Thứ Tư, 15 tháng 9, 2021

 

Ánh đèn sân khấu hết nhảy xanh lại đỏ, âm trâm theo giai điệu ma mị riêng của nó. Hàng ghế và nhạc cụ bỏ trống, phủ một lớp bụi mỏng, trông cô đơn như đời một người đàn bà cũ, tịch mịnh nhưng không chút tang thương.

Tôi cứ nhìn nơi đó, chớp mắt không rời, dường như cả thế giới chỉ còn lại tôi và sân khấu, cả những ký ức vụn vỡ từ lâu về trước.

Đã từng có người, mỗi ngày đều chăm chỉ ngồi luyện tập trước cây đàn piano, bóng lưng thằng tắp, tự tin, kiêu ngạo mà không mất đi phần dịu dàng nồng ấm. Những ngón tay mảnh khảnh bay múa trên từng phím đen, phím trắng. Ngân nga điệu nhạc dịu êm mà tôi đã quên tên. Sân khấu đó dường như được làm riêng cho anh, và cũng chỉ có mình anh tồn tại mà thôi…

Người con trai đó vẫn luôn là một nút thắt trong lòng tôi, một đống bùng nhùng chẳng thể vứt bỏ.

Tôi đối với người chẳng có thứ gọi là tình yêu, đến tình bạn cũng chẳng chạm đến. Nhưng mỗi lần tôi đều rất kiên nhẫn, đợi người đó đàn, hết bài này đến bài khác, hàng giờ đồng hồ chẳng nói một câu chỉ im lặng đợi người ta, ngắm người ta… Thế giới của người đó không phải tôi không rõ nhưng tôi không muốn bước vào, không muốn xáo trộn nó, càng không muốn nhận tổn thương.

Hai năm, cũng có lẽ là ba. Tôi kiên nhẫn đợi nhưng người đó đã chẳng còn kiên nhẫn để đàn…

Đến bây giờ tôi đã chẳng còn nhớ được người đó trông ra sao, đến cái tên cũng đã lãng quên mất rồi. Cảm giác đó không thể nói rõ, chỉ biết trong lòng mơ hồ có cảm giác thân thuộc nhưng lại không muốn lại gần, cảm giác vừa yêu vừa ghét một người. Trái tim giống một kẻ bị cảm, lúc nóng lúc lạnh, đấu tranh kịch liệt. Để rồi chỉ còn lại một tiếng thở dài…

Tôi thấy tiếc nuối, vì ngày trẻ đã lãng phí mất bao kiên nhẫn vào một người như thế. Người đó thậm chí còn chẳng biết, luôn có một vị khách, ngồi sau lưng anh, chăm chú nhìn, chăm chú nghe và chăm chú đợi…

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...