Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2016

12507700_1552083491781182_1492055602735215006_n
“Trái ngược với vẻ bề ngoài của mình, đàn ông là loài dễ cảm động. Đôi khi chỉ vì một vài chuyện nhỏ nhặt mà hắn yêu một người, yêu hoài, yêu mãi…”
12512512_1552110555111809_8252739462548153621_n

Phụ nữ miệng thường nói chỉ cần có một người đàn ông luôn bên cạnh, ấy là có ý "người đàn ông thành đạt có thể chở che cho mình bất kể phong ba". Đừng nghĩ lời nói của họ đơn giản tựa mây bay, hàm chứa trong đó là trách nhiệm gánh vác mà người đàn ông nên có.
Nếu có người thứ 3 lăm le sự nghiệp của bạn, bạn chỉ cần cố gắng gìn giữ, chắc chắn sự nghiệp không rời bỏ bạn mà đi. Nhưng ngược lại, chỉ cần bạn không có chí tiến thủ trong sự nghiệp, phụ nữ chắc chắn sẽ bỏ bạn ra đi.
Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn
Trên đời này, các cô gái ạ, có một người đàn ông thế này.
Với người ấy, em chính là cô gái đẹp nhất. Ngày sinh của em được đặt làm password, vì đó là ký ức quan trọng nhất, để người ấy được nhắc nhở hàng ngày.
Người ấy sẽ đặt tiếng piano của em, giọng em ngân nga và cả tiếng guitar đầy lộn xộn làm nhạc chuông, vì đó cũng là thanh âm đẹp nhất.

Và sẽ không có một gã trai nào yêu em nhiều hơn người ấy đâu. Lo lắng mỗi lần em nhăn mày vì đau bụng, mua đồ ăn khi em thức đêm học bài, và ngay cả tiếng ho cũng nhẹ nhàng vì sợ em thức giấc.
Người đàn ông ấy không phải soái ca. Đó chẳng phải là bố của em sao ?
Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn
12524087_1553595001630031_8826763358378621169_n



25 một cái mốc đáng sợ của thèn con trai đã lớn, của gã đàn ông còn non choẹt. Họ qua cái thời 20 muốn làm gì mình thích, nhưng họ chưa chạm tới 30 để tính toan cho tất cả. 25 gã lơ lững giữa những bộn bề. giữa những đam mê của thèn con trai cho bản thân và giữa những trách nhiệm của gã đàn ông sau này. 25 giữa những cuộc vui chơi thâu đêm suốt sáng, những lè nhè trên bàn nhậu, trong những la cà của quán cafe, trong những làn hơi thở hay tay áo bám đầy mùi khói thuốc. những vui chơi những nông nổi của những mối tình của tuổi 20. Thì đêm về lại là cái thở dài cho cái 30 sắp tới. cho những tháng ngày sau này có muốn hay không cũng phải lớn. những tháng ngày rồi phải mạnh mẽ như cây trụ trong đình, như là cái cột buồm giữa sóng gió của biển khơi. Cho những suy nghĩ là làm gì, tiếp tục công việc tôi là anh thợ sẽ có tay nghề hay là phải bôn ba chạy đua giữa cuộc đời với chút vốn riêng của mình.

Sẽ phải chấm dứt những thú vui nho nhỏ cho những trách nhiệm nặng nề và lớn hơn. Cho chút mái ấm nho nhỏ mà lớn lớn trong đó có những người cả cuộc đời thèn đàn ông phải có trách nhiệm, cho những người không bao giờ được làm họ khổ. Giữa cái nông nổi của 20 cái chững chạc của 30 thì 25 dường như chông chênh lắm.


Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn

ĐÀN ÔNG HƠN NHAU Ở THẦN THÁI!

12439034_1553622494960615_1619645449090527883_n

Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa hiểu nổi. Tại sao vẫn còn lắm những con người đã lớn, hay so sánh thằng đàn ông này với thằng đàn ông khác, chỉ qua cái thể hình 6 múi, hay một bộ khung xương to, thô, sồ xề, cùng với cơ bắp.

Ngày nhỏ dại, chính bản thân tôi cũng đã từng mộng mị giống như họ. Nhưng rồi con người ta cứ lớn dần lên, nhìn câu chuyện theo những mặt tối, những góc khuất, những khía cạnh khác nhau. Ta có chứng kiến riêng, và cả những cái nhìn tích cực hơn.
Tôi còn nhớ đã từng thấy một thằng con trai, ẻo lả, ốm nhom, trang điểm khi ra đường, bị cả trường cá biệt, tẩy chay. Giờ chào cờ hôm đó. Nó lại dám đứng lên trước trường, dõng dạc nói lên những cái bất cập những cái sai của giáo dục. Cái điều mà bất kỳ học sinh nào cũng đã từng có suy nghĩ nhưng chưa bao giờ dám nói. Tôi nhanh chóng quên ngay cái dáng bộ nữa nam nữa nữ của nó. Dấu hỏi lớn nhất trong đầu tôi khi ấy là làm thế nào, làm cách nào để nó có thể vươn lên được cái khí phách, của một thằng đàn ông chững chạc? Rồi tôi lại đặt câu hỏi đó cho tôi, cho cả những thằng con trai xung quanh tôi.

Càng về sau, tôi càng thấy nhiều hoàn cảnh thể hiện rõ cái nam tính hơn.
Đàn ông, họ hơn nhau ở thần thái. Nơi tôi ở, có một "vị" ăn xin, nhưng chưa bao giờ xin ăn. Ông là cựu quân nhân, vì chiến tranh nên mất đi hai ngón tay và cái chân trái. Ông gõ cửa từng nhà trong xóm, ông chỉ xin công việc để làm chứ không xin miếng ăn và cả đồng tiền. "Ai cho thì nhận chứ tao không xin". Ông bảo.
Một gã đàn ông hết thời. Đi bằng nạng, nói giọng Huế. Ngoại trừ mấy thằng choai choai ra, thì cả xóm ai cũng nể.
Đàn ông, hơn nhau là ở thần thái, ở khí phách, ở lối sống. Mở miệng hà hơi người khác cũng lắng tai nghe.

Đàn ông là phải hiểu chuyện này chứ!
Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn
12484782_1553892308266967_1893430186752581905_o
Trước đây, đã khá lâu rồi có khoảng thời gian tôi từng theo đuổi một cô gái trong suốt ba năm liền. Tất cả những gì có thể làm cho cô ấy cảm động, tôi đều đã làm. Điều an ủi nhất tôi được nhận lại là trở thành người mà cô ấy tin tưởng...tôi dừng lại.

Năm thứ tư bên cạnh tôi là một cô gái khác, lúc đó tôi có suy nghĩ rằng nếu không phải cô gái ấy thì là ai cũng vậy, cô ấy là người tuyệt vời nhất, hoàn hảo nhất. Nhưng chỉ sau một thời gian, chết tiệt..tôi thấy cô gái bên cạnh mình còn thú vị hơn nhiều, đáng yêu hơn nhiều. Và điều quan trọng nhất, cô ấy là của tôi. Tôi đã học được cách trân trọng những thứ mình may mắn có được.

