Thứ Năm, 3 tháng 11, 2016

KÝ SỰ ĐIỆN BIÊN

KÝ SỰ ĐIỆN BIÊN (P.1)
GIÁ NHƯ TÔI ĐÃ HÔN EM
ve-may-bay-di-dien-bien
Rốt cục, tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Hiện nay là 7h38ph sáng CN. Tại HN, ngồi gõ những dòng này, tôi vẫn chưa hết cảm giác chòng chành sau chuyến xe Điện Biên - Hà Nội dài gần 11 tiếng từ đêm hôm qua. Tôi đang cố định hình lại những sự việc đã xảy ra trong chuyến đi của tôi vừa rồi, để sắp xếp lại thành một câu chuyện. Trong câu chuyện đó, sẽ có lúc tôi bị cuốn phăng đi bởi mạch cảm xúc phi lý trí của mình, có những lúc tôi thêm thắt và hư cấu vào một vài tình tiết, mà tôi nghĩ rằng tuy nó không thực, nhưng nó rất cần thiết nếu muốn kể một câu chuyện có đầu có cuối. Tôi có chụp vội những tấm hình bằng điện thoại, định về làm tư liệu cho bài viết. Nhưng cuối cùng, tôi quyết định sẽ không dùng một hình ảnh nào chèn vào bài viết của mình vì nó sẽ làm chặn mạch cảm xúc lại. Chuyện cũng chẳng có điều gì đao to búa lớn,
Nhưng sau chuyến đi,
Có một điều gì đó
Làm tôi thay đổi (hy vọng là mãi mãi)
Và điều đó làm tôi muốn viết...
---------------------------------------------------
Mọi chuyện bắt đầu vào cuối giờ chiều làm việc thứ 3...
Khi công tác khảo sát thị trường tại thành phố Điện Biên Phủ (ĐBP) cần thực hiện gấp trong tuần này, sếp có ra tối hậu thư cho tôi: "Việc này không thể đừng được và phải ưu tiên hàng đầu, còn những chuyện khác em cố gắng sắp xếp lại sau. Việc survey Điện Biên em bắt buộc phải làm"
Trong khi tôi đã lên lịch trình cho chuyến du lịch Hà Giang vào thứ 6 tuần này...
Để điều tra một thị trường mới, phát ra 1000 phiếu survey thu thập ý kiến khách hàng, tôi cần ít nhất 2 ngày tại địa bàn. Mặt khác, do tp. ĐBP cách HN hơn 460km, nên việc đi đi về về cũng mất 2 ngày. Trong phút chốc, tôi quyết định báo cáo lên Điện Biên, sắp xếp khẩn trương nhân sự và tôi sẽ đi công tác ngay tối thứ 3 đó. Tôi định rằng mình sẽ nhanh nhanh chóng chóng survey xong ĐBP, quay trở lại HN (hoặc ít ra tìm được tuyến đường nào đó từ Điện Biên sang Hà Giang) để kịp chuyến đi Hà Giang. Và đó là quyết định hồ đồ nhất của tôi trong chuyến này, cho đến hôm nay ngồi ngẫm lại.
Tôi hoàn thành vội vàng các thủ tục giấy tờ để lên đường. Phóng như một thằng điên về nhà để vơ quần áo cho kịp chuyến xe cuối cùng từ HN lên Điện Biên (8h30 tối). Rút vội từ cây ATM 6 triệu, không cần tạm ứng công tác phí, định bụng rằng kể cả trở về HN không hoàn ứng được, mất trắng 6 triệu cũng không quan trọng.
Cũng vội vàng không kém, em nhận được quyết định đi Điện Biên của tôi trong điện thoại. Em mua cho tôi một hộp cơm rang (mà sau đó 30 phút, tôi đã đánh đổ toàn bộ hộp cơm trên xe ô tô). Em cố can ngăn tôi việc ra đi vội vàng, và cố gắng hoàn thành trước mọi việc để quay trở lại Hà Nội vào rạng sáng ngày thứ 5. Điều đó là không thể.
Tôi nhảy lên ô tô khi đó là chuyến cuối cùng đi Điện Biên, và đang chuyển bánh ra khỏi bến. (Và trước đó tôi đã không hôn tạm biệt em). Lích kích những túi quần áo, balo đựng laptop, hộp cơm, túi nylon đựng giày, tôi không tìm được giường nằm trên xe vì đã có người book kín. Xe đi Điện Biên, đa phần là loại ghế ngồi mềm bị dỡ ra, và thay thế vào đó là giường đôi 1 tầng, gá vào 2 bên, có một lối đi ở giữa và trải đệm kín cả sàn xe. Tôi được chỉ dẫn...chui vào gầm của chiếc giường tầng 1 đó mà nằm. Từ mặt sàn đến gầm giường cách nhau chừng 60 phân, tôi quẳng balo, đồ đạc lỉnh kỉnh của mình vào đó rồi lách người vào. Từ trưa tới lúc đó, tôi chẳng có cái gì cho vào bụng, nên cố mở hộp cơm ra ăn vài miếng (dù biết chẳng còn tâm trạng nào mà thưởng thức) để tránh bị nôn nao trên xe.
Đáng tiếc, tôi mở hộp cơm trong tư thế nằm sấp, xe chuyển bánh và khựng lại, tôi đánh rơi toàn bộ hộp cơm xuống sàn xe...
"Đ...t!" - Tôi phải vui đống cơm đó vào túi nylon, tay dính đầy dầu ăn. Tôi hết hứng muốn ăn, buộc thắt nút túi nylon lại và quẳng vào một xó. Đoạn dùng ống tay áo của mình lau mặt sàn loáng mỡ đi, để kê gối vào nằm. Cứ như vậy, bụng kêu vì rỗng ruột, hay tay dính đầy dầu ăn nhơ nhuốc khó chịu, tôi nằm ngửa nhìn lên gầm giường, cố gắng định hình lại mọi chuyện.
Tất cả xả ra nhanh quá...
