Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2015

THƯƠNG ƯƠNG GIA THỐ

Truyền thuyết kể rằng, Thương Ương Gia Thố đem lòng yêu một người con gái tên là Mã Cát A Mễ ( ai đã xem Mật mã Tây Tạng đều biết, đây là người yêu của Trương Lập). Để ngăn cản tình yêu này, người ta đã làm nhục Mã Cát A Mễ, rồi dèm gia đến tai Thương Ương Gia Thố rằng Mã Cát A Mễ là một nữ tử ô trọc của trần gian như thế nào, Thương Ương Gia Thố chỉ nói rằng, tất cả ô trọc của trần gian cũng không thể chạm đến sự thánh khiết của Mã Cát A Mễ. Truyền thuyết không biết đúng hay sai, nhưng tình yêu trong thơ của Thương Ương Gia Thố thực sự rất đẹp.
Image
–       Đã bao năm rồi
Nàng vẫn ẩn sâu trong vết thương của ta
Ta đã buông cả đất trời này
Nhưng lại chẳng thể nào buông nổi nàng
Ngàn non vạn nước trong sinh mệnh của ta
Từng thứ từng thứ cáo biệt theo nàng
Thế gian này, ngoại trừ sinh tử, còn chuyện nào không phải chuyện tầm phào.
–       Ta muốn làm viên đá giữa hồng trần
làm bờ nước, đê xanh, cầu gỗ
Chờ đến luôn hồi ước hẹn
gặp nhau dưới trăng tàn
Khi tử đằng ra hoa.
Tử đằng ra hoa
trời tàn đất tận
Chỉ nguyện mười năm đưa đò, trăm năm chung gối, ngàn năm se duyên
Quả thực ngẫm lại thấy mình cũng có đôi phần duyên số với những bài thơ của Thương Ương Gia Thố, cái tính tôi vớ được thơ hay ở đâu cũng chỉ thích đem cất về Word chứ không tìm hiểu kĩ xem là của ai. Đêm qua tự nhiên ngủ mấy tiếng chợt tỉnh rồi không ngủ được nữa, định lên tìm xem có bộ ngôn tình nào chưa đọc nhằm giết thời gian thì tình cơ biết về Thương Ương Gia Thố, sau đó thì cứ như bị cuốn vào mà say mê tìm hiểu, một vị Đạt Lai Lạt Ma mà viết thơ tình thì quả là cuốn hút (*cười cười*). Tìm thơ của ngài thì thấy có đến phân nửa là số thơ mình thích đem về giữ đã lâu nhưng không biết tác giả, làm bản than ngẫm vui đến mức ngủ không nổi sang hôm sau đi học vẫn còn phấn khích.
Ai đã đọc Bộ bộ kinh tâm chắc không thể quên bài thơ Tương tư thập giới. Lúc mới đọc bài thơ này, tôi nghĩ tác giả chắc phải nếm đủ mùi tương tư tình kiếp rồi mới viết ra được những lời thơ ai đọc cũng đồng cảm như thế, không ngờ nhưng lời thơ đấy lại xuất phát từ môt vị chân tu lãng mạn (*lại cười cười*)
Một, tốt nhất là không gặp, không gặp sẽ không yêu.Gió lạnh thổi tà áo nhẹ bay, sầu vương cánh quạt
Hai, tốt nhất đừng quen biết, không quen chẳng tương tư.Ta giấu lòng thương nhớ bên gối, sớm nay còn vệt nước mắt thấm qua.
Ba, tốt nhất không làm bạn, không bạn sẽ chẳng nợ nhau.Tiến đi dứt khoát cắt lìa, tránh một mối tơ vò khó thoát.
Bốn, tốt nhất là không thương, không thương làm sao nhớ.Tình yêu đó dành cho người, chỉ xin được chôn chặt trong ký ức.
Năm, tốt nhất chưa từng yêu, không yêu thì sẽ chẳng bao giờ chia tay.Cổng nặng nhà sâu hun hút, ta chỉ có thể từ đây ngóng họa lầu tây.