Cũng từ sau chuyện đó, tôi không còn thói quen kiên trì theo đuổi một ai nữa. Đứng ở sân bay đợi mãi tàu không đến thì tốt nhất là mạnh dạn book cho mình một vé máy bay thôi. Đời vốn là vô thường, không gì là không thể thay thế.

Nhưng, nếu được…các bạn hãy tìm thấy trong đời mình, một người có thể phá vỡ sự vô thường đó. Chúc các bạn một buổi tối ấm áp.


Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn
12540675_1554264284896436_8210735253474523098_n
Lại có một chiều say, thằng bạn thân choàng vai, giọng nhè nhè hỏi:

- Mày thấy trên đời này, kiểu người nào là đáng ghét nhất?

- HIện tại, bản thân tao thấy đáng ghét nhất là kiểu người thích chê trách và phán xét người khác. Kiểu người ấy, là phụ nữ thì có khi còn được thông cảm, chứ đàn ông, mở mồm ra là chê bai người này người kia, chỉ trích rằng cái này sai, thằng này trẩu. Tao nhìn mà phát ngại. Tài không bằng người thì đừng chọc họ cười. Còn nếu cảm thấy bản thân tài năng hơn người thì lại càng phải học cách khiêm nhường.

'' Sông sâu tĩnh lặng, lúa chín cúi đầu''. Càng lớn lên người ta càng nên biết im lặng mà giấu sự khinh, ghét vào tâm. Mỗi con người đều có những định kiến đúng, sai, hay, dở của riêng mình. Nhưng đối với những gì ta không thích, cách tốt nhất cho ta và cho cả xã hội đó là: mặc kệ nó.

Tranh cãi, phán xét, chê bai, chỉ trích, công kích bằng ngôn từ, hành động,làm cho cuộc sống ta bớt những êm đềm. Nó chỉ khiến ta có thêm những đức tính riêng của đàn bà. Mà với một thằng đàn ông thì những đức tính ấy chẳng giúp ích được gì cả.

Thấy cái gì hay, tốt thì tiếp thu.
Nhìn cái gì dở, xấu thì im lặng rồi ngoảnh mặt. Cứ coi nó như lá trên cây, đá bên đường. Không đáng để tâm, không đáng chú ý.

Cuộc đời vốn dĩ đã quá nặng nề rồi, sao chúng ta không thể sống nhẹ nhàng với nhau? Nếu không thể làm người khác vui vẻ, hãy im lặng. Nếu có thể im lặng mà vẫn làm người khác vui vẻ, thì bạn thật là tuyệt vời.


Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn
12549049_1554272834895581_840988244514702265_n
Miền Bắc hôm nay lạnh, cái lạnh thấm đẫm tâm hồn mà bao Đông qua một người vốn cô độc như tôi vẫn chưa thể quen được. Càng trưởng thành, quãng đường của họ càng trở nên đơn độc. Càng lớn, càng cảm thấy cô đơn. Cô đơn trong vòng tay đưa đón, cô đơn trong hơi men bàn nhậu, trong hơi thở bộn bề cuộc sống, của áp lực công việc, gia đình.

Trôi vô định theo dòng người, tôi bắt gặp nụ cười trẻ thơ, tình yêu đôi lứa… chợt cảm thấy như mình đã đánh rơi điều gì đó, vô cùng quý giá.

Hàng ngày ngắc ngoải, lập trình sẵn với công việc nhàm chán, tôi đã đánh rơi ước mơ một thời nhiệt huyết. Một thời được sống với lồng ngực căng, ánh mắt cháy chứ không phải cách tồn tại phẳng lặng như nhịp tim của một người chết thế này.

Nhìn lũ trẻ nô đùa, tôi nhớ các chiến hữu của tôi. Kẻ Bắc, người Nam, đứa xuất ngoại mưu sinh…không biết đã bao lâu rồi chúng tôi chưa gặp mặt đông đủ. Những con người đã lớn lên cùng nhau nhưng lại không thể già đi cùng nhau. Tôi nhớ những câu chuyện cũ rich mà chúng tôi thường ôn lại, lần nào cũng náo nhiệt như thuở ban đầu.

Và cuối cùng…tôi nhớ cô ấy, tôi xin phép được cất cảm xúc ấy đi cho riêng mình tôi..!!

“Tôi viết câu chuyện về phố Đông
Mỗi giờ, mỗi sắc lúc tan tầm
Lúc ngày lạnh giá trong tay nhỏ
Khi về ủ ấm những nhớ mong

Tôi viết câu chuyện về chính tôi
Những ngày ngơ ngẩn với bồi hồi
Những ngày vội vã trong ngây dại
Đôi lần ngoảnh lại…có cười không?”

Nam Định, ngày 19 tháng 01 năm 2016
Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn
12509789_1554472838208914_7455884366660294817_n
Một cái nắm tay đi qua bao phố phường. Những tin nhắn vu vơ cho ngày dài chợt ngắn. Một lời chúc ngủ ngon cho đêm mong đến sáng. Một ai đó để ta biết mình đang được yêu thương.
Tìm được nhau khó thế nào..!!

"Phố còn thức, chúc nhau một câu rồi hãy ngủ
Đèn tắt rồi, mình tỉnh giấc đủ chưa em.."
Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn

TÌNH ĐẦU DÀNH HẾT CHO EM.

12439505_1554788671510664_336255810006784046_n
Tình đầu, dành hết cho em! Như sớm mai gió vẫn dịu dàng, trái tim vẫn luôn nồng nàn. Bài tình ca vẫn miên man hát vang.”

Trở lại mùa đông năm ấy..tôi gần như lật tung cả thành phố để tìm em. Trễ hẹn nửa tiếng, điện thoại liên tục vang lên những âm thanh khô khốc : "Thuê bao quý khách hiện không liên lạc được..." Cảm giác hối hận xen lẫn lo sợ ập đến khiến tay lái xiếtchặt, trống ngực dồn căng…

Hai đứa học chung lớp. Mỗi ngày, niềm vui nhỏ bé của chúng tôi là được hẹn hò từ sớm tinh mơ. Lôi nhau đi ăn rồi đi học, còn thời gian thì vòng quanh hít hà phố sớm yên bình, thấm cái lạnh miền Bắc để dễ nép vào lòng nhau. Em thường đến chỗ hẹn từ rất sớm và đón tôi bằng giọng bất mãn: “Chả bao giờ thấy anh chờ em, rồi có cái gì bất ngờ cả. Con trai gì mà kẹt xỉ cả lãng mạn. Đáng ghét !!” rồi chun mũi, xòe tay ra đòi mũ. Tôi cười trừ, với tay đội mũ cho em ngáp ngắn, ngáp dài. Làm sao tôi dám nói em biết, bóng đá mấy trận hay toàn chiếu muộn, sáng ra còn phải dậy sớm trình diện em nữa. Thật sự là mệt muốn chết mà!

