy thảo". Thằng bạn cảm
động, rơm rớm nườc mắt:"hồi mẹ tao
còn sống cũng hay làm thức quà này cho tao…Mày sướng thật!" Con chợt bàng hoàng..Ngày xưa, ai đã
từng ước suốt đời được ăn bánh gai
của mẹ ?

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...