Thứ Sáu, 18 tháng 12, 2015

Tôi sợ một ngày sẽ tự kết thúc đời mình trong phút yếu lòng. Khi tuổi trẻ qua đi, yêu thương qua đi, niềm tin vơi cạn, cái muốn thấy đã thấy đủ, cái cần nghe đã thụ hưởng, như người! Người khiến tôi suy sụp, người chẳng có gì ,ngoài khoé mắt giấu hư hao, đã nạo vét hết cho hư không, chỉ còn lại bạc tỷ nhà xe, làm gì?! Nếu có tất cả mọi thứ trên đời này như thế, nếu đã nếm hết đắng cay mặn ngọt như thế, nếu không ai còn cần đến như thế, tồn tại thêm làm gì?
Cuối con đường là một điểm mù, anh trên cao hay dưới thấp, đẹp xinh hay xấu xỉn, sau cùng cũng tới điểm đó để nhìn nhau. Có buồn không? Vô nghĩa. Đã từng vui không? Vô nghĩa. Đỉnh cao đó có gì hay không? Vô nghĩa. Nhìn xem, anh là chiếc túi ni lông phế thải, làm thế nào tan đi, tan ra đi…
Em cứ lạnh lùng như thế với anh đi!
Để anh biết chúng mình không hi vọng,
Để anh hiểu và thôi mơ mộng,
Để anh bên em chẳng phải đắn đo gì…
Em cứ lạnh lùng như thế với anh đi
Đừng gieo trong anh hoài nghi về điều gì mang tên “Hạnh Phúc”
Đừng khiến anh tin vào giấc mơ chưa bao giờ là thực
Đừng để anh ngủ gục bên chiếc điện thoại
tràn ngập tin nhắn yêu thương…
Em cứ lạnh lùng như thế với anh đi
Để anh thấy Tình yêu sao quá đỗi tầm thường
Đến cũng được mà đi cũng được…
Buồn thì ở bên mà vui thì cất bước
Đừng để chúng mình ràng buộc lẫn nhau!
Anh nào có trách gì đâu!
Chẳng là anh đã quen với những ngọt ngào vụt qua thoáng chốc
Chẳng là anh đã chai với những gì người ta gọi là Hạnh Phúc
Hạnh phúc với anh chẳng có nghĩa lý gì…
Em cứ lạnh lùng như thế với anh đi!
tumblr_nzb1hxuCSZ1qcfgj6o1_1280
Người ta thích đợi, thích chờ nhau, còn tôi thì, không tin vào những điều sáo rỗng ấy. Có lẽ vì đôi lần đánh mất bản thân mình trong những lời nói đầu môi như rót mật vào tai người khiến tôi mệt nhoài và cảm thấy 2 từ “Mãi mãi” nó rẻ rúm biết nhường nào. Mãi mãi? mãi mãi là bao lâu? anh có thể nói yêu cô cho đến hết cuộc đời? có thể chấp nhận cô đơn mà chờ cô thêm vài năm?,… Sự thật là không! khi yêu người ta thường hư cấu những chuyện trên trời dưới biển rồi đến một khắc nào đó lại dạy cho nhau chữ “ngờ”.
Chẳng có điều gì là mãi mãi, tình yêu cũng không ngoại lệ, cô đơn cũng thế. Rồi đến một lúc nào đó tay em run, đôi chân lạc bước vì trái tim đang rối bời vì xao xuyến một gã nào đó mà trong khắc ấy em định nghĩa là “tốt”… Đến một lúc nào đó, khi mình không còn nhìn về phía nhau, em mải chạy trốn nỗi cô đơn, và dừng lại ở một gã nào đó mà em gọi là “Chồng”.
Thế đấy!
Tôi chẳng tin cái gọi là ngày mai, chỉ biết là, ngày hôm nay tôi đã yêu em, nhớ em rất nhiều!
dnah-ngon-ve-cuoc-song-1.jpg
Vừa mới nhận được thiệp cưới của một trong số ít ỏi những thằng chơi thân với mình. Thế là trong năm nay bốn thằng - tức gần một nửa trong số những đứa bạn thân nhất của mình đã lập gia đình. Có đôi chút cảm giác hụt hơi.
Hụt hơi trong cuộc đua với tuổi tác. Hồi học cấp 2, luôn cảm thấy mấy anh, chị hơn mình 4-5 tuổi sao chín chắn vậy, sao trưởng thành vậy. Rồi cứ từng “cột mốc” trải qua: vào cấp 3, vào đại học, đi làm, được thăng chức… mình thấy là vẫn *éo có một thay đổi gọi là trưởng thành cả.
Trưởng thành theo cách nghĩ của mình với suy nghĩ của số đông là gắn chặt vào trách nhiệm, ràng buộc. Trách nhiệm với gia đình, công việc, ràng buộc với những quy tắc, mối quan hệ rối rắm.