4h chiều, tôi vẫn đang ngồi nhìn bản đồ, tô tô vẽ vẽ lịch trình đi Hà Giang, tưởng tượng ra cảnh đẹp sẽ trải dài ra trước mắt mình thế nào
4h15 chiều, tôi nhận lệnh đi Điện Biên vào cuối tuần
4h30 chiều, tôi quyết định đi Điện Biên ngay tối hôm đó (thứ 3), cố hoàn thành xong việc để về HN rạng sáng thứ 5
6h50 chiều, sau khi hoàn tất thủ tục giấy tờ để lên đường, tôi lao xe ra khỏi công ty như một thằng điên.
7h30 tối, điên cuồng nhồi nhét quần áo vào túi xách. Không quên mang theo một lọ berberin, mua một chai nước lọc và một túi giấy ăn.
7h50 tối, cố gắng nằm lại trên giường để trấn tĩnh lại mọi việc, bỗng dưng thiu thiu ngủ.
8h10 tối, dắt xe ra khỏi nhà và phi đến Mỹ Đình.
8h30 - 8h45 tối, gặp em, nhận hộp cơm, cãi nhau nhỏ một trận rồi bỏ thẳng vào trong bến.
8h45, nhảy vội lên xe.
8h50, đổ cơm ra sàn.
Vậy đó,
Và, tôi sẽ có mặt trên Điện Biên rạng sáng thứ 4, nhưng theo trao đổi thì chiều thứ 4 mới tiến hành survey.
Trong khi tôi cần có mặt tại HN vào sáng thứ 5, để tối thứ 5 bắt xe cùng đoàn du lịch lên Hà Giang. Có nghĩa tôi phải từ Điện Biên trở về HN từ đêm thứ 4.
Chỉ có nửa ngày thứ 4, phát ra và thu về 1000 phiếu survey = ĐIỀU ĐÓ LÀ KHÔNG THỂ!
Tính phương án 2, tôi sẽ nỗ lực làm và kết thúc công việc trên ĐB trong ngày thứ 5, tối thứ 5 sẽ tìm bắt xe từ Điện Biên, sang Hà Giang.
Thế nhưng, Điện Biên-Hà Giang như 2 đầu của một chữ V, mất thời gian trung chuyển xe qua Lai Châu, Lào Cai, Hà Giang, tôi sẽ mất ít nhất 12 tiếng. Và nếu kế hoạch đó thành công, thì tôi sẽ có mặt tại thành phố HG vào trưa thứ 6, thì đoàn du lịch của tôi đã bắt đầu thuê xe máy và lên đường vào các bản, từ 7h sáng thứ 6 rồi.
Lúc đó, ô tô bắt được thêm 2,3 khách. Họ chui vào gầm nằm dưới chân tôi, nằm trên đầu tôi, nằm bên cạnh tôi, tạo thành 6 cạnh của một chiếc quan tài và tôi đang nằm ở giữa. Nhận ra khả năng tôi không thể đi Hà Giang trong chuyến này.
Tôi đã shock
Thất vọng hoàn toàn
Giận giữ với tất cả
Muốn dừng xe lại, để quay về với em
Hoang mang, lo lắng vì sợ không gian hẹp
Mình nằm dưới gầm giường người ta
Túi cơm bị đổ
Tay nhơ nhuốc dầu mỡ, đang đặt lên trán
Tôi đã khóc,
Nước mắt cứ ứa ra, ra mãi không thôi, ướt đẫm chiếc gối
Khóc trong im lặng, vì xung quanh tôi toàn người và người
Tôi đã nhắn tin cho em:
"To so lam ..."
Và giá như tôi đã hôn em, trước lúc lên xe...
taybac25
Ký sự Điện Biên (P.2)
Cơ hội cuối cùng
Chiếc xe lăn bánh chậm chạp qua những khúc quanh, vật sang trái, vật sang phải. Đầu tôi chúc ngược xuống dưới, vẫn ngủ mơ nhưng tôi vẫn phải ý thức việc giữ lấy chiếc cột inoc trước mặt mình để ko bị xô đi.
Tôi muốn ngủ tiếp, nhưng cánh lơ xe đã bật nhạc nhảy từ độ hơn 30 phút trước, cố tình như thể đánh thức hành khách. Lúc tôi chui ra khỏi gầm, trên mặt sàn toàn là túi nylon, vỏ chai nước uống, chăn gối rơi lả tả từ trên giường xuống sàn. Tôi xuống xe trong bến, lèo tèo một vài bác xe ôm ra mời khách, khoảng chục chiếc xe tuyến Điện Biên - HN hay Điện Biên - Lai Châu đang nằm im lìm cạnh nhau. Lác đác góc bến xe, một vài cô người Thái bày bán dưa chuột, nhót và dăm thứ quả rừng.
Vậy là đã tới Điện Biên.
Tôi bần thần đứng đó một lúc, rồi cũng phải gọi anh đồng nghiệp ra đón về nhà nghỉ. Tôi vẫn cố tỏ ra vui tươi, cười nói chào hỏi, nhưng trong đầu tôi đang vẽ ra cả ngàn ý định kết thúc công việc nhanh chóng, để có thể đến được HG càng sớm càng tốt. Trong lúc ăn sáng, tôi bỗng loé lên một tia hy vọng khi một anh đồng nghiệp nói rằng vừa mới di chuyển bằng máy bay từ HN lên Điện Biên từ chiều qua. Giá vé khoảng 1,2 triệu hoặc hơn, và có thể bay từ Điện Biên về HN trong vòng 1 tiếng. Như vậy, tôi có thể làm việc quần quật trong ngày hôm nay và sáng ngày mai. Và đầu giờ chiều mai, khi công việc đã hòm hòm, có thể không thu được 1000 phiếu survey, nhưng ít ra là 600-700 phiếu. Tôi có thể bàn giao công việc cho 2 anh đồng nghiệp, lên máy bay về HN. Có mặt tại HN lúc 3h45 chiều thứ 5, và sửa soạn hành lý để lên ô tô đi HG ngay tối hôm đó. Các anh có thể tiếp tục survey cho đến tận thứ 7, rồi sẽ gửi đống kết quả về HN cho tôi vào cuối tuần.