Sáu, tốt nhất không có quan hệ gì, đã không quan hệ hà cớ phải gặp nhau.Nhỡ đâu gặp gỡ lại bơ vơ biết nối bước ai về.
Bảy, tốt nhất không gây lỗi lầm, như vậy không cần phụ rẫy.Gánh vác cả thế gian, gánh nặng như núi.
Tám, tốt nhất không hứa hẹn để người khỏi mang lòng chờ đợi.
T
hỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng mưa dưới ngô đồng đêm nào.
Chín, tốt nhất không phụ thuộc, như vậy chẳng sinh ra dựa dẫm.Người đông lao lực, kẻ tây tiệc tùng, tự ý tùy lo sải cánh bay.
Mười, tốt nhất nữa là không tình cờ gặp mặt, mãi mãi không ở bên nhau.Nhạc hết người tan đi đi về về thương biệt ly.

Nhưng vừa gặp được , liền vừa hiểu.Có gặp không gặp khác gì nhau?Đành cùng người quyết ý đoạn tuyệt,Tránh một lúc thương nhớ đến sống chết…. 
Ai đọc ngôn tình chắc cũng không bỏ qua “Đức Phật và nàng”. Thực ra lúc đầu tôi không hề có cảm tình với tên truyện chút nào, Đức Phật làm tôi lien tưởng đến một cõi đạo vô cầu vô dục, không vướng chút hồng trần, nhưng lại “ và nàng “ ư ?
Nghĩ thế xong rồi cũng để đó, hôm vừa rồi vô tình biết được tên gốc của bộ truyện là “ Bất phụ Như Lai, bất phụ khanh “ ( Không phụ Như Lai, chẳng phụ nàng ) thì nhớ đến cũng một bài thơ mình biết đã lâu ( giật mình ồ hoá ra cũng của ngài )
Tự khủng đa tình tổn phạm hành
Nhập sơn hựu phạ ngộ khuynh thành
Thế gian an đắc song toàn pháp
Bất phụ Như Lai, bất phụ khanh
——————
Thẹn tình mình nhơ chốn nghiêm trang
Vào núi tu hành, bóng người mang
Đời này cách nào trọn vẹn cả
Không phụ Như Lai, chẳng phụ nàng ?
Đọc thơ Thương Ương Gia Thố cứ cảm thấy luôn tồn tại sự giằng co mà lại rất tĩnh, rất bình thản, rất …nói thế nào nhỉ…như thể mọi chuyện an bài rồi, có làm gì cũng không thể thay đổi.
Nàng gặp, hay không gặp ta
Ta vẫn ở đây, không mừng, không luỵ
Nàng nhớ, hay không nhớ ta
Yêu vẫn ở đây, không thêm, không bớt
Nàng theo, hay không theo ta
Tay ta vẫn nơi nàng, không lơi, không siết
Hãy ngả vào lòng ta, hoặc là dành cho ta một chỗ trong trái tim nàng
Bình lặng yêu nhau
Âm thầm thương tưởng
Hôm rày có đọc ở wordpress của một chị nào đó viết rằng có đọc Thương Ương Gia Thố thì phải đọc “Một đêm, một tháng, một đời”, chạy đi tìm thì thấy quả rất hay.
1. Một đêm ấy, ta nghe trọn một đêm Phạn ca, chẳng vì lĩnh hội, chỉ để tìm một chút hơi thở của người.
Một tháng ấy, ta xoay qua tất cả luân kinh, chẳng vì siêu độ, chỉ để chạm đến dấy tay của người.
Một năm ấy, ta dập đầu nhận lấy bụi trần ai, chẳng vì hướng Phật, chỉ để kề cận hơi ấm của người.
Một đời ấy, ta leo qua cả Thập Vạn Đại Sơn, chẳng vì tu lai sinh, chỉ để giúp người an bình hạnh phúc.