Nói chung là chẳng có gì hay ho cả.
12369070_1652478251680284_7904132143757834374_n
Thỉnh thoảng, trời vẫn đẹp, cây vẫn xanh, hoa vẫn nở, chim vẫn hót. Tức là cuộc sống của chúng ta vẫn thế, chẳng có gì thay đổi cả. Ai bận bịu với việc người nấy, và ít liên quan nhau.
Thế mà, thỉnh thoảng, anh đã rất nhớ em…
tôi bắt một chuyến tàu bảy tiếng đồng hồ. tôi có người đưa ra ga, bất cứ khi nào thì tôi cũng có thế nhờ một ai đấy đèo tôi ra, dù ga hàng cỏ chỉ cách nhà tôi độ bốn năm cây số, thì tôi vẫn luôn muốn có người đưa đi. đến ga tàu thì vẫn còn sớm hai mươi phút, nên tôi đứng cạnh một cái thùng rác mà hút thuốc, tôi đợi. tàu thì đã ở đấy rồi, đứng chờ những người chưa đến. rồi những cái bánh sắt nặng nề lăn đi, ngồi được một lúc trên ghế thì tôi đứng lên đi về phía giữa toa, ngồi bệt xuống sàn mà nghe mấy bản nhạc buồn tôi có trong điện thoại, hút hết điều thuốc này đến điếu thuốc khác, ngoài cửa trăng chạy theo hoài trên những nóc nhà, tôi ngồi thế suốt đêm, ít ra đến giờ thì chẳng có lý do gì để buồn, việc ấy cũng chẳng cản được tôi ngồi đấy mà khóc một chút. rồi người ta đưa cho tôi một cái ghế nhựa, bảo thích ngồi đây thì cầm lấy này, tôi chẳng cần ghế, nhưng vì lịch sự nên tôi vẫn nhận. rồi tôi cũng đến nơi lúc nhập nhoạng sáng, tôi đi theo những hành khách khác về phía cửa, ngoài đường vẫn còn tối, tôi đang ở một thành phố lạ, mà mặt trời thì vẫn chưa lên, nên tôi chẳng biết đi đâu. mà chuyện tôi chưa biết đi đâu thì khó mà giải thích được với những người lái xe ở ga, nên tôi chỉ lẳng lặng lắc đầu, rồi tôi chọn một hàng súp lươn gần đấy, quán vắng trơn, có độ dăm ba người đón khách từ sớm đang ngồi chuyện trò gì đó với cô chủ tiệm. ăn xong thì tôi trèo lên xe một bác xe ôm, mà ở đây họ gọi là xe lái, bác bảo con muốn bắt xe thì cứ đứng đây, họ đi qua, không cần ra tận bến xe, hết có mười ngàn thôi. tôi cảm ơn rồi cũng đưa đẩy câu chuyện là ở đây đường rộng quá ạ, những thứ như thế. rồi yên tâm là mình đã biết chỗ kiếm được xe rồi, tôi đi bộ vòng lại mấy con đường gần đấy, chui vào cái ngõ nhỏ, tôi dừng ở chợ vinh và mua hai quả táo, vừa đi vừa gặm, rồi tôi tha theo hai cái bao bố mà tôi nghĩ là về nhà có thể dùng để may bốn cái túi. tha thẩn một hồi thì cũng hơn bảy giờ sáng rồi, tôi quyết định giờ lên đường là vừa.
tối hôm qua ôm gối sang ngủ cùng bé T
làm một giấc thẳng đến sáng k bị giật mình, thật hiếm khi có những giấc dài như vậy khi ngủ một mình
khi mở mắt ra, phải mất một lúc lâu mới thở lại được bình thường vì giấc mơ quá sức rùng rợn
thay quần áo ngủ ra để mang một bộ ấm hơn chạy đi rút tiền, đi đổ xăng và đi chợ
mang 4 áo chưa kể áo ngực mà vẫn lạnh teo, hai tay cứ như đang được đặt ở ngăn đông lạnh
gần năm rồi mới đi chợ lại nhỉ? 
vài người vẫn còn ngồi đó, vài người không
khi mình rời khỏi nơi này
dù là về lại nơi cũ hay đến một nơi mới
đều sẽ mất một thời gian để quen với các khung cảnh từ chợ, đường xá, đến con người
mình có thấy hơi hụt hẫng và nhớ nơi này không? dù chẳng có gì gây ấn tượng nhiều?
chắc sẽ có đó
đây là mùa đông mùa mưa cuối cùng rồi
4 năm
dù muốn hay không đều phải đi qua những con đường đó, chạm mặt những người đó, hàng ngày
kiểu gì cũng có chút hụt hẫng khi đột nhiên chẳng còn được lặp lại những thói quen này nữa
hmmm
Hôm nay Huế lạnh quá
Nhưng sẽ ít chửi thề lại..
và ít hút thuốc lại

