Thứ Hai, 5 tháng 6, 2017


Một ngày tỉnh dậy, tôi nhận ra mình đang quay đều một chuỗi những ngày tháng giống nhau. Lúc ấy tôi nghĩ cuộc sống mình đang nhàm chán và vô vị quá.
Vậy nên tôi dành 1 ngày, dù chỉ 1 ngày thôi, làm điều gì đó điên rồ, hay thậm chí là ngớ ngẩn đi nữa.
1 ngày, thay vì tiếp tục công việc bàn giấy, xin nghỉ chẳng vì lí do gì, đặt vé xe đi một nơi thật xa, ngắm biển hay lên núi ngắm trời mây, một ngày rồi trở về.
1 ngày, đem số tiền tiết kiệm, đi mua một món quà lớn cho mẹ, cho cha, chẳng vì lí do gì, là con cảm ơn cha mẹ đã nuôi con khôn lớn.
1 ngày, hẹn cô ấy, nói với cô ấy về tình cảm của mình, cái lắc đầu cũng khiến mình cảm thấy nhẹ lòng khi không phải gánh trên vai bí mật nào nữa.
1 ngày khác với những ngày còn lại thôi.

Có những lúc chỉ muốn dẹp hết mọi thứ xung quanh để mà ngủ một giấc thật ngon lành và đúng nghĩa...
Guồng quay của xã hội làm con người trở nên mệt mỏi. Lại càng mệt mỏi với những kẻ còn cô đơn...
Người ta làm để sống, làm để được nghỉ ngơi và hưởng thụ....
Còn tôi sống để làm, nghỉ ngơi chỉ là để lấy sức cho ngày mai lại chiến đấu tiếp...
Cứ như vậy, tuổi trẻ của tôi trôi qua quá vội...
____________________________________
Em à...có bao nhiêu?...60 năm cuộc đời!
Phí bao nhiêu năm rồi...ta chưa tìm thấy nhau?
Đến một lúc nào đó, đàn ông sẽ cần sự ổn định, dài lâu chứ không còn theo đuổi những đam mê viển vông nữa. Chúng tôi cần những người bạn đồng cam cộng khổ thật sự, chứ không phải bạn theo mùa vụ, lúc vui thì có nhau, hết vui thì hết luôn anh em. Chúng tôi cần một người tri kỉ, có thể thấu hiểu, cảm thông ngay cả khi chúng tôi mệt mỏi và vấp ngã, chứ không cần những cô gái tôn thờ cung phụng khi được nhận quà, và vội vã bỏ đi lúc chúng tôi khốn khó. 
Đường dài mới biết ngựa hay, gian nan mới nhận rõ lòng người mà.

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...