Thứ Sáu, 18 tháng 12, 2015

MỆT | TRẦN VIỆT ANH



Tháng Mười Hai hình như chẳng có gì vui
Bạn bè xung quanh rặt lũ gắng gượng cười
Cuộc sống thì mệt mỏi
Trong đầu quẩn quoanh ngàn vạn câu hỏi
Sống thế nào khi tuổi trẻ đi qua
Chẳng dám tự hào
Nhưng cũng không tặc lưỡi xót xa…
Thành phố chẳng còn vang lên những bản tình ca
Những lối đi chật chội
Nói một lời thương yêu cũng thấy sao bối rối
Quen gửi tin nhắn mất rồi
Những icon, những mặt cười
Chẳng cần những cuộc hẹn dưới hàng cây nữa…
Em thôi chờ anh ở cửa
Gã nhà thơ tối nào cũng say mềm
Rồi giấu mình trong tĩnh lặng của đêm
Rồi thở dài như lời ai điếu
Tuổi trẻ của bọn mình từng mơ những điều kì diệu
Mà giờ trần trụi làm sao…
Những niềm tin mới chớm rất xanh xao
Đã trôi theo gió của ngày rất cũ
Nếu đêm nay không mất ngủ
Anh lại tập viết tình ca…
Những tháng ngày từng của chúng ta
Giờ đọng giọt niềm vui
Trong tiềm thức ngủ vùi.
MỆT | TRẦN VIỆT ANH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...