...dạy con từ thuở còn thơ...♥ | Ngọc Nguyễn

12342533_1533202170335981_2309932428246730489_n
  • Yêu thương nảy sinh từ trách nhiệm, bổn phận. Trách nhiệm càng lớn thì yêu thương càng nhiều.
  • .
  • Không phải đứa trẻ nào khi sinh ra cũng biết yêu thương, ta phải dạy con biết yêu thương, biết tự chịu trách nhiệm với bản thân mình.
  • .----------------------------
  • Tại sao phải dạy?
  • -----------------------------
  • Để bé cảm nhận được yêu thương là gì.
  • .
  • Giúp bé nhận biết giá trị thật của bản thân vì những giá trị này không bao giờ mất đi. Đó là kiến thức, tài năng, sự tự tin, lòng trắc ẩn, tinh thần trách nhiệm, biết chia sẻ…Giá trị của con nhiều chừng nào thì mọi nguời càng quý trọng và thương yêu con chừng đó. Chứ không phải mọi người yêu quý con vì con xinh đẹp, giàu có, nổi tiếng, có địa vị xã hội…những thứ này chỉ là những giá trị ảo mà con người cứ mãi theo đuổi mà quên mất giá trị thật của mình.
  • .
  • Giúp bé nhận ra rằng “trong gia đình này không có con là không được vì con rất quan trọng đối với gia đình này”. Có một cậu bé ngoài giờ đi học là lao vào phụ mẹ làm tất cả việc nhà từ nấu cơm đến giặt đồ, giữ em để mẹ đi làm kiếm tiền. Khi cậu được đi du học, lẽ ra phải rất mừng vì không phải nai lưng ra làm việc nhà nhưng cậu lại thấy nhớ, thấy thương mẹ và lo lắng khi không có mình thì ở nhà sẽ như thế nào.
  • .
  • Giúp bé giữ lại sự siêng năng bẩm sinh của bé, cho bé cống hiến. Nhiều bậc cha mẹ biến con mình từ đứa trẻ khỏe mạnh thành khuyết tật, không làm được điều mà những đứa trẻ cùng tuổi làm được; 10 tuổi mà vẫn còn phải đút cơm trong lúc bé mãi mê chơi game!
  • .
  • Giúp bé miễn nhiễm với sự ích kỷ., Bé làm việc nhiều, vận động nhiều thì sẽ lanh lợi hoạt bát hơn.
  • .
  • .
  • Từ 6 tháng đã giao trách nhiệm;
  • - Khi mẹ thay tã thì bé phải nhổng đít lên
  • - Khi biết bò thì phải bò đi lấy tã
  • - Nằm ngủ phải biết đẩy gối đúng chỗ, biết tự kéo mền
  • - Tự cầm bình sữa, bình nước
  • - Nhờ con lấy dùm những gì ở gần con. Nếu bé không làm thì giúp bé toàn phần bằng cách cầm tay bé làm.
  • - Tự lấy và xếp quần áo
  • - Tự chải đầu, cầm khăn lau miệng khi ăn.
  • .
  • .
  • Khi biết đi;
  • - Lấy dùm mẹ những đồ vật đơn giản, không nguy hiểm; báo, sách, truyện, gối, mền…
  • - Chơi xong phải biết bỏ đồ chơi vào thùng
  • - Làm rơi đồ phải nhặt lên
  • - Nhớ là khi bé làm phải khen nhiệt liệt, ôm bé vào lòng, hôn bé, cho bé đi tàu bay…
  • .
  • .
  • 19 tháng – 3 tuổi;
  • - tắt đèn khi đi ngủ
  • - tự lấy bô
  • - tập cho bé tự ăn từ 1 tuổi, ăn bốc đến 3 tuổi
  • - tập tiền đình cho bé bằng các trò chơi vận động trong bài “Thể Chất”
  • - tự thay quần áo nhưng mình giúp gài nút
  • - giúp dọn những đồ vật đơn giản, dễ cầm, dọn ghế, gấp ra giường, xếp gối và thú bông…
  • - nhờ bé cất dùm túi, nón bảo hiểm
  • .
  • Giao cho bé làm nhiều việc là giúp bé gieo mầm yêu thương, tạo tài khoản yêu thương. Càng chăm sóc người nào thì càng có trách nhiệm với người đó và yêu thương người đó.
  • Không giúp bé một cách vô điều kiện. Nếu cần giúp thì phải giúp thông qua đôi tay của bé (giúp toàn phần)
  • .
  • Lúc chị Phương Nga học được bài học này thì con gái của chị đã 9-10 tuổi. Chị áp dụng và yêu cầu con tự làm những công việc của mình thì bé nói “Tại sao nhà mình có người làm mà mẹ lại bắt con làm những việc này?”.
  • Chị ôn tồn đáp “Mẹ làm ra tiền, mẹ trả tiền thuê người giúp việc nên người giúp việc chỉ có trách nhiệm phục vụ cho mẹ chứ không có trách nhiệm phục vụ cho con.
  • Sau này khi con lớn, làm ra tiền con sẽ tự thuê người giúp việc cho mình.
  • Bây giờ con phải học cách tự làm lấy những công việc cá nhân của mình để khi không có mẹ ở nhà hoặc khi con đi học xa một mình con vẫn xoay sở được.
  • Nếu con để mẹ dạy con thì mẹ sẽ dạy rất nhẹ nhàng, vui vẻ.
  • Còn nếu để người giúp việc dạy con thì có thể sẽ không nhẹ nhàng tí nào, thậm chí có thể tàn nhẫn với con đó”.
  • Thế là bé đành ngoan ngoãn học cách tự làm hết công việc cá nhân của mình.
  • .
  • .
  • .
  • NGOC NGUYEN | via FB

....Vì sao rất nhiều con của đại gia VN đều là phá gia chi tử, trong khi phương Tây thì rất ít? | Ngọc Nguyễn

