Chủ Nhật, 15 tháng 5, 2016


'Khi bạn muốn quên đi một người, thì thực ra trong lòng bạn đã nhớ người ấy cả trăm lần. Nếu không quên được, chi bằng cất kỹ trong lòng, tuổi trẻ từng đau lòng vì một người, mới chứng minh bạn đã từng có thanh xuân trọn vẹn.
Thời gian rồi sẽ bào mòn mọi gai góc tình cảm, có lẽ sau này bạn sẽ không còn yêu ai giống như yêu người ấy, nhưng bạn sẽ nhớ rõ cái cảm giác đau khi yêu người ấy, và thật may vì người ấy đã xuất hiện, giúp bạn hiểu được một điều, không có ai mất đi một người mà không sống được cả.

❝ Nhiều người nói với mình là : "Rồi thời gian sẽ xóa nhòa mọi thứ", còn mình thì thấy thực sự ấy, thời gian nó chẳng xóa nhòa cái gì cả, nó chỉ giúp cho chúng ta quen dần với một sự ổn định mới, một cuộc sống mới mà không cần ai khác bên cạnh.
Bạn sẽ quen với việc mỗi sáng thức dậy là đọc một quyển sách thay vì trước kia là ngồi nhắn tin với người đó, hoặc là việc đi ăn tại một nhà hàng mới thay vì cái chốn cũ mà cả hai từng ăn, hay là việc lên kế hoạch đi chơi với những người bạn mới.
Một khi bạn đã quen rồi thì cuộc sống sẽ trở lại bình thường, nếu sau này có gặp lại người cũ thì cũng sẽ không còn cái cảm giác đau đớn, oán hận mà thay vào đó chỉ là một nụ cười nhẹ nhàng, bởi vì chúng ta xứng đáng có được sự bình yên...❞

❝ Nếu mọi chuyện không được như ý nguyện, thì hãy tin rằng ông trời nhất định có an bài khác, những cái mất đi cũng là để cho cái tốt hơn có thể đến, tin tưởng chính mình, tin tưởng thời gian sẽ không bạc đãi bạn...❞

Có một giai đoạn trong đời, người ta muốn giữ mãi một mối quan hệ không đặt tên sau khi bước qua bao sóng gió, thăng trầm trong những cuộc tình.
Đến với nhau vô tình. Vui cùng cười, buồn cùng thinh lặng. Hôm nào rã rời lắm thì cho nhau một cái ôm rồi cùng vỗ về nhau đi vào giấc ngủ
Thế là vẹn tròn.
Không một lời yêu, không một tiếng nhớ. Có chăng cũng chỉ nửa đùa nửa thật, để mặc kẻ kia với những phân vân, đắn đo ở trong lòng.
"Ngọt ngào êm ái phút đầu
Mở màn cho những buồn sầu buổi sau" - thơ Nguyễn Thiên Ngân

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...