Đêm trước hôm xảy ra chuyện, cũng vì mải xem, ngủ thiếp đi mà quên không đặt chuông báo thức. Đến lúc choàng tỉnh giấc thì ôi thôi…đã quá giờ hẹn rồi. Cuống cuồng bật dậy mà không hiểu sao trong lòng cứ nóng như lửa đốt…Tới chỗ hẹn quả thực không thấy em đâu, tôi cố gắng đến tất cả những nơi em có thể đến, lục tung danh bạ cầu cứu...một giờ đã qua, tôi vẫn không thấy cái bóng dáng nhỏ bé luôn ríu rít bên tôi mỗi ngày.

Thật sự cảm thấy bất lực, đánh “bịch” tấm thân nặng nề xuống vệ đường, mồ hôi lạnh toát chạy dọc sống lưng. Mỗi suy nghĩ lại khiến tim trễ đi một nhịp. Vò đầu, bứt tóc cố gắng nghĩ xem cô ấy có thể đi đâu được. Nhà thì cách trường khoảng sáu cây, ừ thì cô ấy thích đi bộ..nhưng không phải chứ? Nghĩ rồi, tôi vội leo lên xe phóng tới trường, vừa đi vừa trách mình lú lẫn: “Đúng rồi, tại sao không nghĩ ra là ở trường cơ chứ. Haizz, cái con nhỏ này, tìm thấy nhất định sẽ mắng cho một trận!”

Vừa mừng vừa lo, đây có thể là hi vọng cuối cùng vì nếu ở đó cũng không có tôi biết tìm ở đâu nữa bây giờ. Đường đến trường cảm giác dài ra vô tận, tránh kiểu gì cũng gặp đến bốn, năm cái đèn đỏ. “Kịch” dựng vội xe vào một góc, ba chân bốn cẳng chạy vào trong trường. “Nàiii, không lấy vé xe à cậu kia” tiếng bác bảo vệ gọi với theo. Lớp vắng tanh chưa có một ai, phải rồi nay bắt đầu học từ tiết thứ ba cơ mà. Lại lật đật chạy lên thư viện, tôi vội đẩy cửa trong cái nguýt dài của chị quản thư, dáo dác tìm quanh…vẫn không thấy, ủ rũ lê từng bước nặng chịch ra khỏi phòng. Tôi như người mất hồn, mắt nhắm nghiền, chân chôn chặt một chỗ…

- ”Anh”, âm thanh lanh lảnh cùng đôi bàn tay lạnh áp vào má khiến tôi bừng tỉnh. Nheo nheo đôi mắt qua tròng kính, nhìn hình ảnh thân quen mà tự dung cổ họng ứ nghẹn, không bật thành tiếng.

- “Sao, giận em à ? Tha chả giận anh thì thôi, bắt người ta đợi bao nhiêu lâu. Đường thì vắng, xong có ông nào cứ lởn vởn quanh đấy, sợ bỏ xừ. Chả đợi anh nữa, em đi đến trường luôn”. Nhướn đôi mắt to tròn, em nhìn tôi trách móc. Không kìm được nữa, tôi vòng tay xiết chặt cái hình dung đang nhảy múa trước mắt mình. Chặt, thật chặt, như thể sợ rằng sẽ vuột khỏi tay mà biến mất.

- “Áh, đau em!!”

- “Anh xin lỗi…là anh không tốt, anh hứa sẽ không bao giờ để em phải chờ anh nữa, anh xin lỗi” từng từ nặng nhọc trút ra như gỡ được tảng đá trên lưng. Đến giờ tôi mới có thể bình tâm cảm nhận hơi ấm và mùi hương quen thuộc. Em đây rồi, tôi tìm được em rồi!! Lần đầu tiên trong đời, tôi sợ mất một ai đến vậy.

- “Rồi rồi, ngoan chị thương. Nay tình cảm vậy, chị khóc bây giờ anh không dỗ được đâu”. Haiz, tôi thì lo muốn chết mà cô ấy lúc nào cũng nhăn nhở như vậy được.

- “Khai mau, em đã ở đâu hả ?”

- “Em ngồi trong thư viện suốt mà, thấy anh hăm hở lao vào, sợ anh đanh đá nhảy lên ở trong đấy thì xấu mặt lắm..nên em chuồn ra cửa sau. Hề” cô nheo mắt tinh nghịch.

- “Mà điện thoại em đâu, anh gọi toàn gặp bà nào lảm nhảm mãi một câu thuê bao vậy?"

- “Đây này” nói rồi, em xị mặt lôi từ trong cặp ra “Thấy mãi anh không ra, định gọi thì ông kia tiến lại gần. Sợ quá rơi nảy cả lên, lúc sau khởi động lại thì đen xì à, uhuhu. Mà kệ nó đã, em đói rồi, mình đi ăn đi. Hì”

Tôi chau mày: “Em có biết anh lo thế nào không mà sao em bình thản dễ sợ vậy?”

- “Em biết, dù em có ở đâu đi chăng nữa. Anh cũng sẽ tìm ra em thôi, nên em chỉ việc ngồi một chỗ và đợi!” Em nhìn tôi cười, nụ cười nhẹ nhàng trong veo mà suốt cả cuộc đời này tôi cũng không bao giờ quên…

…Giờ đây, mỗi khi cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo tôi lại nhớ về em, nhớ đôi bàn tay nhỏ đã dắt tôi qua cả mùa Đông ấy. Nhớ về một thời, hai con người đã từng là cả thế giới của nhau.


Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn

10 NGUYÊN TẮC ĐÀN ÔNG DÀNH CHO NGƯỜI CŨ

12493552_1554960978160100_2529930474714279457_o
1. Tuyệt đối không được nói xấu người cũ nếu như bạn không muốn bị đánh giá là một gã trai tồi. Nếu cô ấy xứng đáng, hãy dành cho cô ấy những lời trân trọng. Còn nếu không may yêu lầm người, hãy chọn cách im lặng và phủ nhận mối quan hệ không đáng có ấy.
2. Ngừng suy nghĩ trả thù, bởi tha thứ và sống tốt là cách trả thù cao thượng nhất.
3. Hãy giữ thái độ hòa nhã, thân thiện với người nhà hoặc bạn của họ nếu như có cơ hội gặp lại. Hãy là một người kiên định với chính mình.
4. Ngừng việc níu kéo hay làm phiền, nếu còn yêu hãy âm thầm dõi theo cô ấy. Hãy chân thành không chỉ trong lời nói, nhưng cũng đừng quá cố chấp.
5. Sau này khi đã sẵn sàng cho một mối quan hệ mới rồi, đừng bao giờ so sánh người cũ và người mới với nhau. Nó chỉ khiến mối quan hệ của bạn tồi tệ hơn mà thôi.
6. Không vội vã làm bạn, vì chắc chắn cả hai đều chưa sẵn sàng. Sẽ có một người đau còn một người thì khó xử.
7. Đàn ông phải đề cao tự trọng, bạn có quyền đau, buồn hay yếu đuối. Miễn sao đừng để đối phương biết là được. Hãy giữ lại hình ảnh đẹp về bạn trong mắt cô ấy.
8. Hạn chế việc dõi theo trên Facebook, Zalo...vì có thể bạn sẽ bắt gặp những thứ không muốn thấy. Đừng cố phân tích từng dấu chấm, phẩy họ đăng lên. Có thể, tất cả đều không dành cho bạn.
9. Nếu cô ấy đã có người mới và hai bạn vẫn còn giữ được mối quan hệ tốt đẹp. Việc nhắc lại những chuyện cũ giữa hai bạn khi có mặt người mới là điều tuyệt đối cấm kỵ
10. Điều cuối cùng, nếu như bạn là người chủ động buông tay hãy ngừng đối xử quá tốt với cô ấy, đừng gieo cho cô ấy hi vọng. Và nhớ kỹ này, đừng bao giờ nhẫn tâm quay lại với cô ấy chỉ vì bạn chưa tìm được người mới và cảm thấy cô đơn.

Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn

VIẾT CHO ĐÀN ÔNG CHƯA GIÀU !

12565613_1555383048117893_3800437854533035425_n
Tôi sẽ làm cho bạn một bài toán chi tiêu mà hầu hết đàn ông đều phải trải qua mỗi ngày
1 : ăn sáng ( cafe thuốc lá)
30k / ngày 30 ngày = 900k 
2 : ăn trưa+ tối
50k/ ngày 30 ngày =1500k
3 : xăng xe 50/ tuần 4 tuần =200k
4 : điện thoại 50k/tuần 4 tuần = 200k
5 : điện + nước+net+cáp+ga +vệ sinh…= gói gọn 400k
6: tiệc tùng ma chay cưới hỏi + chi phí phát sinh ( kem đánh răng, xà phòng , giàu gội …) nhẹ nhang 1000k
====> Tổng trung bình 4200k
- chưa kể những tháng có đám đi toi 1t đến 2t là chuyện bình thường
- chưa kể thuốc men lúc ốm đau bệnh tật
- chưa kể đổi mùa phải sắm cái nọ cái kia vào người …
Suy ra đàn ông phải kiếm ra ít nhất tầm 5t mới tạm gọi là có cuộc sống cá nhân ổn định.
Nhưng liệu trong 100 đàn ông thì được bao nhiêu người kiếm ra được mức đó ( trong tuổi đời dưới 30 ?
**********************
Khi ngươi phụ nữ xuất hiện sẽ kèm theo những phát sinh không mấy nhẹ nhàng :
Ta sẽ tính ở mức mối quan hệ hơn bạn bè chút , trong thời gian tán tỉnh ấy ( đây là khoảng phải đầu tư tốn kém nhất )
Trung bình mỗi tuần hẹn hò hai lần .Đơn giản là ngồi quán nước vỉa hè ( chả cô nào thích ngồi trà đá, uống nước chè nhai kẹo lạc cả )
Hai cốc nước mía ( có hôm nước dừa hay sinh tố ) với đĩa hạt dưa, nem rán bò khô
(Tính gọn 80k thôi)
Đổi bữa có thể là ốc ít 100k
Sang thì gà nướng , bò nướng cung mất nhẹ 250k rùi
Khổ hơn nữa tháng nào cũng gần như có lễ tết , không có cũng phải bày ra cho có @@
- nhẹ nhất cũng bó hoa hay em gấu nhỏ 100k
-oh lúc lĩnh lương thì mua thêm cho em đôi dày hay cái áo
Bla bla …… Tóm lại là 600k đi thừa thiếu gì kệ nó
- yêu thắm thiết rồi thì còn thêm tùm lum , thẳng toẹt ra như tiền nhà nghỉ đi , cái đó sao mà thiếu được , một tuần một lần thôi nhé , chả toi thêm 400k nữa ah

Chẳng đàn ông đích thực nào muốn cưa đôi với bạn gái cả
Không có tiền thì thôi em ơi ta ở nhà , đàn ông không như phụ nữ , rỗng túi vẫn tung tăng ra đường.
Và khi có người yêu rồi , đàn ông phải suy nghĩ về tương lai về cưới hỏi về con cái .Trừ những người không có ý định lâu dài .Vậy là phải bắt đầu chắt cóp bỏ lợn .

Hầu hết khi hẹn hò ban đầu , chúng ta đều không nghĩ đến chuyện đàn ông sẽ phải mất bao nhiêu để có một cái hẹn
Phụ nữ thích lãng mạn , hay chọn những quán cafe vườn lung linh ánh đèn, sang trọng bàn ghế
Phụ nữ vô tư hay chỉ chỏ oh ah những cái mình thích mỗi khi ngang qua ( và vô tình đàn ông hiểu mình cần mua cái đó )
Phụ nữ rụt rè hay kéo bạn lôi em đi hẹn cùng …
Khi mối quan hệ mới bắt đầu , dù không thích nhưng đàn ông vẫn bỏ qua chuyện lằng nhằng ây
Họ hẹn với chúng ta , chứ có hẹn với chị em chúng ta đâu
từ câu chuyện hai người bỗng thành như hội nghị bàn tròn vậy
Và không phải lúc nào ví họ cũng căng phồng như ngày có lương , để cắn răng trả những khoản không ngờ tới
Có bao giờ bạn nghĩ , mời chúng ta một bữa hát hò , rượu mực , chè chén là đàn ông phải ăn mì cả tháng
Thôi mua đôi dày , thôi mua chiếc áo
Thôi gửi tiền về quê , thôi nhạu nhẹt bóng bánh với mấy thằng bạn
Tiền không phai của mình thì tiêu không nghĩ
Nhưng để có tiền trong cái thời đại này thì khối người phải đồ mồ hôi rơi nước mắt bạn ah
************
Tôi đang bàn về cuộc sống nơi đô thị nhé !
Ngoại thành chi tiêu có thể cũng bớt tốn kém hơn
Nhưng ở đâu cũng thế thôi , đều có đàn bà và đan ông và giữa họ là những cái hẹn cần có chút tiền bạc
Thực ra thì trong cái cuộc sống chật vật vì đồng tiền này , cái việc mơ ước yêu một anh chàng giàu có cũng là chuyện dễ hiểu
Yêu thì dễ, nhưng đàn bà còn cả nghĩ , chỉ cần mới quen thôi là họ có thể nghĩ đến chuyện tương lai rồi
Nhất là một số cô gái có chút học thức hay nhan sắc , mưu cầu về một người đàn ông xứng tầm với mình cũng là vì để cuộc sống cân bằng thôi
Người ngồi mát ăn bát vàng không thể kêu người ta ra lội ruộng
Người thạc sĩ tiến sĩ không thẻ ghép với một anh công nhân bình thường
Và trên hết là bản chất đàn ông cũng không thích nép vế người yêu
Với phụ nữ đó là cái quyền với đàn ông họ sợ bị nghĩ là lợi dụng .
Nhiều người tặc lưỡi , giờ mà không kiếm ra tiền thì kiếm người yêu còn khó nói gì lấy được ai
Sao đàn ông đài loan , trung quốc , hàn quốc phải về Việt Nam lấy vợ ???
Một đám cưới trong nước tất nhiên rẻ hơn một đám cưới dịch vụ rất nhiều, nhưng ít nhất họ vẫn còn hy vọng có được một người đàn bà trong cuộc đời mình
Tôi thấy điều đó chứng tỏ phụ nữ Việt Nam vẫn chưa phải là bậc nhất đòi hỏi kén chọn
Vì đàn ông Việt Nam có phải mất cả cục tiền để lấy vk ngoại quốc đâu
Chỉ có điều con đường tìm kiếm ấy dài hơn và khó khăn hơn …
100k với cô là quá ít nhưng với một cô gái chân thành thi như thế cũng là nhiều , với một cô gái biết chấp nhận thì như thế là đủ
.
Tuổi trẻ thời nay khiến tôi cảm thấy hại não quá
Làm sao mà dạy được họ cách yêu như thế nào
Làm sao mà tách được họ ra khỏi sự thực dụng
Làm sao kể hết cho họ nghe được những chuyện tình đầy cao thượng vị tha
Có lẽ chỉ có cuộc đời và trải nghiệm mới dạy họ tỉnh lại được
Mọi ham muốn , đòi hỏi , trao đổi đều có một cái giá phải trả
Đắt hay rẻ , ngọt ngào hay đắng cay là do mỗi chúng ta khởi tạo lúc ban đầu…