CK862
  • Một anh thanh niên chạy bộ trong công viên. Anh nhìn thấy một cậu bé Tây khoảng 3 tuổi chạy bộ với bố. Bé cứ hay bị té ì ạch nhưng bố cậu bé không hề đỡ cậu dậy, cậu phải tự đứng dậy lấy. Anh thanh niên sốt ruột chạy lai đỡ cậu bé. Cậu bé nhìn anh thanh niên một cách kỳ lạ và nói “bố cháu dặn không được nói chuyện với người lạ”. Anh thanh niên trả lời “chú đâu có nói chuyện, chú chỉ giúp cháu đứng lên thôi mà”. Cậu bé hỏi anh thanh niên “Chú biết cháu mấy tuổi rồi không?”. Anh thanh niên quá đỗi ngạc nhiên trước câu hỏi này và nhìn kỹ cậu bé một lần nữa để chắc chắn rằng đây đúng là một cậu bé 3 tuổi. Cậu bé nói tiếp “Cháu 3 tuổi rồi chứ bộ, cháu tự té và tự đứng lên được!” Anh thanh niên quá choáng!
  • .
  • Quan niệm của người phương Tây là phải có va chạm mới cứng cáp. Phải có lăn lộn trong môi trường tự nhiên thì mới có kháng thể. Trong khi cha mẹ VN thì luôn che chở, luôn úm con sợ con bệnh, luôn làm giúp con và khi con té thì vội vội vàng vàng chạy đến đỡ, thậm chí còn đánh cả cái bàn cái ghế!
  • .
  • Chị Phương Nga chia sẻ câu chuyện về một chàng trai người Nhật 27 tuổi, bạn học của chồng chị. Lúc tốt nghiệp đại học, vợ chồng chị mời anh chàng đến nhà chơi. Anh ấy mới nói “Hôm nay cũng là ngày tôi kết thúc học việc 10 năm tại công ty của bố tôi và được chuyển lên văn phòng làm”. Bố anh là chủ công ty lắp ráp và xuất khẩu xe Toyota độc quyền sang thị trường Úc. Anh được bố cho vô công ty học việc năm 17 tuổi và cấm anh không được gọi cho bố phàn nàn nếu gặp phải sự cố gì hoặc bị ai bắt nạt. Trong 10 năm anh được luân chuyển làm việc ở tất cả các bộ phận, anh mới hiểu được công việc của bố cực như thế nào và càng yêu thương kính trọng bố hơn. Khi đã thành thạo ở các bộ phận anh mới được lên văn phòng làm việc cùng bố. Và đương nhiên anh là người thừa kế điều hành công ty đó. Lúc đó bố anh mới nói với anh “Lý do bố không cho con gọi điện cho bố khi bị ai bắt nạt hoặc gặp sự cố vì bố muốn con tự thân vận động, học cách tự giải quyết vấn đề vì khi con làm chủ thì con sẽ không có ai để gọi điện cầu cứu khi con gặp sự cố trong công việc của mình”.
  • .
  • Phụ huynh VN thì hay nói với con “Tất cả những gì ba má làm ra là của con hết”. Về giáo dục học, họ đã tạo ta sự ỷ lại, Về tâm lí học, “ba má là người có bổn phận chu cấp cho tui”. Về xã hội học, tạo ra những con người vô dụng. Về tâm linh học, phúc đức của ai người nấy hưởng, nên nếu con cái không biết giữ gìn thì cũng sẽ mất hết.
  • .
  • Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc có nói một câu rất ý nhị trong quyển “Viết Cho Những Người Mẹ Mang Thai Đầu Lòng”; “Bản năng nếu không bị lệch lạc thì sẽ là người dẫn đường rất tốt”. Vậy nên bản năng có thể bị lệch lạc nếu cha mẹ không biết dẫn dắt con đi đúng hướng.
  • .
  • Các bạn tìm mua bộ phim “Ray”, nói về tài hoa nhạc Jazz - Ray Charles bị mù. Trong phim có đoạn khi anh thấy một bóng tối bao trùm lấy mình, anh không nhìn thấy gì nữa, anh bàng hoàng, choáng váng, mò mẫm, dò dẫm. Đột nhiên anh nghe thấy tiếng con dế kêu những âm thanh vô cùng đặc biệt đối với anh lúc đó. Anh muốn bắt con dế nhưng lại không nhìn thấy gì cả. Anh hét lên gọi mẹ “Mẹ ơi, mẹ có ở đó không?”. Lúc đó mẹ anh nhìn thấy hết những hành động mò mẫm dò dẫm của anh nhưng bà vẫn đứng im bất động để xem anh làm gì. Anh gọi mẹ vài lần không được, anh quyết đinh tự mình bắt lấy con dế bằng cách lắng nghe âm thanh phát ra từ đâu và tìm tới. Anh vốn dĩ có một thính giác rất đặc biệt nên cuối cùng anh cũng bắt được con dế! Lúc đó mẹ anh mới lên tiếng “Con làm được tất cả, Ray à!”. Chính sự im lặng đúng lúc của mẹ đã giúp Ray phát huy được khả năng của mình và mẹ là nguồn động viên lớn lao, giúp anh quyết tâm theo đuổi con đường âm nhạc của mình dù bị mù. Đi hát ở các tụ điểm, anh yêu cầu họ trả thù lao bằng những tờ $1.00 để anh dễ đếm. Một ngày kia, anh bị chơi khăm khi họ trả anh bằng những tờ tiền khác nhau. Khi nhận cọc tiền, anh hỏi “Sao ít thế này?”. Người trả tiền nói “Đủ cả đấy nhưng nhiều loại tiền khác nhau, anh đếm đi”. Ray vô cùng tức giận xé nát cọc tiền và bỏ đi, không hát chỗ này nữa. Dù mù nhưng anh vẫn ý thức được giá trị của mình nên anh đã mạnh dạn rời bỏ nơi mà người ta không tôn trọng anh.
  • .
  • .
  • .
  • NGOC NGUYEN | via FB

