Thứ Năm, 21 tháng 3, 2019


❝Làm gì có chuyện ai đó rời bỏ ta đi vì họ cao thượng, muốn mang cho ta một cuộc sống tốt đẹp hơn. Đó chỉ là lời biện hộ cho một tình yêu chưa chín, bởi nếu đủ yêu thì chẳng điều gì cản nổi. Và cuộc sống tốt đẹp nhất chính là được sống bên người mình yêu, trọn đời…❞
¨)
¸.•´¸.•*´¨) ¸.•*¨)
(¸.•´ (¸.•` ¤ Không lời nhạc


"Đôi khi, việc cố làm rõ tình cảm của bạn với ai đó là tình yêu hay chỉ là cơn say nắng bất chợt thực ra là không cần thiết. Bởi lẽ, đáp án bạn tìm được có là gì đi nữa thì người họ yêu cũng không phải bạn."


Có phải mùa thu giấu em lâu đến thế?
Để cuối con đường anh kịp nhận ra em
Em ào tới chợt xôn xao lá đổ
Xoá nỗi cô đơn lạnh giá bên thềm..
Rồi tình yêu lại rưng rưng bên khung cửa nhỏ
Và con đường lại xao xác gió heo may
Em hôn anh đắm say như gió
Và ngã vào anh dịu dàng như mùa thu..
68734a2596b7b7890bae4c62c538d6de.gif
"Làm người vốn dĩ không cần đến một trái tim bằng pha lê. Người ta không trả lời tin nhắn liền cảm thấy phải chăng bản thân đã làm sai, bị người đáp lại một tiếng "Ừ" liền cảm thấy đối phương chính là không quan tâm đến bạn. Trái tim pha lê ấy, vì mẫn cảm mà suy nghĩ quá nhiều, bất cứ điều gì cũng đều đem ra nghĩ theo hướng xấu, bất cứ điều gì cũng đều phản ứng quá lên. Hà cớ gì phải làm hại bản thân như thế?"
Cre: Weibo
Trans: Rainie Nguyen
#skybooks


Sài Gòn này tôi có một người dưng xa lạ.
Suốt một đời chỉ dám gọi nhau bằng một chữ Thương…
Ngày đó, là tôi có cảm tình với người ta trước. Bởi vóc dáng, bởi khuôn mặt. Bởi nụ cười, bởi giọng nói. Bởi tính tình, bởi sở thích… Hết thảy đều khiến tôi đắm say. Kể cả cái cách mà họ đau vì một người, cũng khiến tôi bao lần ước ao mình sẽ được họ đặt vào lòng như vậy. Khi ấy, chắc chắn tôi sẽ không khiến họ phải xót xa như thế đâu, mà sẽ làm họ thật hạnh phúc, thật hạnh phúc. Tôi nghĩ thế.
Nhưng dường như điều đó sẽ mãi không bao giờ xảy ra. Ngay từ lần đầu tiên đặt chân vào thế giới của họ, tôi đã biết chính mình sẽ là nhiều phen điêu đứng, vất vả trước. Xung quanh họ là tầng tầng lớp lớp những hàng rào ngăn cách. Trên một lớp lại giăng thêm một mớ sợi kẽm gai. Tôi cứ đi, cứ đi, mặc cho tay chân mình dần trầy xước những lằn ngang dọc. Cho đến khi bước được đến lớp cuối cùng, thật gần, thật sát bên họ rồi, tôi mới lần nữa khẳng định: Nơi họ tồn tại là nơi tôi chẳng thể nào thuộc về. Tim họ rõ ràng tôi nhìn thấy đấy, nhưng càng cố chạm vào, sẽ càng rỉ máu tim mình.
Đó là khi mà người bảo, chỉ riêng tôi là người thấu hiểu người. Có những điều, có những chuyện, người chỉ tâm sự với mình tôi thôi. Điều mong muốn duy nhất của người là có thể hoài hoài cùng tôi vui đùa, tán gẫn. Cùng lê la khắp các hàng quán ăn vặt, các ngõ ngách, đường khuya của Sài Gòn.
Và đó là khi mà người nói, người thương tôi lắm, hỏi tôi có thương người không, kèm theo cái nắm tay siết nhẹ, và cái ôm ấm nồng, nhưng hai ba hôm sau vẫn có thể đường hoàng mà nắm tay, mà ấp ôm một kẻ khác, tôi tận mắt nhìn, nhưng chẳng thể nào mở miệng trách than.
Giữa Sài Gòn này, tôi có một người dưng xa lạ như thế.
Suốt một đời, tôi thương họ nhiều hơn một chữ Thương.
Suốt một đời, chỉ dám mong họ mãi thương tôi đủ bằng một chữ Thương.

Hạ Vũ

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...