LÀ MỘT CÔ GÁI , tôi nghĩ hãy cứ yêu một người đàn ông không vì gì cả
Thì họ sẽ làm tất cả vì mình
100k hay 10k đi nữa đều có thể bắt đầu một tình yêu tốt đẹp cho những ai biết sống chân thành !

p/s : các bạn nam cứ yên tâm là những cô gái có suy nghĩ như thế này chưa tuyệt chủng hết đâu ,
có thể cô ấy chỉ là một người quá đỗi bình thường mà các bạn vô tình khôg để ý tới , hãy cố gắng tìm kiếm bằng sự chân thành , tôi tin các bạn sẽ tìm được !


Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn
12592207_1555484771441054_6134462943771252951_n

Theo các bạn thì điều gì là quan trọng nhất trong tình yêu ?...Tôi xin được mạn phép đúc kết là "cảm xúc". Vâng, chỉ cần tồn tại chút gia vị này thôi thì sự chân thành sẽ là tự giác, yêu thương trở thành bản năng.

Cảm xúc không còn nữa thì mối quan hệ dù là dài lâu, đậm sâu hay chóng vánh, vội vàng đều cũng sẽ tiêu tan. Họ bên nhau có lẽ chỉ còn là thói quen hoặc là một sự áy náy, trách nhiệm.

Nhưng đôi khi, họ vẫn chọn rời xa nhau mặc dù cảm xúc luôn gọi tên người ngược lối. Để rồi sau tất cả, có bao nhiêu người trở về được với nhau..!!
Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn

NHỮNG DẤU HIỆU NHẬN BIẾT MỘT GÃ ĐÀN ÔNG TRƯỞNG THÀNH.

12417989_1555946511394880_7175882897310328379_n
1. Điều đầu tiên cảm nhận được ở họ là sự điềm tĩnh, ánh mắt trầm tư. Họ sống chậm và có hơi hướng cảm thụ cuộc sống.

2. Kiệm lời, chịu khó quan sát và lắng nghe. Tuy nhiên không phải trưởng thành khiến bạn thu mình lại. Đàn ông trưởng thành chỉ cởi mở trước mặt những người mà họ tin tưởng.

3. Sống có trách nhiệm hơn với bản thân. Sẽ không còn những cái tặc lưỡi bất cần, họ sẽ nghĩ về hậu quả và gia đình trước khi quyết định làm một việc gì đó.

4. Càng có tuổi, chữ nhẫn càng khắc sâu trong tiềm thức của họ. Sẵn sàng nhận lỗi dù bản thân không làm sai. Nhẫn nhịn không chắc giải quyết được mọi vấn đề nhưng ít nhất nó sẽ không làm mọi chuyện xấu đi.

5. Quyết đoán hơn, do dự không có trong từ điển của họ. Luôn kiên định với lập trường của mình nhưng không bao hàm ý bảo thủ.

6. Họ sống có đam mê và luôn ý thức nỗ lực vì tương lai.

7. Đàn ông trưởng thành không thể thiếu sự bao dung. Họ sẵn sàng thứ tha, sống tình cảm và trân trọng những điều đã qua.

8. Tôn thờ chủ nghĩa độc lập. Độc lập trong suy nghĩ, hành động, kiểm soát tốt kinh tế. Biết tự chăm sóc cho bản thân và không chấp nhận dựa dẫm.

9. Trong tình yêu, đàn ông trưởng thành không còn chạy theo si mê và khát khao chinh phục nữa. Họ chọn sự chân thành gắn bó và sẵn sàng chia sẻ.

Những gã trai Nam+, các bạn đạt được bao nhiêu điều rồi ?
Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn

"CHỌN LỰA" hay "NGHỆ THUẬT SỐNG"