CÁCH DẠY CON GÁI LẦN ĐẦU TIẾP CẬN CHUYỆN ĂN NHẬU CỦA ÔNG BỐ NHẬT

“Khi tôi còn nhỏ, tôi là một đứa trẻ khá nghịch ngợm, thích chơi với những đứa trẻ hư và làm những điều ngu ngốc. Nhưng tôi chưa bao giờ gặp rắc rối trong những chuyện này.
Khi tôi lớn hơn, tôi nghĩ rằng việc tôi uống rượu sẽ khiến bố mẹ lo lắng, nhưng tôi cũng không biết họ sẽ làm gì khi tôi làm điều đó. Và họ cũng biết rằng không ai có thể ngăn cấm những gì tôi muốn.
Nhưng, một ngày, bố tôi gọi tôi đến và nói:
‘Reiko, lúc nào rảnh thì ra ngoài đi uống rượu với bố nhé. Bố sẽ đứa con đi những nơi con muốn, và làm những gì con thích. Điều đó sẽ rất tuyệt nếu chúng ta đi đến những nơi vui vẻ đấy”.
Thường thì một đứa trẻ mới lớn chẳng có hứng thú gì khi đi nhậu cùng cha mình, nhưng tôi thực sự muốn cảm nhận cuộc sống về đêm và tò mò với cảm giác khi đi nhậu cùng bố mình như thế nào.

Vì thế, tôi và bố đi nhậu. Khi đến quán nhậu, ông nói:
“Bây giờ, con hãy uống mọi thứ con muốn, Reiko. Con hãy uống cho đến khi không uống được nữa. Đừng lo lắng, bố đảm bảo chúng ta sẽ về đến nhà an toàn”.
Điều kỳ lạ là chính bố tôi đồng ý cho tôi uống những gì tôi muốn. Chẳng phải mẹ sẽ phát điện lên khi tôi về nhà trọng tình trạng say khướt? Nhưng tôi cũng không còn lo lắng về điều đó, bởi đã có bố lo việc này. Việc của tôi là tận hưởng cơ hội hiếm có này.
Địa điểm thứ nhất: Chúng tôi dừng chân ở quán thịt nướng. Ông chủ thầm nghĩ rằng tôi là bạn gái mới của bố.
Địa điểm thứ hai: Chúng tôi dừng chân ở một hộp đêm. Tôi đã uống vài ly, và mọi người ở đó đã nhìn ra trò đùa giả bạn gái giữa tôi và bố. Nhưng điều đó chỉ khiến ông vui vẻ hơn.
Địa điểm thứ 3: Chúng tôi tới quán sushi. Ông chủ ở đấy rất tốt bụng. Ông còn ghen tị với tình cha con của chúng tôi khi nói hiếm có bố con gái ra ngoài đi ăn cùng nhau như thế này. Nghe điều này, bố tôi cũng xúc động không kém rồi khuyên tôi tiếp tục ăn uống, vì đây là cơ hội hiếm có của cha con tôi.
Cuối cùng, chúng tôi đến một quán rượu. Tôi không nhớ rõ về quán ấy, và cũng không nhớ những gì tôi đã làm, đã uống những gì.
Tăng thứ 5: Đó là một cửa hàng “snack”. Tôi cũng không nhớ được bất cứ thứ gì ngoài việc say mềm ở quán.
Sau đó, bố gọi taxi và giúp đưa tôi về. Tôi nhớ mang máng cuộc nói chuyện của hai bố con khi đó:
“Con xin lỗi bố. Con uống quá nhiều rồi”
“Không sao, con cứ ngủ đi”.
Sáng hôm sau, tôi cảm thấy thật kinh khủng. Không chỉ mệ mỏi, mà vẫn còn cảm giác áy náy với bố mẹ vì đã uống quá nhiều đêm qua. Tôi cũng không muối đối mặt với bố vì những gì tôi đã bộc bạch với ông tối qua trong cơn say.
Song, khi tôi xuống phòng khách thì bố đã đi ra ngoài. Mẹ đưa cho tôi mẩu giấy của bố để lại. Ông nói:
“Gửi Reiko,
Chúng ta đã có một đêm vui vẻ cùng nhau, và hai bố con mình sẽ làm điều này khi có dịp nữa nhé. Nhưng con này, con có nhớ mình đã uống bao nhiêu khi rơi vào tình trạng nghiêng ngả không? Con đã uống 2 cốc bia và 5 lon lon chuhai đấy. Đó là “giới hạn” của con rồi. Vì thế, từ nay trở đi, con hãy nhớ “giới hạn” này của mình mỗi khi ra ngoài uống với bạn bè nhé. Thế giới này đầy rẫy những người xấu, còn bố thì không thể bên cạnh để bạo vệ con mãi được. Đó cũng là lý do bố đưa con ra ngoài chơi vào hôm qua, để con biết được ‘giới hạn’ của mình và biết cách bản thân nhé. Bố biết con có thể làm được điều đó.
Bố tin ở con.
Yêu con
Bố’.
.
Và tôi đã ăn bữa sáng đó trong nước mắt.
Mẹ nói với tôi rằng bố đã lo lắng về tôi trong một thời gian dài và không biết làm cách nào để dạy tôi về điều đó. Thay vì cấm đoán tôi làm những gì tôi muốn, ông đã quyết định chỉ ra cho tôi cách tự bảo vệ mình.
Bố ơi, con cảm ơn bố vì điều đó, vì những gì bố đã làm cho con. Con hứa con không bao giờ đi quá “giới hạn” của mình.
Nhờ những lời dạy của bố, con đã vui vẻ với bạn bè mà không bị tổn thương.
Con ở đây hôm nay là nhờ có bố, bố ạ. Và con không thể nói đủ lời cảm ơn với bố".

