Thứ Hai, 25 tháng 5, 2015

Câu chuyện về một bà mẹ già ở Miền Tây, vùng đồng bằng Sông Cửu Long. Chồng mất sớm, bà ở vậy nuôi con được 25 năm. Lúc đứa con gái lớn khôn thành danh ở Mỹ, tháng nào cũng gửi về cho bà một lá thư và 200$ tiêu xài.
Hết xuân này đến xuân kia, cô con gái luôn viện cớ này cớ nọ, không chịu về thăm người mẹ thương yêu. Khi người mẹ mất, cô về làm đáng tang rất to nhưng tuyệt nhiên cô không rơi một giọt nước mắt.
Đến khi mở chiếc rương mà bà cụ luôn để ở đầu giường, bỗng cô òa lên khóc nức nở, ôm lấy quan tài mẹ mình hét lên như điên dại: "Mẹ...Mẹ ơi..."
Mọi người vây nhau xem trong chiếc rương có gì. À, thì ra là những tờ đô-la mới toanh còn buộc dây. Và còn một mảnh giấy đã úa vàng, viết nguệch ngoạc được dán dính lại với tấm hình cô con gái lúc mới lọt lòng:
"Tiền nhiều quá, mẹ xài không hết con à. Mẹ nhớ con lắm, mỗi khi nghe tiếng xe ông-đa (honda) là mẹ chạy ra. Lần nào cũng không phải là con hết. Số tiền này mẹ để lại cho con, CON ĐỂ DÀNH PHÒNG KHI ĐAU ỐM nghe con."
Cô con gái đã có tất cả những gì một người phụ nữ có thể có: tiền, danh vọng, địa vị, chồng thành đạt, con ngoan. Nhưng cô đã mất một điều vô cùng thiêng liêng: MẸ!
Nguồn : Lặng Nhìn Cuộc Sống
“Đối nghịch với tình yêu không phải thù hận, mà là thờ ơ. Đối nghịch với cái đẹp không phải là cái xấu, mà là thờ ơ. Đối nghịch với niềm tin không phải là tà kiến, mà là thờ ơ. Và đối nghịch với sống không phải là chết, là thờ ơ.” — Elie Wiesel
Có rất nhiều chuyện, trước khi kịp quý trọng thì đã thành chuyện xưa...
Có rất nhiều người, trước khi kịp để tâm thì đã thành người cũ...
Cuộc sống không bán vé khứ hồi - mất đi vĩnh viễn không có lại được...
Chúng ta đều già quá nhanh - nhưng sự thông minh thì lại đến quá muộn...❞
“ Có rất nhiều chuyện, trước khi kịp quý trọng thì đã thành chuyện xưa. Có rất nhiều người, trước khi kịp để tâm thì đã thành người cũ.
Cuộc sống không bán vé khứ hồi - mất đi vĩnh viễn không có lại được ! Chúng ta đều già quá nhanh - nhưng sự thông minh thì lại đến quá muộn. ”
Khi bạn kêu đói, rất nhiều người có thể nói với bạn "Em đi ăn đi", nhưng ko phải ai cũng có thể mua đồ ăn về cho bạn.
- Khi bạn kêu ốm, rất nhiều người có thể nói "Em uống thuốc đi", nhưng ko phải ai cũng có thể ko ngần ngại qua xem bạn thế nào.
- Đã qua rồi cái thời mộng mơ và màu hồng... khi trưởng thành, bạn nhận ra mình ko cần một hoàng tử nắm tay đi dưới mưa mà bạn cần một người đàn ông có thể xoè ô qua mưa nắng cuộc đời :)

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...