12565560_1556253568030841_4966354714561594064_n
-Với bất kỳ cuộc tuyển chọn nào hay cuộc thi nào mà cái đề tài nó là tự do thì tưởng chừng như rất đơn giản. Ta chỉ việc thể hiện cái ta xuất sắc nhất. Tuy vậy nó lại là cái đề tài rộng nhất và khó khăn nhất.
-Phạm vi rộng đã sợ rồi. Như là học sinh, sinh viên thì luôn sợ đề thi mở, họa sĩ thì sợ vẽ đề tài tự do. Đơn giản vì ta không hề biết họ cần cái gì? Họ liệucó hiểu về thông điệp mình gửi gắm hay ko? Thậm chí cho dù họ hiểu thì ta còn không biết liệu họ có thích cái mình đang gửi gắm đó hay là ko nữa.
-Họ đưa ta cái đề tưởng như đơn giản nhất, nhưng lại là khó khắn nhất. Khó khăn từ ngay khi bắt đầu. Vì sao? Vì ta phải "chọn lựa", mà chọn lựa luôn là khó nhất. Khác nào cô gái đứng trước của hàng trang sức, nhẫn kim cương? Dây chuyền đá quý? Hay khuyên tai ngọc? Gì cũng đẹp cả mà ta lại phải chọn một, cô ấy ước chi có thể có tất cả.
-Quả là nghệ thuật đúng ko? Nghê thuật ngay trong cả cách mà họ ra đề. Cách họ đưa ta vào mê cung mà ta ko hề hay biết. Cứ tưởng chừng như họ ưu ái ta hơn những đối thủ còn lại. Đó là nghệ thuật ra đề, nghệ thuật tuyển dụng hay "nghệ thuật sống".
-Cuộc đời chính là người đang tuyển chọn, còn ta được ví như là người đi thi đấy. Khó khăn ngay từ khi ta bước vào nó. Ta phải chọn ra hướng đi đúng đắn cho mình trong muôn vàn những lối đi kia. Ta chọn đam mê hay ta chọn phát triển cái tài lẻ mà ta bẩm sinh có được? Chưa nói đến một số người còn không biết điểm mạnh của bản thân mà phát triển.
Khó khăn của chàng trai chọn lựa nghề mà theo học? Khó khăn của cô gái chọn lựa đấng phu quân để gửi gắm trọn đời. Và khó khăn của người đi thi chọn lựa đề tài. Quyết định chọn lựa sai tức là thất bại.
-Nhưng còn trẻ hãy cứ mạnh dạn mà chọn lựa, mạnh dạn mà phát triển. Vì đó là việc ta buộc phải làm dù có khó khăn. Chứ ko thể để thời gian trôi qua vô ích. Thời gian của bài thi cũng giống đời người, chỉ có hạn chứ ko là mãi mãi. Dù ta có vô tình thất bại thì ít ra ta vẫn còn thời gian mà chọn lựa lại, có thời gian để sửa chữa. Không thể để đến khi hết đời mới lại hối tiếc.
"Chọn lựa tưởng chừng như đơn giản mà lại là cả một nghệ thuật sống."
Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn

Tình đầu với đàn ông như viên thuốc ngủ…?

12604804_1556293614693503_5043806734553299116_o
"Tình đầu với đàn ông như viên thuốc ngủ…?"

• Tình đầu của mỗi người mỗi khác, điểm chung có chăng là nó đều có thời gian đẹp đẽ, thơ mộng pha chút hồn nhiên vô tư không hề tính toán? Nó luôn làm ta say đắm muốn chìm sâu trong nó. Làm ta mơ mộng như đang ở trên thiên đàng, như một con đường trải đầy hoa không có điểm cuối cùng. Chỉ cần nắm chặt lấy tay nhau, không buông là đủ rồi vượt qua mọi phong ba bão táp. Đúng như 2 chữ “mộng mơ”.

• Đó là chuỗi ngày hạnh phúc nhất với cái người mà có lẽ là người ta yêu nhất ấy. Sớm tối gọi điện rồi nhắn tin, những lời ong bướm. Những cuối tuần ngọt ngào lãng mạn. Những buổi xem phim cùng nhau a vỗ về khi e khóc thút thít từ rạp về nhà. Rồi cả những lần a cầm tay e bước đi trong mưa, đưa e đi ăn, hay chỉ đơn giản là đèo e rong rẻo trên con đường đi học bằng chiếc xe đạp cũ.

• A đã từng cùng e vẽ lên 1 bức tranh thật đẹp cho tương lai của chúng mình. Phải, “đã từng”. A thật sự đã từng được ngủ thật sâu và mơ thật đẹp trong “viên thuốc ngủ tình đầu” e trao ấy.

• A đã tỉnh dậy sau giấc mơ tuyệt đẹp ấy, và mệt mỏi kiệt sức giống như tác dụng phụ của viên thuốc ngủ kia. Nó lấy đi niềm tin của a về thiên đàng, nó đưa a trở về mặt đất và thực tế khó khăn. Thực tế không còn có e. A đã mất phương hướng, những chuỗi ngày dài nhất a từng trải qua ấy là những chuỗi ngày thiếu vắng e. A lao đầu vào những thứ mà trước đó a nghĩ chẳng bao giờ. Cũng nhờ có viên thuốc ngủ của e mà a bây giờ a có được những khoảng lặng riêng cho mình mà tĩnh tâm vắt óc. Cũng là nhờ có e.

“Cái gì không giết được ta sẽ làm ta thêm mạnh mẽ”, sau cùng a nhận ra là a vẫn ổn, a đã tự gồng mình lên và bước tiếp. Thậm chí là những bước đi vững vàng hơn trước! Vẫn thầm cảm ơn e vì đã tạo cho a nghị lực khơi dậy sức mạnh từ nỗi đau.

• Nhưng rồi con người ta ai cũng sẽ hồi phục, thời gian là phương thuốc. Vết thương nào rồi cũng sẽ lành lặn, chỉ là nó sẽ để lại sẹo như một minh chứng không bao giờ mất đi. Như a không bao giờ có thể quên được e, mối tình đầu của a!

• Con người đã từng 1 lần dùng thuốc ngủ, sẽ chẳng bao giờ quên giấc ngủ ngon tuyệt vời ấy, những giấc mơ hay cảm giác thoải mái mà nó mang lại. Nhưng cũng sẽ chẳng bao giờ muốn dùng lại vì ta biết sau cùng ta lại phải nếm trải cái kết cục mệt mỏi hay thậm chí đau đơn mà nó đem tới.

• Với đàn ông đã trải qua mối tình đầu, họ sẽ chẳng bao giờ quên chuỗi ngày hạnh phúc ấy, hình dáng và tên gọi ấy. Thậm chí thi thoảng họ lại nhớ và lại nhắc tên. Thế nhưng phũ phàng thay họ lại không muốn quay lại một lần nữa!
Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn
12241234_1556378864684978_4138988219898789623_n
Tan tầm, nới vội chiếc cà vạt đang thít nơi cổ áo. Người đàn ông như trốn khỏi những xô bồ, bộn bề đượm khói bụi nơi thành thị.

- "Ba về, ba về" bế bổng nụ cười trẻ thơ trên đôi bàn tay thô sần, cơ mặt gã giãn ra nhường chỗ cho nếp nheo vui nơi ánh mắt.
- "Anh thay quần áo, tắm rồi lên ăn cơm". Bàn tay nhỏ nhắn ân cần đỡ chiếc áo, đón gã về với bình yên, về với mái ấm gia đình.

Những hình dung mơ hồ về "mái ấm" với một người đàn ông còn gì rõ nét hơn mâm cơm nóng, tiếng cười vang và những yêu thương ngập tràn, cất lo toan sau cánh cửa.

Những thứ mô tả thì nghe có vẻ giản đơn nhưng mấy ai dễ dàng có được. Đến tuổi, dựng vợ, gả chồng..kết hôn giờ đây ngoài tình yêu còn là nghĩa vụ. Đừng chỉ nói phụ nữ đánh bạc, đàn ông cũng đặt tất tay cho ván bài cuộc đời này. Giàu vì bạn, sang vì vợ. Gã nào may mắn có được người phụ nữ đứng sau thành công thì hẳn là đời này tuy còn thứ hối tiếc nhưng không nhiều.