MỆT | TRẦN VIỆT ANH



Tháng Mười Hai hình như chẳng có gì vui
Bạn bè xung quanh rặt lũ gắng gượng cười
Cuộc sống thì mệt mỏi
Trong đầu quẩn quoanh ngàn vạn câu hỏi
Sống thế nào khi tuổi trẻ đi qua
Chẳng dám tự hào
Nhưng cũng không tặc lưỡi xót xa…
Thành phố chẳng còn vang lên những bản tình ca
Những lối đi chật chội
Nói một lời thương yêu cũng thấy sao bối rối
Quen gửi tin nhắn mất rồi
Những icon, những mặt cười
Chẳng cần những cuộc hẹn dưới hàng cây nữa…
Em thôi chờ anh ở cửa
Gã nhà thơ tối nào cũng say mềm
Rồi giấu mình trong tĩnh lặng của đêm
Rồi thở dài như lời ai điếu
Tuổi trẻ của bọn mình từng mơ những điều kì diệu
Mà giờ trần trụi làm sao…
Những niềm tin mới chớm rất xanh xao
Đã trôi theo gió của ngày rất cũ
Nếu đêm nay không mất ngủ
Anh lại tập viết tình ca…
Những tháng ngày từng của chúng ta
Giờ đọng giọt niềm vui
Trong tiềm thức ngủ vùi.
MỆT | TRẦN VIỆT ANH
15477_1396120870679315_4103671482357868795_n
Hôm trước em nghe tin ngđó sắp về nước, lại về cùng bạn gái. Tưởng chừng sẽ k còn có cơ hội gặp lại nữa, cũng klq gì nhau nữa rồi nhưng khi ngkhác nhắc đến em vẫn cảm thấy nhói lòng. Em k xin chị lời khuyên. Em chỉ muốn nói ra cho nhẹ lòng thôi.
Đã là tình cảm nhất định sẽ có tổn thương, đã là yêu, nhất định sẽ có nỗi buồn, em đã yêu nghĩa là đã khắc trong tim ít nhiều một vài kỷ niệm hay bóng hình ai đó, mà muốn xoá những điều đã khắc trong tim thì cần thời gian lâu lắm em ạ. Chẳng có gì sai khi ta thấy đau lòng cho một tình yêu chưa kịp tỏ bày đã phải xây mộ cả.
12348035_813236062131838_6736162391140998599_n
Chục ngày gần đây mình bỏ bê chăm sóc bản thân, cho đến hôm nay có chút thảnh thơi mới đủng đỉnh tẩy da chết sau khi tắm, rồi lúc đưa tay lên ngửi thấy mùi cafe ngọt lịmmmmmm mới thấy lương tâm cắn rứt vì đã quá lười. Mình hứa sẽ phải chiều chuộng mình nhiều hơn mới được.
Hôm nay có nói chuyện với P, nói về cái-mối-quan-hệ hiện tại của hai đứa. Mình hiểu những gì anh đang cảm thấy và đang nghĩ, nhưng bản thân mình hiểu mình nhiều hơn, và mình cũng nói rằng mình ko thể đáp lại những gì anh kỳ vọng được. Tình cảm không đủ, lý trí cương quyết, hiện tại mình chỉ có thể giữ mối quan hệ ở vị trí như giờ, nếu có hơn hay có kém thì phụ thuộc rất nhiều vào thời gian, và cách sống của cả hai đứa.
P bảo anh sợ ko cố gắng được, cũng ko chờ đợi được. Mình cười, nói rằng mình chưa bao giờ bảo anh cố gắng, chưa bao giờ muốn anh chờ đợi. Việc 2 đứa gặp nhau đều là lựa chọn, nếu P cảm thấy mỏi mệt vì dành nhiều tình cảm cho mình quá, cố gắng quá, trong khi mình vẫn cứ đối xử với anh như hiện tại thì anh hoàn toàn có thể chọn lựa một phương án khác. Chuyện đó có xảy ra thì cũng sẽ là do hai đứa chẳng có duyên với nhau, mình vẫn trân trọng những gì đã qua và chẳng oán trách gì hết.
Sau bao nhiêu năm luôn ưu tiên và trân trọng tình yêu, giờ mình nghĩ mình cần cân bằng lại, xác định rõ bản thân mình cần gì và muốn gì, mình thực sự hợp với ai, có thể thay đổi vì ai. Mình sẽ lựa chọn phương án ích kỷ, vì thực tế đã dạy cho mình bài học rằng nếu không yêu thương chính mình thì sẽ chẳng ai màng đến chuyện phải yêu thương mình cả. Họ sẽ luôn mặc định mình ở đó, trân trọng họ, thông cảm cho họ, chờ đợi ngày họ quay về.
“You cannot treat people like shit and expect them to love you.”
12369158_1035350856519583_6196562626681845751_n
Êi mình thèm được chăm sóc quá trời ạ.
Được nắm tay.
Được ôm.
Được đội mũ bảo hiểm cho.
Được đứng gần.
Được chở sau xe.
Được nhìn cái mặt đó.
Được ngửi.
Được nhắc nhở.
Được che mưa.
Được chắn gió.
Được khoác áo.
“Được” la.
Được chăm sóc họ lại.
Mà chắc là do thèm hơi trai quá thôi …
l (137)
Tôi cảm nhận được không khí lúc này. Cũng giống như 2 năm về trước. Mùi hương này cũng tương tự. Tôi nghĩ tôi không nhầm giữa năm trước và trước nữa đâu. Vì năm trước tôi chẳng ngửi được mùi gì cả. Tôi chẳng cảm nhận được cái lạnh sâu sắc đến như vậy cả. Tôi nhớ đến anh. Đã gần 2 năm tôi yêu anh rồi! Lạ nhỉ!