Do chúng tôi hẹn đến đầu giờ chiều mới làm việc với đoàn trường trường X, để thuê các em sinh viên đi phát phiếu điều tra. Vì vậy tôi có cả một buổi sáng rảnh rỗi để lên kế hoạch.
Sau khi ăn sáng, 2 đồng nghiệp muốn đưa tôi đi cafe, rồi thăm các di tích lịch sử như đồi A1, tượng đài chiến thắng, hầm Đờ-cát. Tôi xin phép về thuê phòng nghỉ và ngủ bù cho đêm hôm trước phải ngủ chập chờn trên xe khách. Một lý do hoàn toàn chính đáng. Ngay khi chốt cửa phòng, còn không kịp thay quần áo, tôi quẳng toàn bộ hành lý xuống đất, rút laptop ra để tìm thông tin về chuyến bay Điện Biên- HN chiều mai. Tôi gọi điện trao đổi với em, mừng rỡ vì đã có hy vọng. Em nhận lời book vé máy bay cho tôi trên mạng. Trong khoảng 30 phút sau đã có mail xác nhận. Và dây thần kinh của tôi có những phút thả lỏng đầu tiên trong hơn 16 tiếng đồng hồ liên tục căng thẳng.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi ko quên đặt kỳ vọng vào đội quân 30 em sinh viên thuê được của trường X chiều nay. Cứ cho là sẽ chỉ khoảng 20 em ra quân được đi, đến gõ cửa từng nhà, hỏi chủ nhà một số câu hỏi dạng trắc nghiệm trên tờ A4, điền đầy đủ thông tin chủ nhà và di chuyển sang nhà khác. Toàn bộ quy trình đó sẽ mất 3-5 phút để lấy được một phiếu thông tin. Bù trừ những em năng nổ, tiến độ công việc nhanh cho những em giao tiếp kém, cộng thêm với việc phát phiếu cho các em để tối về hỏi xung quanh khu trọ mình, cộng thêm một đội ngũ đi làm ca tối từ 5h30 đến 7h, cộng thêm với cả sáng ngày mai đi survey, làm gì mà chẳng thu được về ít nhất 600 phiếu. Lúc đó tôi sẽ đặt vấn đề với 2 đồng nghiệp rằng mình phải về HN có việc gấp, quy trình quản lý và thu phiếu survey từ sinh viên chỉ có thế, các anh cứ vậy mà làm. Các việc ký hợp đồng và thanh lý hợp đồng, em đã chuẩn bị sẵn. Em sẽ giao khoán trước cho các anh một khoản tiền, xong công việc chỉ cần giao cho nhà trường đúng số tiền đã giao kèo, còn lại thừa thiếu bao nhiêu thì gửi lại em (mà ko gửi lại hay thất thoát đi đâu cũng được, tôi không quan tâm).
Điện thoại đổ lần 1, lúc đó gần 12h trưa:
- Em ơi dậy đi để ăn cơm, khoảng 10 phút nữa bọn anh qua đón.
- 2 anh cứ đi ăn đi, em không cần ăn đâu, em sẽ ngủ đến 2h chiều rồi mình cùng lên trường làm việc.
Lúc đó tôi tỉnh lại một lúc, vơ chiếc ipad để lướt facebook, tôi bỗng tìm được một tấm hình đi kèm slogan khá ưng ý củ Bill Gates, rất phù hợp cho tôi áp dụng vào hoàn cảnh này. Gates đã nói:
"Tôi không thuê những người chăm chỉ làm việc cho mình. Tôi chỉ thuê những người lười biếng. Chính vì lười biếng nên họ sẽ tìm mọi cách để thực hiện công việc theo chiều hướng nhanh chóng, nhẹ nhàng và thông minh nhất."
Tôi tiếp tục chìm vào giấc ngủ li bì trong trưa hôm đó.
Thức dậy lúc 1h30 chiều, tôi cố ngủ thêm nhưng chẳng thể được. Dẫu sao thì đầu óc tôi gần như đã được refresh hoàn toàn. Tôi đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, chuẩn bị tài liệu và gọi điện cho 2 đồng nghiệp tới đón. Tôi không quên mở mail để xem lại cuống vé điện tử của Vietnam Airline, xác thực về chuyến bay của tôi trong ngày mai. Vậy là, chuyện đó là có thực.
Hôm ấy, HN mưa rào, tôi lên facebook chỉ thấy mọi người update status rằng sao mưa to quá, mãi không thôi. Trước khi ra ngoài đường, tôi khoác thêm chiếc áo gió, trong sự ngạc nhiên có phần hơi khó hiểu của 2 đồng nghiệp. 2h chiều, Điện Biên nắng gắt và gió Lào thổi cồn cào...
Trước khi được làm việc trực tiếp với các bạn sinh viên, chúng tôi mất gần 30 phút trà nước và nói dăm ba câu chuyện tào lao với bên đoàn trường. Sau đó, anh tổng phụ trách cho tôi vào hội trường để nói chuyện với khoảng 12 em sinh viên, là cán bộ các lớp hoặc thành viên tổ xung kích. Các em ngồi mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi thao thao bất tuyệt nói về cách đi survey thông tin. Các bạn trai vẫn còn tỏ ra chú ý lắng nghe, một vài em gái thì tỏ ra chán nản, quay ra nói chuyện riêng với nhau, thể hiện như: " không hiểu mày bắt chúng tao đi làm cái việc vô nghĩa, trong thời tiết nắng nóng này làm gì?"
3 người chúng tôi, hết người này đến người khác lên nói, cố gắng push tinh thần các em, nhưng chẳng ai quan tâm cả. Tôi hơi chột dạ. Đến lúc cuối, tôi hỏi lại:
- Có bạn nào cảm thấy khó hiểu hay thắc mắc phần nào không thì anh sẽ giải thích?