Rồi nhìn vào những tan vỡ, những sóng gió nhiều người lại tiếc tự do, sợ mối ràng buộc mang tên hôn nhân. Họ tự hỏi, sao phải kết hôn khi một mình luôn ổn. Đó là khi gió về, khi màu tóc phai họ không nhìn thấy những bóng dáng neo đơn, cô độc đến khi trút hơi thở cuối. Vậy đấy, "mái ấm" không chỉ đơn thuần là nơi ta trở về, mà còn là thứ người may mắn mới có được. Phụ nữ cần, đàn ông cũng rất cần !!
Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn
1558_1556435814679283_5564656575719164455_n
Nghe bảo rằng Hà Nội đang lạnh lắm. Hắn lại đang sinh sống và làm việc trong Nam và hôm nay lại là một ngày cực kỳ nóng nực đối với hắn.
Lạnh, cái sự hạ nhiệt độ của thời tiết đôi khi kéo theo cảm giác thèm hơi ấm từ trong trái tim của con người. Điều này thì khoa học chẳng thể chứng minh được. Ở một khía cạnh đối lập, nóng, cái sự tăng nhiệt độ của khí trời đôi thi lại kéo theo cảm giác lạnh lẽo từ trong tâm khảm, nhất là khi một mình.
Với cá nhân hắn, đôi khi giữa tiết trời nóng nực như lúc này vẫn cảm thấy cái lạnh giá từ trong lồng ngực mình, cô độc, hắn rút điện thoại, cố tìm một chút hơi ấm từ những dãy số thân thuộc:
Cuộc gọi đầu: '' Em đang bận anh ơi, mai gặp nhé!''
Cuộc gọi hai: '' Tao đang đi chơi với gái, có gì tối gọi sau''
Cuộc gọi ba: '' Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...''
Cuộc gọi cuối cùng: '' Mày cũng biết gọi về cho mẹ sao?''
Rồi ba mươi phút sau đó là không ngớt những lời hỏi han, những câu chửi rủa đong đầy những yêu thương. Trong những lần lạnh lẽo như thế này, đôi tay hắn lại run rẩy những nhịp điệu hối hận, giá như, giá như....cuộc gọi đầu tiên là gọi cho mẹ, cho gia đình.
Cuộc sống xoay vần nhanh quá, người ta thì vội vã chạy theo tình yêu, tình bằng hữu rồi vô vàn các mối quan hệ xã hội khác.
Có mấy ai như hắn, trong những đêm mà giá lạnh dâng lên từ trong lồng ngực mới biết chỉ có gia đình mới là nguồn ấm áp nhất mà cuộc đời có thể mang lại chứ?
Chỉ có những khi lạc lõng, thật sự lạc lõng, hắn mới nhận ra mình luôn có một nơi để quay về.

#sói
Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn

Đàn ông: Tiền - Tình - Bạn - Sức khỏe

12540898_1556731967983001_5062262742834020835_n.jpg

Tôi biết cái cảm giác nhìn đám bạn thành công trong khi mình chưa có gì trong tay. Với đàn ông đó là điều uất hận nhất. Nhưng người anh em này, hai mươi mấy tuổi đầu vẫn chưa kiếm được nhiều tiền cũng chẳng có gì sai. Đây là giai đoạn chạy đà, giai đoạn trải nghiệm nên đừng nhìn thiên hạ mà tự ti với bản thân mình. Nhưng khi ba mươi tuổi trở lên vẫn dậm chân tại chỗ mới là điều đáng trách!

Đó là tiền, còn tình thì sao. Cái tuổi hai mươi mấy thất tình là chuyện bình thường, phải đau, phải uất hận vì tình như thế ta mới trưởng thành. Nhưng đừng học theo mấy thằng con trai mới lớn, thất tình cứ bi lụy trong bia rượu. Làm thằng đàn ông yêu được bỏ được, tìm đến những cơn say triền miên ngày dài chẳng khác nào tự hại chính bản thân mình. Tình đi cứ để tình đi, đừng khóc lóc níu kéo, nên nhớ trong tình yêu chẳng có kẻ ăn mày.

Và các anh em ạ!

Hai mươi mấy tuổi còn khỏe, nhưng đừng thấy khỏe mà phá sức. Sức khỏe là cái giảm dần theo thời gian, nếu không biết luyện tập. Thế nên, hãy dành mỗi ngày một giờ đồng hồ để chạy bộ, tập thể dục. Hai mươi mấy tuổi còn thấy mình khỏe nhưng mỗi đêm bụng bia lại to dần. Đừng để năm ba mươi mấy đã bị vợ chê than “yếu”. Sức khỏe là điều quan trọng nhất, không có sức khỏe hạnh phúc cũng nằm ngoài tầm tay với. Đàn ông có thể không sáu múi nhưng sức khỏe cần phải có!

Và tiếp theo là bạn bè!

Ông bà ta nói rồi hãy “chọn bạn mà chơi”. Thời buổi này bè thì nhiều bạn thì ít, nhiều khi chỉ qua một cuộc nhậu đã xưng nhau anh em. Nhưng tàn cuộc đâm sau lưng lúc nào chẳng biết. Bạn bè cần thời gian, tình và tiền thời gian này cần cẩn thận, coi chừng bạn phản mất cả tiền lẫn tình. Đã đến lúc nhận ra “tình bạn cũng không chơi trò qua đường”.

Và người anh em ạ!
Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn
12592563_1557040524618812_8862021795311688663_n
Mỗi lần nhìn thấy lứa đôi, tay trong tay, có những gã trai chỉ biết mỉm cười chua chát. Trước đây, lâu..rất lâu rồi, họ cũng từng được say trong cái thứ men gọi là hạnh phúc ấy. Những tháng ngày tươi đẹp bỗng chuyển màu thành ký ức đen tối, ám ảnh cuộc đời họ. Để giờ đây cất trong mình một trái tim vỡ nát, nghuệch ngoạc.
Một số khoác lên mình vỏ bọc gai góc, thô kệch tỏ ra thờ ơ, chai sạn với những cảm xúc. Khi lý trí còn kịp tỉnh táo hơn trái tim họ dứt khoát dừng lại khi nhận ra con đường dẫn về nỗi đau cũ. Tỉnh táo trong thời gian quá dài, thâm tâm họ vẫn khát khao được một lần chuốc say. Một lần được đặt niềm tin vào những yêu thương.
Một số đánh mất mình, biến đau thương thành một loại bệnh dịch, chữa lành vết thương bằng nước mắt của kẻ khác. Nhưng đến tận cùng, mãi mãi vết thương ấy cũng không bao giờ có thể lành lại. Loại đàn ông như này tự đào hố chôn mình để xã hội gắn lên cái mác "trai đểu" và không bao giờ tìm thấy một yêu thương đích thực nữa. Đáng thương nhưng không đáng thông cảm.
Vậy nên dù có yêu nhầm người, đàn ông tuyệt đối đừng cho phép cô đơn theo mình cả một đời.
Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn
12523013_1110526778979026_3484602140076839130_n.jpg

