Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2016

Chết nè :p

giphy (27).gif
-Nhật Ký Vozer---
Đang nhắn tin rất vui vẻ với gái,gái này em quen lâu rồi,hai đứa vẫn đong đưa nhau suốt,tự dưng gái bảo kêu buồn,mình thì thấy nó buồn cũng quan tâm,hỏi han nó buồn vì cái gì. Một lúc sau nó rep tin nhắn :
"Anh ơi 2 vạch"
Vừa đọc tin nhắn cái rơi luôn cái cục gạch di động xuống sàn nhà "Rầm!". Em thì quen nó mà đã xơ múi đc cái gì đâu,nó thì cũng mới chia tay người yêu cũ đc hơn 2 tháng,chả có nhẽ. Mà đm em vừa quên dc con ny cũ xong,định đi tìm tình yêu mới,thấy con này cũng hợp,định tiến tới mà chẳng lẽ lại là thằng đổ vỏ. Bình tĩnh...thở đều,tay run run em nhắn lại cho nó:
"Sao lại 2 vạch:|"
Đợi 5 phút,rồi 10 phút,rồi 15 phút...đếu thấy nó nhắn lại, rồi đến giây thứ 30 của phút thứ 16 (em đoán thế),thì nó nhắn lại:
"Lúc nãy em bảo di động của em còn có 2 vạch,buồn quá sắp hết pin không nhắn tin được với anh nữa rồi,mà em đang ở nhà con bạn không mang sạc,em phải giữ một vạch mai còn gọi về nhà,thôi tối mai mình nói chuyện tiếp nhé :X,em biết anh nghĩ em linh tinh đấy đồ ngốc ạ hihi"
Và em đ' rep...
!@#$%^&*()_+

- Nhật Ký Vozer -


Xã hội bây giờ đảo lộn nhiều quá...
Ngày xưa, người ta viết những điều thầm kín nhất của mình trong một quyển nhật ký. Ngày nay, người ta viết lên một cái tường ảo với mong muốn bàn dân thiên hạ vào mà đọc càng nhiều càng tốt.
Ngày xưa, người ta mua những chiếc điện thoại chỉ để nghe, gọi, nhắn tin với giá vài trăm nghìn đồng. Ngày nay, người ta sẵn sàng trả tiền để mua một chiếc điện thoại có giá thậm chí đắt hơn cả một chiếc xe máy để cho "bằng anh bằng em".
Ngày xưa, để có được trái tim của một cô gái, bạn phải sống sót trở về từ cuộc kháng chiến chống Mỹ, chống Pháp. Ngày nay, bạn cần phải có một chiếc SH.
Ngày xưa, trẻ con chơi đá bóng ngoài sân đình. Ngày nay, trẻ con chơi đá bóng ở quán PS3.
Ngày xưa, xếp hình là một trò chơi mà đứa trẻ nào cũng hằng ao ước. Ngày nay, xếp hình vẫn là trò mà lũ học sinh ao ước được chơi, dù ý nghĩa của nó đã thay đổi.
Hầy.

[Chuyện con cua]


Nếu ta bỏ một con cua vào một cái xô nhỏ, nó có thể dễ dàng leo lên và bò ra. Nhưng nếu ta bỏ nhiều con cua vô chính cái xô đó, thì không con nào bò ra khỏi được!
Các bạn có biết tại sao không?
Một buổi chiều lang thang trên bờ biển, tôi thấy một bác ngư dân để một cái xô rất nhiều cua trên bên cạnh ông. Thấy thế tôi mới thắc mắc hỏi: Tại sao cái xô không có nắp đậy? Bác không sợ cua nó bò ra hết à? Và cũng nhờ vậy tôi mới có được câu giải thích: “Ngốc quá, một con cua thì có thể leo ra ngoài dễ dàng nhưng với một đàn cua thì không. Bởi khi bất kỳ con cua nào cố gắng trèo ra sẽ bị những con cua khác nắm chân lôi xuống. Cứ như thế, chẳng con cua nào ra khỏi cái xô được, vậy cần gì đậy nắp”.
Không tin bữa nào rảnh bạn thử làm một cuộc thí nghiệm và ngồi quan sát hiện tượng này bạn sẽ thấy rất thú vị đấy. Nhưng có điều, bọn cua nó làm vậy không phải do suy nghĩ, mà do bản năng.
Sau cái lần đó, tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Bẵng đi một thời gian, tôi vô tình đọc được một định luật, trong cuốn sách “30 định luật thần kỳ của cuộc sống”. Định luật này dựa trên hiện tượng đàn cua trên, và tôi ngộ ra nhiều điều từ đó.
Có bao giờ bạn muốn làm một điều gì đó mà bị bạn bè, gia đình, người thân ngăn cản chưa?
Có bao giờ bạn cho đó là đúng nhưng hầu như tất cả mọi người đều bảo là sai chưa?
Có bao giờ bạn hành động theo trái tim mình nhưng bị ném đá tơi tả chưa?
Chắc chắn, ít nhất một đôi lần bạn gặp trường hợp tương tự. Đây là định luật xã hội, nhưng gắn chặt với định luật của tự nhiên.
Khi bạn cố gắng bắt đầu đi trên một con đường mới, hướng đi mà những người khác rất thận trọng. Thi họ sẽ làm tất cả những gì có thể để kéo bạn trở lại. Những gì họ đang thực sự làm là chiếu nỗi sợ hãi của chính mình vào tình huống của bạn. Họ thậm chí có thể cảm thấy rằng họ đang giúp đỡ bạn-rằng họ đang hướng bạn khỏi thất vọng và thất bại. Nhưng không, họ đang giữ bạn ở chính vị trí mà họ đang ở mà thôi.
Vì vậy, khi bạn thật sự muốn làm một điều gì thì khó khăn lớn nhất chính là vượt ra khỏi đám đông còn lại. Nếu không học cách vượt qua, thì bạn cứ mãi ở lại trong chính “cái xô” đó mãi thôi.
- sưu tầm từ facebook anh NTT -
We Are vOzer

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...