Thứ Hai, 26 tháng 12, 2016


Vì chúng ta từng đi qua những nỗi đau, nên chẳng dám yêu ai trọn vẹn như mối tình đầu. Trao chút lời yêu thương thôi mà cũng phải đắn đo suy nghĩ, hạn chế luôn cả những lần quan tâm. Cứ sợ người biết ta đã trót yêu người nhiều như ngày ấy. Sợ người biết rằng ta đã bội ước với bản thân. Bởi từng nói sẽ không được vì ai mà đau nữa. Vậy mà hôm nay vẫn thấy nhói tim khi nghĩ đến mất người.

Cũng vì chúng ta từng đi qua những nỗi đau, nên ngỡ suốt đời mình sẽ chẳng thể nào hạnh phúc. Ngỡ người như mình chắc chẳng đáng yêu, nếu không thì sao gặp ai cũng bị làm đau như vậy. Thành ra nảy sinh cảm giác thật tự ti, cảm thấy mình chẳng xứng đáng bên người. Thấy lắng lo một ngày ai cướp người đi mất, ta biết lấy gì mà giữ lại đây.

Và bởi vì chúng ta từng đi qua những nỗi đau, nên làm sao dám mơ về một ngày hạnh phúc. Như những cặp đôi răng long đầu bạc, đến cuối cuộc đời vẫn bên nhau. Chúng ta cứ bảo yêu hôm nay là được, bây giờ cả hai đều vui là đủ lắm rồi. Dẫu trong tâm nào có phải như vậy. Đều muốn nói người ơi, mãi ở lại được không.

Với những người từng đi qua những nỗi đau như chúng ta, việc dám tiếp tục yêu là can đảm đến thế nào, chắc người biết. Nhưng cuộc đời này không cho phép ai được yếu đuối hoài người ạ. Cũng không thể cứ sống hoài trong những nỗi đau. Dối lòng mấy thì tim vẫn muốn yêu và muốn được yêu như người nói. Nên đành đã yêu thì cứ yêu thôi . Mọi việc còn lại giao hết cho ý trời. Mong những điều tốt đẹp sẽ đến với chúng ta!

Hạ Vũ

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...