Đáp lại câu hỏi của tôi, chỉ có tiếng vù vù của mấy cái quạt trần trong hội trường. Tôi cố gắng dấu vẻ thất vọng của mình, chốt câu cuối:
- thôi được rồi, vậy chúng ta bắt đầu thôi. Bọn anh sẽ đi làm trực tiếp cùng các em, việc này đơn giản nên tiến hành nhanh thôi.
Ngay lập tức, tôi bị chặn lại bởi phó bí thư đoàn trường:
- Từ từ đã, anh Y (bí thư đoàn) chỉ nói với em là để các anh tiếp xúc với các bạn sinh viên để trao đổi công việc thôi. Xong rồi chúng em sẽ phải tổ chức họp nội bộ, lên kế hoạch triển khai, phân công công việc và tổ chức thực hiện.
- Thế việc này nhanh nhất bao giờ bên mình có thể cho triển khai được hả anh?
- Nhanh nhất thì cũng phải tối mai (nghĩa là tối thứ 5), em mới điện lại được cho anh để xác nhận rằng mình có triển khai được không.
Cái gì thế này? Tôi có nghe nhầm không? Như vậy thậm chí việc này còn chưa được đoàn trường xác nhận. Cái gì mà cần "họp nội bộ", "lên kế hoạch triển khai" với chả "phân công công việc"? Việc này có cái *** gì đâu mà phải bày vẽ lắm thứ vậy? Tôi muốn bật ra những điều đó, nhưng tôi lại nói ra với phó bí thư nội dung hoàn toàn khác:
- Thế thì không được anh ạ. Nội trong ngày hôm nay em phải triển khai được công việc, kế hoạch bên em đặt ra và chỉ làm trong vài ngày, rồi bọn em còn phải rút về HN. Anh xem có thể triển khai luôn giúp em được không? Việc này cũng không có gì phức tạp mà phải lên kế hoạch với tổ chức phân công thực hiện cả đâu. Kế hoạch các tuyến đường thì bên em đã vạch ra, nhân sự thì cứ có bao nhiêu bạn, bên em dùng bấy nhiêu. Chiều nay có 12 bạn ở đây cũng có thể đi làm luôn được rồi anh ạ.
Phó bí thư ngơ ngác, tỏ ra vô cùng đáng tiếc:
- Việc này...em không được anh Y nói lại gì cả. Hiện nay anh ý đang đi họp ở @/);&/&(@/-: nên em cũng không tiện xin ý kiến. Căn bản do kế hoạch bên anh là cuối tuần mới triển khai. Nhưng chiều hôm qua em đã nhận được cuộc gọi của bên anh, bảo là triển khai gấp hôm nay. Như thế thì chúng em không chuẩn bị được gì cả.
Tôi cố vớt vát điều gì đó, nhưng một anh đồng nghiệp đã nhảy vào nói thay tôi. Sau này tôi mới té ngửa ra, kinh phí bên tôi sẽ được đoàn trươn nhận và...xung vào quỹ của đoàn trường (hay quỹ của ai cũng chả biết), nguồn thu này được giải trình do đến từ các công tác làm tình nguyện xã hội. Còn các em sinh viên có thể được nhận tiền (hoặc là không) từ phía đoàn trường, coi như đây là trách nghiệm và bổn phận của các cán bộ với đoàn trường. Tôi muốn chấm dứt việc làm ăn này với đoàn ngay tức khắc. Chúng tôi luôn trả thẳng kinh phí/phiếu survey cho từng em sinh viên một, ký hợp đồng khoán gọn đầy đủ, rõ ràng và không thông qua cầu nối, hay môi giới nào cả. Chưa trao đổi thì không sao, nhưng bởi còn phải giữ quan hệ với trường X sau này, nên chúng tôi không thể (hoặc chưa thể) cắt phăng giao dịch tại đây được.
Anh đồng nghiệp nói khó, hết nước hết cái, cũng chỉ nhận được câu trả lời yếu ớt từ phó bí thư:
- Thôi được rồi, cũng là do vì tính chất công việc của các anh, nên em sẽ thử trao đổi lại với anh Y, và tối nay sẽ có câu trả lời cho bên anh.
- Thế tối nay trả lời là được, thì sáng hôm sau có thể cho bọn em nhân sự để tiến hành luôn công việc được không anh? - tôi nói với vào.
- Việc này...cũng phải để em trao đổi lại đã. Thôi được rồi, cứ chốt lại là tối nay phía nhà trường sẽ có câu trả lời rõ ràng và đầy đủ cho các anh.
Chúng tôi ra về, ai cũng chìm trong những suy nghĩ riêng của mình. Tôi cũng nghĩ đến việc, hay bây giờ chạy ra in tờ rơi A5 tuyển dụng làm thêm, xông thằng vào các giảng đường trong giờ ra chơi để trao đổi trực tiếp với các em, hoặc đi dán xung quanh các xóm trọ... Thì sớm nhất chiều hoặc tối nay sẽ có một vài em liên lạc lại, nhận phiếu và đi làm ca tối. Thế nhưng kế hoạch đó được coi là phương án B, chỉ được triển khai sau khi có câu trả lời từ phía đoàn trường vào tối nay. Mà ngay cả khi trường có xác nhận việc sẽ để các em sinh viên đi survey cho chúng tôi, thì:
Chúng tôi ko thể nói được cho các em mình trả bao nhiêu tiền cho 1 phiếu
Các em không có động lực để làm việc, làm việc cho đoàn hay một đơn vị xa lạ như chúng tôi? Việc gì mà các em phải đội nắng, gõ cửa từn nhà để xin thông tin, mà có khi chủ nhà còn khó chịu và có những hành xử khiếm nhã?
Phiếu thu về từ đội quân rệu rã, không có mục đích chiến đấu như vậy, thì chất lượng có ra cái gì? Thu về nhiều hay ít phiếu thì trường cũng chỉ trả cho các em chừng nấy tiền, có lấy đúng thông tin hay fake thì cũng chả ảnh hưởng gì đến các em cả.
Thế nhưng chúng tôi vẫn chưa thể mở miệng để nói "goodbye" với đoàn.
