Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2015

Đôi khi có những yêu thương không thể thuộc về nhưng lại là động lực để chúng ta sống xứng đáng hơn ở ngày hiện tại. Có những người đến rồi đi chóng vánh trong phần đời của mình chỉ với một sứ mệnh duy nhất là nhắc nhở cho nhau giá trị của niềm đau. Để những ngày về sau khi đối diện với những điều hao hao ngày cũ, chúng ta sẽ dặn lòng dừng lại trước những đúng - sai để đừng làm tổn thương một phần ký ức của chính mình...

Càng lớn, lại càng thấy bản thân dễ dàng buông trôi nhiều mối quan hệ. Người mình thương, mình quý, nhất định sẽ giữ, nhưng khi đã giữ mà vẫn không thể, thì cứ nên để họ đi. Từ bỏ, đôi khi còn cần nhiều sức mạnh hơn níu giữ. Rõ ràng đời hết hợp lại tan, đến rồi đi, đi rồi đến. Cuối cùng quan trọng nhất, cũng chỉ là những thứ còn giữ được trong lòng nhau… Vui cũng một ngày, buồn cũng một ngày, cảm xúc của mình, tại sao lại cứ phải để người ta quyết định.
Đúng là vai diễn khó khăn nhất, là vai diễn con người…

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...