Chủ Nhật, 15 tháng 5, 2016


Có một giai đoạn trong đời, người ta muốn giữ mãi một mối quan hệ không đặt tên sau khi bước qua bao sóng gió, thăng trầm trong những cuộc tình.
Đến với nhau vô tình. Vui cùng cười, buồn cùng thinh lặng. Hôm nào rã rời lắm thì cho nhau một cái ôm rồi cùng vỗ về nhau đi vào giấc ngủ
Thế là vẹn tròn.
Không một lời yêu, không một tiếng nhớ. Có chăng cũng chỉ nửa đùa nửa thật, để mặc kẻ kia với những phân vân, đắn đo ở trong lòng.
"Ngọt ngào êm ái phút đầu
Mở màn cho những buồn sầu buổi sau" - thơ Nguyễn Thiên Ngân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...