Tôi hoang mang tột độ, phần vì công việc không theo đúng tiến độ, đã mất gần như 1 ngày ăn không ngồi rồi trên này rồi, mà phiếu survey đầu tiên vẫn chưa được phát ra; phần vì khả năng tôi phải huỷ chuyến bay do công việc chưa xong là cực kỳ lớn. Ba chúng tôi đành chữa cháy bằng cách chọn một con phố, và tự 3 anh em đi survey những phiếu đầu tiên.
Đến cuối buổi chiều, sau khi đi mỏi rã chân và tổng hợp lại được vỏn vẹn 50 phiếu của cả 3 anh em. Tôi biết mình sẽ phải chấp nhận kết quả xấu nhất,
Mắc kẹt trên Điện Biên ít nhất đến thứ 7
Huỷ vé máy bay,
Chính thức cancel vụ đi Hà Giang
Và hãy nên lo về hiệu quả công việc đi thì hơn,
Vì mày có thể bị đuổi việc nếu kế hoạch survey Điện Biên này không thành.
Tôi nhấc máy gọi điện cho em, trình bày tình hình thực tại, và nhờ em huỷ vé. Em trách tôi, rằng tại sao tôi không gửi kế hoạch xin nghỉ lên cho sếp sớm hơn từ 2 tuần trước, tại sao tôi không quyết liệt nói "không" với sếp, vì đáng lẽ kế hoạch survey Điện Biên diễn ra vào tuần sau, nhưng đùng một cái đòi chuyển sang tuần này, làm lỡ dở hết mọi kế hoạch cá nhân. Cuối cùng, em an ủi tôi, đành từ bỏ chuyến đi Hà Giang đợt này, cố gắng hoàn thành công việc trở về, và em sẽ đi cùng tôi đến bất kỳ đâu tôi muốn sau đó, miễn là em và tôi được ở bên nhau.
Kết thúc cuộc gọi, tôi cảm thấy mắt hoa lên giữa khu chợ Mường Thanh. Phần vì tôi đã không ăn gì trưa nay, mà lại đi bêu nắng ngoài đường suốt cả buổi chiều. Tôi chán nản nhìn những cô gái Thái đội mũ bảo hiểm mà chẳng che nổi phần nào của đầu, vì bị gồ lên bởi búi tóc (hình ảnh mà tôi luôn thấy thú vị khi lên Điện Biên), những dãy dài bán dưa chuột, măng rừng, mơ, nhót, một vài loại lá hay rễ cây gì đó mà tôi chẳng buồn biết tên. Những thanh mía dài xếp đầy khu chợ, họ giải khát không phải bằng cách uống nước, mà họ chỉ ngồi xổm, và nhai. Tiếng còi xe, dòng người ngang dọc đi đón con cái, họ trở về, đi chợ, ngã giá mua bán ồn ào. Cây hoa ban dọc sông, lác đác những bông trắng phớt tím, rung rinh trong gió, cánh đồng Mường Thanh đang trổ đòng xanh ngát, mặt trời lên cao đỏ ối và lặn mất trong màn sương. Tất cả những điều đó như chẳng có gì liên quan tới tôi, như tôi hoàn toàn không thuộc về một tý gì, cái vùng đất Điện Biên hào hùng lịch sử này. Tôi vẫn đi dọc các con phố, nhưng ngừng việc vào từng gia đình để lấy thông tin, tôi chỉ bước đi ngang qua tất cả mà chẳng để ý đến điều gì. Tôi thấy mệt mỏi thực sự, tôi cảm giác mình như ironman, đã chiến đấu đến phút cuối cùng nhưng cũng đã bị đánh bại, người đàn ông thép đó bước đi trên phố, từng mảnh giáp bung rời ra rơi lả tả lại phía sau, rệu rã.
Vé máy bay đã được huỷ. Tôi trở về ăn tối, 2 đồng nghiệp vẫn hoàn toàn không hay biết gì về chuyện của tôi. Bữa tối hôm nay có măng rừng luộc, thịt chó, canh rau ngót và rượu táo mèo. Thực tình mà nói, nó hoàn toàn không thơm ngon bằng dưới Hà Nội, nhưng lúc này tôi ăn vẫn thấy ngon, còn rượu thì nhẹ như bẫng, cứ uống vào là bay...

  • Ký sự Điện Biên (P.3)
    Chạm mặt lần đầu tiên, và chuyện về thằng ku đi ngủ sớm
    Em thấp bé, nhưng có khuôn mặt đẹp, mái tóc cắt ngắn nhuộm phớt vàng, đôi môi mỏng và dẹt, lúc nào cũng như đang mím chặt để ngậm một chiếc lá ở giữa, em có đôi mắt một mí, to tròn và sắc lẹm như gái Hoa, lúc nào cũng nhìn thẳng vào mắt người đối diện, khiến cho họ cảm thấy hơi bối rối.
    Tôi cố gắng tập trung vào việc giải thích công việc cho các bạn sinh viên ngồi xung quanh hiểu. Sự việc diễn ra từ hôm trước, chúng tôi đã xin phép ngưng hợp tác với đoàn trường dịp này một cách khéo léo. Tôi in ra gần 100 tờ rơi A5 tuyển dụng, sục sạo vào tất cả các khu trọ sinh viên, dán lên cột điện, tường, cửa xóm trọ, bắt được đám sinh viên nào đang đi về là dừng xe lại nói chuyện và gửi tờ rơi, xông thẳng vào giảng đường trường X trong giờ ra chơi 5 phút để trao đổi và gửi lại thông tin liên hệ. Chúng tôi đã tuyển được khoảng 8 bạn sinh viên kha khá, đi survey và thu về được 250 phiếu từ ngày hôm trước. Đến thời điểm này, số lượng sinh viên đăng ký ngày một nhiều thêm.
    Chung quanh bàn nước gồm có, một cô bé người H'mong, một cậu người Dao, một cậu người H'mong, một cô bé người Thái, và em - người Điện Biên chính gốc và là người kinh duy nhất. Tôi cho các em nhận một lượng phiếu nhất định rồi bắt đầu triển khai. Em có bảo tôi đi cùng hướng dẫn em được không (và quả thực tôi muốn trả lời là có), nhưng tôi quyết định đi kèm và hướng dẫn cho 2 cậu bạn người Dao và H'mong kia.