Kỉ niệm về thầy cô


1. Thầy Toán:“ Dạng bài này đề thi đại học nào cũng có, nếu các em ko tập trung nghe giảng thì năm sau người ta vào đại học yêu đương thắm thiết, các em vẫn chỉ vùi đầu ngồi luyện giải dạng bài này thôi.”
2. Thầy Hoá:“ Em ngửi thử đi.”
Tôi:“ Ngửi được ạ?”
Thầy:“ Ừ ngửi đi.”
Tôi:“ Mùi kinh lắm ạ, em thấy choáng váng mặt mày.”
Thầy quay ra nói với cả lớp:“ Ừ dung dịch này có độc đấy, sau này tuyệt đối ko đc ngửi nhé.”
3. Cô giáo chủ nhiệm từng hỏi:“ Các em đều là lợn hết nhỉ?” (Bọn tôi sinh năm 95)
4. Thầy Lý:“ Câu này rất quan trọng, mấy em đang ngủ dậy nghe tôi giảng một phút thôi, sau ngủ cũng chưa muộn.”
5. “Đây là câu hỏi biếu điểm đấy. Đáp án A rõ ràng ko đúng, đáp án B có thể loại trừ, đáp án D là để gây nhiễu, vậy chỉ có thể chọn C.”
6. Lớp 8 đánh nhau bị gọi vào văn phòng ngồi, thầy hiệu trưởng cho mỗi đứa một quả chanh bảo:“ Ăn đi, chua lắm, sau này còn đánh nhau nữa thầy mua cho mỗi đứa một cân, ăn ko hết khỏi về nhà.”
7. Cô dạy tiếng Anh từng yêu cầu bọn tôi dịch câu “Cô giáo tiếng Anh của chúng tôi là người con gái xinh đẹp, dịu dàng nhất trên đời”.
8. Thầy Lý bước vào vui vẻ nói:“ Hôm nay học Lý nhé, vì tối qua thi uống rượu thầy Hoá thua tiết này cho tôi rồi.”
9. Cả lớp đang im lặng làm bài kiểm tra, thầy chủ nhiệm cười nói:“ Có ai mang sạc dự phòng ko, di động thầy sắp hết pin rồi.”
10. “Các em mở trang 38 ra. Mở rồi chứ? Tốt lắm, bây giờ các em nhìn sang trang 39.”
11. Trong tiết thực nghiệm cả lớp ồn như chợ vỡ, thầy Hoá cầm ống nghiệm lên tức giận nói:“ Có trật tự đi ko, tôi cho nổ tanh bành hết cả bây giờ.”
12. Hôm ấy trời mưa, tiết thể dục bọn tôi ngồi trong lớp thì thầy Toán bước vào nói:“ Thầy Thể dục bị ốm nên tiết này thầy dạy thay.” Cả lớp chán nản thở dài. Đúng lúc đó thầy Thể dục đẩy cửa vào, nhìn thầy Toán một cái rồi gãi đầu cười nói:“ Xin lỗi nhé, quên mất cứ trời mưa là tôi lại ốm.”
13. Thầy giáo tịch thu cuốn truyện Ma thổi đèn của tôi, hôm sau tan giờ thầy gọi tôi lại bảo:“ Em đọc cuốn này vào buổi tối có sợ ko? Thầy cả đêm qua ko tài nào ngủ nổi.”
14. Thầy Toán chỉ thích gọi những người ko chú ý nghe giảng lên bảng. Có lần thầy viết đề lên bảng rồi tìm người lên giải. Dù ko biết làm nhưng tôi cũng cố giơ tay, với hi vọng thầy bỏ qua mình, ko ngờ thầy đến tận nơi gõ xuống bàn bảo:“ Em lên đi.” Tôi đau khổ đẩy ghế bước lên bảng, vừa định cầm cục phấn thì thầy gọi giật lại:“ Thôi em biết làm thì xuống đi, tôi muốn gọi ai ko biết làm cơ.”