“Sau này, bằng cách này hay cách khác, chúng ta đều sẽ hạnh phúc với sự lựa chọn của mình.
Còn những ngày tháng nông nổi, hãy mặc cho nó chạy đi” :)
943918_1110643912300646_1134971036252497942_n
"Tình cảm vốn là chuyện đồng lòng, nếu chỉ riêng mình muốn, riêng mình tận tâm, riêng mình cố gắng, thì kết quả vẫn sẽ chỉ là một-mình, chứ chẳng bao giờ đồng tâm viên mãn..."
smile :)
giphy (5)
"Có một vài thời điểm trong cuộc đời, khi em đứng trước một tấm chân tình quá lớn mà bản thân em không biết sẽ phải đón nhận hay từ chối như nào. Em chỉ cần nhớ rằng “Mình khóc thế đủ rồi, đã đến lúc được yêu thương”. Vậy thôi."

“Tôi lờ mờ nhận ra vài người xung quanh mình bị bệnh “nghiện” quá khứ. Nghiện những ánh mắt, nụ cười giờ đã thuộc về người khác. Nghiện những hồi ức đẹp đẽ. Nghiện những giây phút được vuốt ve bằng kỉ niệm, và từng ngày như thế đều tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh.
Về cơ bản, quá khứ chỉ nên là chiếc gối êm, để đôi khi úp vào khi mệt mỏi. Tôi chưa bao giờ nghĩ quá khứ có sức mạnh cải hóa bất cứ thứ gì. Chỉ là càng nâng niu nó quá, bạn càng đối xử không công bằng với hiện tại của mình.”
- Việt Anh -
tumblr_njq574R4S81u3g1hlo1_400
“Bi kịch à, đơn giản lắm:
Người cần không đến
Người đến không cần
Thế là bi kịch.”
12523068_1110323178999386_7163818311331089808_n
Có ai biết nơi nào bán niềm vui?
Chỉ giùm tôi… tôi mua về một ít
Để những khi thấy yếu lòng, mỏi mệt
Mang ra dùng chắc là hết buồn thôi.
Ai chỉ giùm tôi nơi nào bán tiếng cười?
Tôi sẽ đến và mua về mấy nụ
Để những ngày lòng héo hon, ủ rũ
Sẽ được rạng ngời nhờ những nụ cười kia.
Có ai biết nơi nào bán bình yên?
Tôi mua về và khắc lên đáy mắt
Dù có đớn đau, hay khó khăn, chật vật
Vẫn thấy nụ cười nơi đáy mắt an yên.
Có ai biết nơi nào bán liều thuốc lãng quên?
Chỉ giùm tôi… mua mấy viên và uống
Để kí ức không còn quay về được
Để tôi mỉm cười đón hạnh phúc tương lai.
Có ai biết nơi nào bán ánh sáng ngày mai?
Bán niềm tin cho những ai đánh mất
Bán yêu thương cho những người chân thật
Bán tâm hồn không biết nhặt niềm đau.
- Lai Ka
12628356_1110448272320210_8302593519363707750_o
Thực sự buông bỏ đại khái là bạn không cần xóa những cuộc trò chuyện cũ, cũng không cần kéo tên người ấy vào danh sách đen, mà mặc cho cái tên đó vẫn nằm trong danh bạ thì bản thân cũng sẽ không buồn ngó tới. Người ấy như cây bút rớt dưới gầm giường, chai nước bỏ quên ở ga tàu điện, đã biết là không cần, liền không nhớ đến nữa. Dấu vết lưu lại chẳng qua chỉ tựa vết ố trên ghế sô pha, chút bụi dính máy thông gió, bạn sẽ không vì nó mà quyết tâm quét dọn sạch sẽ mọi thứ, chẳng qua lúc tâm tình đang tốt, thì thuận tay lau một cái thôi.

{ Nguồn: Weibo, dịch: Wunianying }

GIÁ TRỊ CỦA THỜI GIAN

12523196_970835316365187_5675200836918907109_n
- Muốn biết giá trị thật sự của 1 năm, hãy hỏi 1 học sinh thi rớt ĐH.
- Muốn biết giá trị thật sự của 1 tháng, hãy hỏi người mẹ đã sanh con non.
- Muốn biết giá trị thật sự của 1 tuần, hãy hỏi biên tập viên của 1
tạp chí ra hàng tuần.
- Muốn biết giá trị thật sự của 1 giờ, hãy hỏi những người đang yêu chờ đợi để được gặp nhau.
- Muốn biết giá trị thật sự của 1 phút, hãy hỏi người vừa lỡ chuyến
tàu.
- Muốn biết giá trị thật sự của 1 giây, hãy hỏi người vừa thoát khỏi 1 tai nạn hiểm nghèo.
- Muốn biết giá trị thật sự của 1/100 giây, hãy hỏi vận động viên điền kinh vừa đoạt huy chương bạc tại Olympics.
- 1 giây không nhiều nhưng cũng không ít đâu. 1 giây không làm được gì nhưng có thể làm được tất cả.
- Ngồi giữa những trưa mùa hè nắng nóng, 1 giây đối với bạn chẳng là gì ! Nhưng ngồi giữa 1 phòng thi đầy áp lực 1 giây còn quý hơn vàng !
- Ở cuộc vui thâu đêm, 1 giây trôi tuột vào quên lãng. Nhưng ở khoảnh khắc chia tay, 1 giây ghi sâu vào kí ức.
- Những con người khoẻ mạnh, 1 giây chỉ thoáng qua. Nhưng đối với những bệnh nhân nan y, 1 giây là sự sống.
- Trên đường đua, 1 giây quyết định kẻ thắng người thua. Bao tháng ngày trui rèn, 1 giây nói lên tất cả.
- 1 giây là thời gian, mà thời gian là vòng xoay bất tận, 1 giây của
hôm nay không như 1 giây của hôm qua và càng không giống 1 giây của ngày mai. Hãy sống để không bao giờ phải hối tiếc dù chỉ 1 giây ngắn ngủi. Có thể chỉ 1 giây sẽ thay đổi cuộc đời người.
12472669_970836869698365_848718820250469722_n
Yêu một người dù biết rằng kết quả chẳng đi tới đâu!

Vẫn cố chấp, vẫn yêu. Tuổi trẻ mà, luôn bồng bột, luôn thiếu suy nghĩ, dù biết chẳng đi tới đâu, cũng vẫn bất chấp mà yêu, mà chờ.

Yêu một người dù rằng đã biết chẳng đi tới đâu.
Là vì quá yêu nên không màn đến nỗi đau của chính mình. Là vì nhớ da diết một người chẳng dành cho mình. Là chấp nhận đứng phía sau chờ đợi nhìn người ... hạnh phúc !

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...