    Đến khi mọi người đứng lên đi hết, tôi sắp xếp lại giấy tờ và sẽ ra sau để giám sát, chỉ có em vẫn còn ngồi lại. Em hỏi một câu chẳng liên quan gì đến công việc:
    - Nhà anh ở Điện Biên à? Hay nhỉ, chị chủ quán nước nói là anh đang cần tuyển người làm thêm.
    Tôi ngước lên nhìn em, thì thấy em đã nhìn xoáy sâu vào mắt tôi từ trước rồi. Tôi giả vờ cụp mắt xuống sắp lại đống giấy tờ trước mặt và trả lời:
    - không, anh ở dưới Hà Nội. Anh chỉ lên đây công tác và cuối tuần này về dưới kia.
    - Anh có nhớ nhà không? - em chúi người về phía trước, cố ngếch mắt lên để nhìn vào mắt tôi lần nữa.
    - Đương nhiên là có.
    - Anh sinh năm bao nhiêu?
    - Anh sinh năm 86. - đến lúc này tôi hết chịu nổi, tôi nhìn thẳng vào mắt em - sao em? Có vấn đề gì à?
    - Không, chả có gì. Em thích thì em hỏi thôi. - thế rồi em hỏi ngay câu khác, như thể đánh trống lảng - Nhưng mà anh ơi, em giao tiếp kém lắm, việc này cần giao tiếp tốt hả anh?
    - Cũng chỉ cần chào hỏi xã giao bình thường thôi. Mấy cái đó các bạn H'mong, Dao, Thái còn làm được, huống hồ em.
    - Nhưng em vừa lùn vừa xấu, người ta nhìn, người ta ghét không muốn nói chuyện với em thì sao?
    Rõ ràng việc nhận mình là xấu, chắc hẳn là một câu chuyện đùa, em quá xinh so với mặt bằng chung các em sinh viên trên này. Tôi trả lời theo kiểu khác, chắc em đang cần một sự khích lệ:
    - Em lùn, em xấu không có nghĩa là em không thành công trong cuộc sống. Tự tin vào bản thân đi chứ. Mình được sinh ra trên đời, trải nghiệm mọi chuyện trước khi chết, thế là may mắn lắm rồi còn gì.
    Em bĩu môi, trông như một con nhóc con khá xinh xắn:
    - Eo ôi, anh cứ nói như ông cụ non ý. Anh nói chuyện đúng với tuổi của anh đi em còn thích.
    Tôi đứng dậy và định rảo bước ra chỗ hai cậu dân tộc, hiện đang đứng đợi tôi bên kia đường. Tôi nói:
    - Thế nhé, em cứ chủ động công việc. Có gì khó khăn thì cứ alo anh, anh sẽ ra tận nơi giúp đỡ.
    Đến cuối buổi tổng kết, em gửi lại tôi 20 phiếu nhưng từ chối nhận tiền. Tôi cũng cảm giác cô bé này đi làm vì thích trải nghiệm, vì vui, hay là vì chán đời nên đi. Tuy vậy tôi vẫn phải thanh toán đầy đủ cho em. Em nhận một cách miễn cưỡng vài chục ngàn đồng, trong khi tôi lúi húi thanh toán cho các bạn khác, thì em đã biến thẳng từ lúc nào không biết. Mọi chuyện có lẽ sẽ chỉ dừng lại ở đó, sự có mặt của em cũng chỉ là chút gì đó vui tươi điểm xuyết cho chuyến công tác Điện Biên này của tôi. Tất cả sẽ chỉ có vậy, nếu nhưng không có chuyện ngày hôm sau xảy ra...
    -----------------
    Tối thứ 6, tôi thu thập về gần 900 phiếu. Chúng tôi quyết định phát thêm số lượng phiếu survey và đạt ngưỡng 1200 phiếu, trước khi lên đường về Hà Nội vào đêm thứ 7. Chuyến đi Hà Giang bất thành, Tôi vẫn thi thoảng ngồi thừ người ra luyến tiếc, tưởng tượng khi nghe điện thoại từ đội trên đó báo về. Nào là nắng đẹp, nào là các bạn mới đi tuy phóng xe chậm, nhưng ai cũng thích thú vì trải nghiệm Hà Giang lần đầu tiên trong đời. Tuy nhiên, khi mình đã chấp nhận một điều gì đó, thì những chuyện khác có cảm giác nguôi ngoai và đến với mình dễ dàng hơn. Không còn ngọn lửa như đốt vào đít, thúc giục mình phải đấu tranh để giành được điều gì đó. Giống như trong một trận đấu bóng, hai bên có thể ăn thua quyết liệt, căng thẳng và thù hằn nhau suốt 90 phút thi đấu. Nhưng khi tiếng còi mãn cuộc cất lên, họ chỉ đơn giản là chấp nhận kết quả chung cuộc. Họ bắt tay, trao đổi áo với nhau, và không còn cãi cộ nhau về nhữn tình huống trước đó nữa. Mọi chuyện đã kết thúc, và chúng ta chỉ việc chấp nhận rằng điều đó đã xảy ra.
    Với kết quả lạc quan về số lượng và chất lượng phiếu survey, tối hôm đó chúng tôi đã dùng khá nhiều rượu táo mèo, say quắc cần câu, và 2 anh bạn tôi đề xuất đi massage và giải quyết nhu cầu ở khách sạn Z. Lẽ thường, tôi chưa bao giờ và cũng không bao giờ thích đi vào những chỗ như vậy, đơn giản là vì tôi hoàn toàn không có cảm hứng khi ở những nơi đó.
    Nhưng động lực lần này của tôi lại khác, tôi không có nhu cầu giải quyết chuyện ấy, nhưng tôi có nhu cầu làm dày thêm những trải nghiệm của mình. Cũng đã đến lúc, người đàn ông nào cũng sẽ phải bước vào nơi đó ít nhất 1 lần trong đời.