12373411_1034676013253734_2799644838561191771_n
Giảng viên của tôi, cô ấy có một cái blog. Tôi nghe bạn bè nói nhiều về nó, nhưng ít khi ghé vào đọc… Tình cờ, tối nay tôi tranh luận một vài điều với cô ấy và rồi tò mò về thế giới nội tâm :D
Văn phong nhẹ nhàng, kiểu như khói nhang, ngửi qua thì thơm nhưng thấm thía, lâu sẽ cay mắt. Đến cách dùng từ cũng rất chau chuốt và tự nhiên, không như nước, lửa hay băng tuyết, nó có chút trống rỗng trong đó kèm theo dư vị tinh khiết, chắc là nguyên tố khí.
Có 2 loại người không bình thường. Một là bất thường, còn hai là phi thường. Tôi nghĩ cô ấy gần đạt đến mức phi thường. Một tâm hồn đẹp, cá tính mạnh và tư duy thép. Một kiểu phụ nữ độc lập cầu toàn hiếm thấy trong xh Việt Nam. Chắc do cô đi du học về, tư tưởng được mở rộng và cải tiến nhưng bù loại vẫn sống hướng nội nhiều.
Tôi không thường đọc vị ai đó, nếu có chắc phải cho tôi ấn tượng mạnh, còn có đẹp mà cứ nhạt nhạt tôi bỏ qua. Chỉ có điều ngửi khói nhang lâu cay mắt quá :D
12360421_813067608815350_3189234168817885606_n
Tôi rất thích ngửi 
Và tôi để ý rằng nhiều người họ thường không chú tâm đến việc họ ngửi gì? Cái gì nặc vô mũi họ thì họ mới để tâm và “thưởng thức” nó . 
Tôi thích mùi giấy craft tôi vẽ
Tôi thích mùi sách tui mới mua . Để ý bạn sẽ thấy là mỗi sách một mùi .
Tôi thích mùi mưa . Cứ hết mưa là ra lan can, hoặc cố ý chạy xa lòng vòng tí rồi mới về nhà .
Tôi thích mùi buổi sáng . Tuyệt nhất là cứ hít 1 đống khí lạnh toát vào người sau khi dậy .
Tôi thích mùi nhà người ta . Rảnh thì tôi hay rẽ vô mấy con hẻm bất chợt, đi chậm , ngoảnh qua ngoảnh lại hai bên nhìn vô nhà người khác . Thi thoảng lại hít đường mùi đặc trưng của nhà đó . 
Trí não của ta sẽ chán khi không có gì lấp đầy . Vậy nên hãy lấp đầy nó bằng những để tâm nhỏ nhặt xung quanh, không quan trọng đối tượng là cái gì, quan trọng là có đối tượng để để ý .
Rặn ra rồi chẳng lẽ lại cầm lên ngửi *_*
tumblr_nyxt8hT3Az1txz706o1_500
Đời cho ta cái toa lét nào thì ta nên vui với cái toa lét đó. Bởi lẽ có nhiều người muốn có toa lét mà còn không thể có. Vậy nên hãy tận thưởng cuộc sống của mình. Không ai muốn ngửi cứt cả, nhưng ỉa là một phần tươi đẹp của cuộc sống. Hãy nhớ rằng: No shit - No Life

(ĐỐC TỜ TI - NGU CÓ GU)
12360180_813639872091457_2881152595604935423_n
Ngày ấy em đã nói dù xảy ra chuyện gì em vẫn sẽ nắm tay anh.
Giờ thì em vẫn nắm tay nhưng lại chẳng phải bàn tay anh nữa.
Đến giờ anh vẫn nhớ câu nói đó, nó vẫn vang vẳng đâu đó bên tai.
Anh nhớ em.!!
tumblr_nt0gusUGMr1srxvl0o1_500
Khi tôi bình tĩnh và nhìn lại, thì chỉ có tiền và sự cố chấp nhàm chán là ở bên tôi mà thôi..
12316413_1008176412579841_8814237603869287099_n
Đôi khi
Có quá nhiều điều để nói
Cũng giống như chẳng có gì để nói…
Thế thôi, ta xa cách trong lặng im...

em đừng nói với tôi
những chuyện buồn nữa
như là hôm nay trời
không nắng
đàn chim chết trắng vỉa hè
lời thở than của một con gió the the
hai tròng mắt đỏ
những tán cây máu rỏ
lá xác xơ như tấm thảm chùi
tiếng khóc đôi nhân tình hụt hơi
muốn nói yêu nhau mà
còn dỗi
có gì đâu em ơi!
giấc mơ tháng chín chưa mồi
hoàng hôn chưa nhuộm màu
vết cắt
chiếc ghế gỗ còn tỏa mùi hương
từng thớ thơm nức mùi cà phê đổ
câu thương
còn lượn lờ dưới đáy ly trà
câu chuyện cổ trái thị
đơm hoa
trên bức tường lại có hai
chiếc bóng
có gì đâu em ơi!
ngày mai tôi sẽ đem hong
giọt nước mắt em
thành nắm xương trắng
chôn dưới bốn cạnh giường
biết đâu Bụt thương
mang cho em một đôi hài mới
để đến bên tôi
vỗ về hơi thở
giấc mơ đêm nay
lại là cánh đồng xanh
bãi cát vàng
hai đứa trẻ lang thang
ôm nhau cười khúc khích.
– Thụy Nguyên

"Yêu một người không phải vì họ là ai, mà là nhận ra được bản thân là ai khi ở bên cạnh họ."
- Sưu tầm -

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...