Thứ Sáu, 18 tháng 12, 2015

em đừng nói với tôi
những chuyện buồn nữa
như là hôm nay trời
không nắng
đàn chim chết trắng vỉa hè
lời thở than của một con gió the the
hai tròng mắt đỏ
những tán cây máu rỏ
lá xác xơ như tấm thảm chùi
tiếng khóc đôi nhân tình hụt hơi
muốn nói yêu nhau mà
còn dỗi
có gì đâu em ơi!
giấc mơ tháng chín chưa mồi
hoàng hôn chưa nhuộm màu
vết cắt
chiếc ghế gỗ còn tỏa mùi hương
từng thớ thơm nức mùi cà phê đổ
câu thương
còn lượn lờ dưới đáy ly trà
câu chuyện cổ trái thị
đơm hoa
trên bức tường lại có hai
chiếc bóng
có gì đâu em ơi!
ngày mai tôi sẽ đem hong
giọt nước mắt em
thành nắm xương trắng
chôn dưới bốn cạnh giường
biết đâu Bụt thương
mang cho em một đôi hài mới
để đến bên tôi
vỗ về hơi thở
giấc mơ đêm nay
lại là cánh đồng xanh
bãi cát vàng
hai đứa trẻ lang thang
ôm nhau cười khúc khích.
– Thụy Nguyên

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...