    Phòng tắm được set up nhanh chóng. Các em nhân viên mặc váy thiếu trên, thiếu dưới và có vẻ rất chật vật trong các thao tác cúi người hay ngồi xuống, để không bị lộ ngực hay hở quần lót ra trước mặt khách.
    Bước vào phòng tôi là một em gái sinh năm 88, quê ở Hậu Giang. Ngay tức khắc, tôi được lệnh cởi bỏ hết quần áo và vào phòng xông hơi lá Dao đỏ. Liệu pháp có vẻ hiệu nghiệm, tôi thấy ngốt lên tận mặt, hơi nóng và mùi lá hăng hắc xộc thẳng vào lỗ mũi tôi, lên đến tận đỉnh đầu, thế rồi cảm giác men rượu cứ theo lỗ chân lông của tôi mà thoát ra, hút hết lên trên trần phòng tắm. Em gái cứ liên tục gõ cửa, hỏi:
    - Anh xong chưa?
    Mẹ, cứ như là tắm lá Dao đỏ chỉ là thủ tục lệ bộ không bằng. Tôi liên tiếp lắc đầu từ chối, và ngồi trong đó đến lúc cảm giác nhiệt độ tăng lên quá cao, trong khoang tắm dày đặc hơi sương, tôi không thể thở hay mở mắt ra nhìn rõ ràng, vì như vậy sẽ bị bỏng do hơi nóng. Cũng chẳng thấy em gái gõ cửa phòng thúc giục như lúc nãy. Mẹ, có khi nó để mình chết trong này cũng nên. Tôi gõ cửa và được giải thoát nhanh chóng.
    Sau công đoạn tắm lá, công đoạn xông hơi diễn ra nhanh chóng, rồi đến tắm tráng. Em gái hơi ngạc nhiên, cười thích thú:
    - Ủa, sao thèng ku cúa ăn nó đi ngủ rùi hả?
    Tôi cười, đáp lại là mình vừa giải quyết nhu cầu từ trước đó rồi. Tôi cố gắng bắt chuyện với em, hỏi là em làm được ở đây bao lâu rồi, một năm về nhà mấy lần, một ngày làm việc bao nhiêu ca, tiếp bao nhiêu khách, sinh hoạt ở đây ra sao.v.v... Hỏi câu nào, em trả lời câu nấy. Điều đó khiến tôi cũng chẳng còn hứng hỏi chuyện, vì hình như em chỉ có ý thức làm việc này một cách công nghiệp, ko cảm xúc, và khách cần gì, trao đổi ngang giá và em cho người ta cái đó. Có lẽ, em chỉ cần quan tâm một tháng thu nhập được bao nhiêu, một ngày sẽ dễ chịu biết bao khi chỉ phải tiếp thằng khách như tôi, ko phải cởi quần áo, ko phải làm chuyện ấy, và tốt nhất là tôi nên im mồm đi để cho em hoàn tất các công đoạn, cho lượt khách mới vào.
    Đến công đoạn massage, phải công nhận dù gì thì gì massage cũng sướng thật. Em cứ thế đấm, bóp, kéo, bẻ...còn tôi hình như ngủ thiếp đi trong vòng vài phút. Thế rồi tôi bị em đánh thức dậy, kêu là xong rồi. Tôi cũng chẳng rõ phải biết làm gì, rút ra 200 nghìn gọi là cám ơn. Ra ngoài phòng đợi, 2 ông anh lúc sau bước ra, vẻ mặt mãn nguyện, trao đổi rì rầm với nhau điều gì đó. Ngồi đối diện ở ghế salon bên kia, là một vài vị khách Hà Nội khác. Tôi nhận ra ngay đó là đội kéo cáp của Viettel, vì chiều nay tôi có bắt gặp họ vừa lên Điện Biên và thuê nhà nghỉ cùng chỗ tôi, nhưng họ không nhận ra tôi.
    Ra đến ngoài cửa, 2 ông anh quay lại hỏi cảm giác tôi thế nào? Tôi nói rằng khi đấm bóp thì tôi ngủ quên, hết giờ đứng dậy tôi boa cho em gái 200k. 2 ông anh đứng lại nhìn tôi như người trên trời rơi xuống, đoạn quay lại phản ảnh tình hìn và phải đòi lại tiền cho tôi. Nhưng chẳng lẽ lại làm vậy? Tôi can vội. Dẫu sao từ lúc bước vào đây, tôi cũng xác định kiểu gì cũng mất khoảng 200-300 là chấp nhận được.
    Tôi trở về nhà nghỉ, đánh một giấc li bì cho đến 8h30 sáng hôm sau.
  • nauan151211.jpg
  • Nhật ký Điện Biên (Phần cuối)
    Gặp lại lần 2, và vĩnh biệt mãi mãi
    Cái khổ của người đa mang là gì? Họ yêu nhiều, trải nghiệm nhiều thứ tình cảm khác lạ, vụn vặt và rơi vãi. Không giống như những người khác, những tình cảm đó như những viên đạn bắn thủng lỗ chỗ vào con tim không còn trinh nguyên của họ. Người khác thì có thể quên đi, còn những người đa mang sẽ mang theo những viên đạn đó đi suốt đời. Để mỗi lần nào đó, những ký ức ấy lại được khui ra như những ám ảnh, có ký ức sẽ nhẹ nhàng, có ký ức nặng và đau đến thắt ngực. Dẫu thế nào đi chăng nữa, mục đích của cuộc sống này là để thu nhặt những trải nghiệm đó cho đến hết cuộc đời. Và cái con người đa mang ấy vẫn sống dấn thân, đem tim mình ra cho không biết bao nhiêu lần bắn phá như vậy nữa...
    Tôi đi lang thang qua hầm Đờ-Cát, dọc con sông Nậm Rốm giờ đã cạn nước. Những mảng đất phủ cỏ xanh lốm đốm lộ ra dưới lòng sông trong cái nắng chiều tà. Công việc survey tại Điện Biên đã xong, xe về Hà Nội đã được đặt cho cả 3 anh em, sẽ chuyển bánh vào lúc 7h30 tối nay. Trong vài tiếng cuối cùng này, tôi mới thấy Điện Biên cũng có điều gì đó khiến cho ta bị níu giữ lại ít nhiều.
