Thứ Tư, 10 tháng 6, 2015

Vương Phong – Kiếp người ngắn ngủi…

Cuộc đời mỗi người có được bao nhiêu cái 100 ngày? Có người nhiều, có người ít, nhưng mấy ai có thể thật sự sống chọn vẹn 100 ngày cho chính mình. Vương Trọng Sinh cũng thế, hắn năm nay 26 tuổi, Thiết Đảm Kiếm Khách tuy cũng có chút thịnh danh trên giang hồ, nhưng 26 năm qua hắn sống có bao nhiêu phần là cho chính mình? Chẳng phải người ta thường nói “Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ” hay sao! Cho đến khi hắn trúng “Yếu Mệnh Diêm Vương Châm”, nếu Khổng Tước Linh của Khổng Tước Sơn Trang được xem là ám khí mỹ lệ nhất, Bạo Vũ Lệ Hoa Châm của Châu Thế Minh năm xưa được xem là đệ nhất ám khí võ lâm, thì Yếu Mệnh Diêm Vương Châm nghe nói là ám khí tối độc trên giang hồ, ai trúng phải nó chỉ có thể sống được nửa canh giờ. Vương Trọng Sinh may mắn nhờ gặp được Danh y Diệp Thiên Sỹ mà giữ mạng được 100 ngày.

100 ngày đó Vương Trọng Sinh trở thành Vương Phong, 100 ngày đó từ 1 Thiết Đảm Kiếm Khách trở thành 1 sát thủ liều mạng. 100 ngày đó chàng mới thật sự sống cho chính mình. Chàng muốn giết những kẻ đáng giết như xông vào Thất Hải Sơn Trang, tiêu diệt toàn bộ hang ổ của tên ác bá Hải Long Vương, chàng muốn kết bạn với những người đáng kết bạn như Thiết Hận, Quách Dị, Tiêu Bá Thảo, làm những việc mà mình muốn làm như đưa xác Thiết Hận về cố hương, nhảy vào cuộc tranh đấu của Vũ Tam Gia và Lý Đại Nương, cùng Thường Tiếu khám phá bí mật của Huyết Anh Vũ và con số 13 thần thánh , và yêu thương ngay khi còn có thể…

100 ngày đó tuy không vang danh bằng những năm tháng của Thiết Đảm Kiếm Khách, không ngụy dị như bí ẩn mỗi 7 năm của Huyết Anh Vũ của Nồng Gia Phổ, nhưng 100 ngày đó chàng trân trọng nó từng ngày, từng phút, từng giây, 100 ngày đó phải chăng là 100 ngày chân chính ý nghĩa của cuộc đời Vương Phong.

---------------
(ảnh minh họa)

nguồn : https://tuynhuphong.wordpress.com/2015/05/05/vuong-phong-kiep-nguoi-ngan-ngui/
"Ai cũng biết giang hồ là một cái chén lớn mà rượu là máu nhỏ từ đao của anh hùng hào kiệt, mỗi ngày qua lại càng khẩn trương, mỗi ngày qua lại càng gian khổ. Suốt năm suốt tháng, khó kiếm một ngày nghĩ ngơi thoải mái, cùng thê tử an an ổn ổn giấc nồng. " *

giang hồ! hai chữ đó có là chi mà sao bao người trăn trở không nguôi! vào được thì sao? lên được thì sao? nhưng lui ra được thì như thế nào? phải chăng đã đến lúc ...

(* đoạn trích trong Kiếm Hoa Yên Vũ Giang Nam)

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...