Một đêm, một tháng, một năm, một đời ấy.
2. Một khắc ấy, ta giơ cao phong mã, chẳng vì cầu phúc, chỉ vì đợi chờ người trở lại.
Một ngày ấy, nhắm mắt giữ kính điện mù hương, bỗng nghe thấy chân ngôn trong lời người tụng.
Một tháng ấy, ta xoay hết tất cả luân kinh, chẳng vì siêu độ, chỉ để chạm đến dấu tay của người
Một năm ấy, ta dập đầu nằm rạp trên sơn lộ, chẳng vì gặp gỡ, chỉ để kề cận hơi ấm của người
Một đời ấy, ta chuyển nước chuyển non dời Phật tháp, chẳng vì tu lai sinh, chỉ để giữa đường cùng người gặp lại
Cánh hạc tiên trắng muốt trên trời cao, xin cho ta mượn đôi cánh của người
Ta chẳng muốn bay tới miền xa thẳm, đến Litang liền quay về
Chỉ là, vào đêm hôm ấy
Ta quên đi hết thảy, bỏ cả tín ngưỡng, chẳng màng đến luân hồi
Chỉ vì, đoá hồng từng nỉ non trước Phật kia, đã sớm chẳng còn vẻ lấp lánh như ngày cũ.
3. Một đời này, ta tìm thoát khỏi linh hồn bị ràng buộc, chuyển thế luân hồi, chỉ để cùng người gặp lại
Một năm này, ta tìm khắp trăm núi ngàn sông, đột nhiên quay đầu, đã là biển hoá nương dâu
Một tháng này, ta quét hết lá bồ đề rụng, chẳng vì nối lại Phật duyên, chỉ để chặt đứt si niệm
Một ngày này, ta chôn chặt những chuyện đã qua, lại ngưng bước Phật, thế nhưng lòng ta, loạn đã nghìn năm.
Thơ của ngài rất nhiều, nhưng nguồn bảo do ngài viết có nguồn lại nói không phải, cũng chẳng rõ đúng hư thực sai như nào, chỉ biết thơ hay thì vẫn nên đọc.
Nguyện sống chết có nhau, cùng nắm tay cho tới bạc đầu
( Chấp tử chi thủ, du tử giai lão )
Ai, vuốt mặt ta, an ủi ta nửa đời đau thương?
Ai, chiếm trái tim ta, tan chảy ta nửa đời băng giá
Ai, ôm tai ta, xua ta một đời tĩnh mịch
Ai, gọi trái tim ta, che ta một kiếp tủi hờn
Ai, vứt bỏ ta mà đi, để ta một đời lẻ loi, chết choc
Ai, có thể hiểu lòng ta, khiến đời này ta không hối tiếc
Ai, có thể giúp ta, tung hoành vạn năm vô song
Ai, có thể lay động trái tim ta, từng chút tựa như hư ảo
Ai, có thể lấp đau thương ta, cười trời đất hư vô, tim ta điên cuồng
Nàng, phủ lên đôi môi ta, xoá ta kiếp trước phiêu dạt
Nàng, nắm giữ lòng ta, xoá ta kiếp trước nông nổi
Nắm nay nàng, cùng nàng cuồng nhiệt ngàn kiếp
Hôn sâu lên đôi mắt nàng, bầu bạn cùng nàng vạn kiếp luân hồi
Nắm tay nàng, cùng nàng một đời sương gió
Hôn lên mắt nàng, tặng nàng tình thâm một đời
Ta, nắm bàn tay ngọc ngà nàng, nhận cả kiếp này của nàng
Ta, vuốt cổ thanh tú, che nàng một kiếp gian khổ
Ta, buộc mái tóc xanh, buộc tâm tình cả đời nàng
Ta, nắm tay nàng, cùng trải tình ái dài một kiếp
Đã từng, lấy tên của thiên đế, tránh cho nàng một đời âu sàu
Đã từng, xót tình của ta, chúc nàng một đời bình an!
—————————————————

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...