    Tôi leo lên tượng đài chiến thắng, không rõ là bao nhiêu bậc thang, chỉ biết là rất cao, thậm chí còn nhiều bậc hơn cả đường lên cột cờ Lũng Cú. Có mấy sảnh lớn xen kẽ giữa các bậc thang để nghỉ chân. Cứ mỗi khi lên đến sảnh mới, tôi lại ngoái nhìn lại toàn thành phố Điện Biên Phủ. Vẫn cánh đồng Mường Thanh xanh ngát lờ mờ trong sương chiều như thế, vẫn mặt trời đỏ ối xa xa, con đường 7/5 đến giờ tan tầm mà vẫn lưa thưa xe cộ. Lên đến tận cùng tượng đài, tôi chỉ còn nhìn thấy những li ti đèn xe cộ chuyển động phía dưới, chứ tuyệt đối không nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi như trước. Tượng đài chiến thắng cao lừng lững, như chia đôi thành phố Điện Biên Phủ. Ngắm cảnh phía đằng sau tượng đài, là trùng điệp những ngọn núi xanh thẫm - đặc trưng của Tây Bắc, những mái ngói cao thấp nhấp nhô của từng cụm dân cư nào đó phía xa xa. Có hẳn một con đường đi vòng lên trên đỉnh đặt tượng đài chiến thắng, người ta có thể lái xe vòng theo con dốc đó lên, gửi xe và chỉ cần bước vài bậc thang là tới đỉnh. Dọc đường lên, hai bên xen kẽ những cây hoa ban trắng dã, lác đác những người đi bộ tập thể dục, cảnh tượng thật thanh bình và tĩnh lặng.
    Điện thoại reo, tôi nghe máy.
    Tiếng của một em gái lảnh lót phía bên kia đầu dây:
    - Anh à, anh còn nhớ em không?
    - Có, em là T. trong đội đi survey phải không? - tất nhiên là tôi nhớ vì có lưu ký hiệu "survey ĐBN" kèm theo tên của mỗi em sinh viên trong điện thoại, và tất nhiên tôi cũng chẳng nhớ T. là đứa nào trong số gần 20 đứa sinh viên tôi lưu lại.
    Em vẫn thản nhiên tiếp chuyện:
    - Em muốn về Hà Nội chơi. Anh tối nay có về HN không?
    - Anh có, anh đặt xe rồi. Em định nhờ anh đặt xe à?
    - Vâng! - Không một chút lưỡng lự.
    Tôi hỏi lại cho chắc:
    - Có thật là em định về không để anh còn đặt?
    - Thật ạ. Sao lại hỏi thế hả anh?
    - Nghĩa là em định về Hà Nội chơi vào Chủ Nhật? Thế thì bao giờ em quay lại Điện Biên?
    - Em chơi ở Hà Nội một ngày rồi em về, tối Chủ Nhật em bắt xe về luôn. Thứ 2 đi học.
    - Em có bạn ở Hà Nội à?
    - Chả có ai, em thích về đấy chơi, thế thôi. Anh đặt xe cho em nhanh nhé, giường tầng 1 em mới đi. Tầng 2 bị rung và em dễ bị say xe lắm. Thế nhá anh nhá!
    Đầu bên kia cúp điện, giờ thì tôi mới nhận ra đó là em gái người kinh duy nhất, xinh xắn, nhí nhảnh mà kỳ quặc mà tôi đã gặp hôm qua. Tôi gọi điện báo tin cho 2 anh bạn, nhờ đặt giúp thêm 1 giường tầng 1 nữa. 2 anh bạn cũng bán tín bán nghi, hỏi lại tôi cho chắc, rồi cũng đặt nhà xe. Nhà xe báo lại là để cho 4 người chúng tôi 4 giường tầng 1, dãy 2 và 3 liền nhau. Nghĩa là tôi lại đi cái dạng xe ngồi được cải tiến thành giường nằm, giường đôi tầng 1 đó. Hai ông bạn quay lại cười cười với nhau:
    - Kiểu này rõ ràng chú phải nằm với em nó rồi. Tay liền tay, mà chân liền chân (lời bài hát của các em trong nhà trẻ đối diện chỗ tôi nghỉ, mà 7h30 sáng nào cũng ý ới phát ra loa như đánh thức cả khu phố dậy).
    Chúng tôi về nhà, sửa soạn vội vàng hành lý để trở về Hà Nội.
    --------------------------------------------
    7h, khi đang lùa vội bát cơm vào miệng cho chắc dạ, em đã í ới gọi tôi:
    - Anh ơi, anh ra ngoài đường cái chưa?
    - Chưa, anh đang ăn. Xong rồi tầm 10 phút nữa anh ra.
    - Anh ra nhanh đi, em đứng ngoài này một mình sợ lắm.
    - Rồi, biết thế đã. 10 phút nữa anh ra.
    Chúng tôi khệ nệ ôm đồ ra ngoài đường cái để đón xe. 2 đồng nghiệp, ngoài những đồ cá nhân lỉnh kỉnh, cộng thêm 2 balo to vật vã đựng laptop, mỗi người còn khệ nệ bê thêm 2 thùng các-tông đựng những táo mèo, da trâu khô và mấy loại thảo quả trên Điện Biên này. Vẫn như mọi lần đến các miền đất khác nhau, tôi thường chẳng mua gì đem về.
    Em nhìn thấy bọn tôi, mắt long lanh lên như con mèo vừa đi chơi đêm về, được chủ mở cửa cho vào nhà.
    - Đây là anh M. và anh N. (2 đồng nghiệp của tôi), em chắc cũng gặp hôm qua rồi. Chào 2 anh ấy đi.
    - Em chào 2 anh ạ! - Gập người chào, to và rõ ràng như học sinh cấp 1.
    Lúc đó tôi mới để ý, đồ đạc em mang theo để đi chơi Hà Nội, có mