Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2019



Thực ra, cô đơn không có gì đáng sợ !
Đáng sợ là những kẻ cô đơn ấy cứ lười biếng, chẳng biết tự tìm kiếm thú vui cho riêng mình.

Thực ra, Hà Nội mùa này, nhìn cảnh các cặp đôi chia tay nhau, cũng đáng để vui lắm chứ 😂😂

Ảnh: Mai Lân
Nguồn : Fan Page : Hà Nội


Mình đã qua cái tuổi này, cái tuổi vừa bước qua ngưỡng cửa mười lăm mười tám, hoang mang loay hoay giữa đời, tự thấy mình khác đời, khác người, tự hỏi không biết mình thuộc về thế giới nào.
Những người trẻ ở đây, họ bước qua giai đoạn lửng lơ rồi sống tiếp, hoặc là mãi mãi dừng lại ở cái tuổi đó, với rất nhiều ưu tư. Một cô gái sống cùng 1 chàng trai mà cô yêu, chàng trai lại yêu một cô gái khác và vẫn sống cùng cô, rồi một ngày anh rời đi, theo tiếng gọi nơi trái tim mình. Một cậu trai yêu một cô gái kì dị, rồi đến ngày cô yêu một chàng trai bình thường, cô trở thành bình thường, cậu nức nở vì cô đã “biến mất”, dù đang đứng trước mặt cậu. Những đứa trẻ bị tổn thương, được tống vào một ngôi trường chuyên biệt, rồi rời khỏi đó, vẫn với cái lỗ hổng trong lòng.
Thế đấy, chúng ta đã quan tâm nhau đủ nhiều? Chúng ta đã tha thứ cho ta những ngày lơ lửng? Và, chúng ta đã trưởng thành chưa, hay chỉ khoác lên mình lớp áo lớn khôn và trôi dạt trong những đau thương ngày cũ?
Chúng ta, có còn là ta, ban sơ như ngày mới lớn?
~AnnieLe~
Ảnh: Internet


Xã hội bây giờ, ai cũng cần tiền để sống, để có tiền ai cũng đổ mồ hôi nước háng ra làm việc, nên đồng tiền dính liền nước háng, của ai cũng là quý trọng như nhau, nên lúc mình kẹt tiền, đi mượn tiền người ta cũng phải biết trân trọng.

- Mượn mười triệu thì đến ngày trả phải trả phải mười triệu, hông phải trả năm triệu, lần sau đưa thêm hai triệu, lần nữa đưa một triệu. Đưa vậy nát tiền, tội người ta.

- Mượn ngày 10, hứa ngày 10 tháng sau trả thì tới ngày 10 phải trả, không có tiền kịp thì tới ngày 7 ngày 8 phải báo cho người ta, chứ không phải tới ngày 10, im như ngậm thóc rồi người ta hỏi mới nói là hông có tiền, trả sau một chút.

- Bạn mình có làm mấy chục triệu một tháng thì kệ mẹ bạn mình, đừng có kêu "Lương mấy chục triệu một tháng mà có một triệu cũng đòi." Làm mấy chục triệu với đòi một triệu nó đéo có liên quan. Đây không làm từ thiện.

- Mượn tiền của ai thì đích thân mình phải đi trả cho người đó, chứ không phải mượn xong của đứa này rồi nói là thằng kia nó còn thiếu tao, mày đòi nó luôn giùm tao. Tao cho mượn tiền chứ không kiêm luôn nghề đòi nợ, bớt có duyên.

- Lúc mượn tiền mình khóc than, khổ sở, tha thiết, mượn xong lúc trả tiền thì mình phải tươi cười mình trả cho người ta, không phải lúc trả ngồi than, gom tiền chỗ này chỗ kia cực lắm mới đủ trả. Gom đâu kệ mẹ mày, tao chỉ cần biết tiền tao phải về túi tao. Hiểu chứ?

- Đang mượn tiền, thân mang nợ, thì bớt post hình đi du lịch, khoe mua đồ hiệu. Chủ nợ cũng là con người chứ có phải con chó đâu mà không có cảm xúc không biết tổn thương.

Tiền bạc là chuyện tế nhị, thà tao không cho mượn tiền rồi mất bạn, chứ cho mượn tiền xong mất mẹ tiền với bạn. Bạn tao không tiếc, tiền tao tiếc.

Vậy đó, mượn thì tự khắc trả, lừng khừng như vậy, lần sau gọi mượn, chó nó còn chạy chứ nói chi người.

Nguồn : FB fan page: Nhật Ký

cùng tôi ngân nga chút nhạc Trịnh chứ 😉

Ở Hà Nội này, chẳng thứ âm nhạc nào khiến ta thư thái tâm hồn, bãng lãng yêu đương như ở những tiệm coffee Trịnh Ca cả.

Chúng ta, những con người vô tình hay hữu ý bị cuốn theo dòng chảy ngoài kia của cuộc đời, nhưng chỉ cần một lần “lỡ” bước chân vào thế giới này thôi, là đắm say cả một đời .

Bình yên lạ thường . Say đắm có, nồng nhiệt có, thổn thức với đời cũng có, mà khắc khoải thì cũng xé tận tâm can.

Ai yêu nhạc Trịnh, mà không một lần lui tới mấy chốn an nhiên này . Chỉ tiếc một điều, cùng nhau ngân nga bao bản nhạc, mà sao vẫn chưa tìm thấy thanh âm cuộc đời mình...

Này, em! Em có muốn trở thành thanh âm rực rỡ nhất, trong cuộc đời tôi không...?

Ảnh: Của Trang .
Nguồn : Fan Page : Hà Nội 

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...