Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2016

12549049_1554272834895581_840988244514702265_n
Miền Bắc hôm nay lạnh, cái lạnh thấm đẫm tâm hồn mà bao Đông qua một người vốn cô độc như tôi vẫn chưa thể quen được. Càng trưởng thành, quãng đường của họ càng trở nên đơn độc. Càng lớn, càng cảm thấy cô đơn. Cô đơn trong vòng tay đưa đón, cô đơn trong hơi men bàn nhậu, trong hơi thở bộn bề cuộc sống, của áp lực công việc, gia đình.

Trôi vô định theo dòng người, tôi bắt gặp nụ cười trẻ thơ, tình yêu đôi lứa… chợt cảm thấy như mình đã đánh rơi điều gì đó, vô cùng quý giá.

Hàng ngày ngắc ngoải, lập trình sẵn với công việc nhàm chán, tôi đã đánh rơi ước mơ một thời nhiệt huyết. Một thời được sống với lồng ngực căng, ánh mắt cháy chứ không phải cách tồn tại phẳng lặng như nhịp tim của một người chết thế này.

Nhìn lũ trẻ nô đùa, tôi nhớ các chiến hữu của tôi. Kẻ Bắc, người Nam, đứa xuất ngoại mưu sinh…không biết đã bao lâu rồi chúng tôi chưa gặp mặt đông đủ. Những con người đã lớn lên cùng nhau nhưng lại không thể già đi cùng nhau. Tôi nhớ những câu chuyện cũ rich mà chúng tôi thường ôn lại, lần nào cũng náo nhiệt như thuở ban đầu.

Và cuối cùng…tôi nhớ cô ấy, tôi xin phép được cất cảm xúc ấy đi cho riêng mình tôi..!!

“Tôi viết câu chuyện về phố Đông
Mỗi giờ, mỗi sắc lúc tan tầm
Lúc ngày lạnh giá trong tay nhỏ
Khi về ủ ấm những nhớ mong

Tôi viết câu chuyện về chính tôi
Những ngày ngơ ngẩn với bồi hồi
Những ngày vội vã trong ngây dại
Đôi lần ngoảnh lại…có cười không?”

Nam Định, ngày 19 tháng 01 năm 2016
Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...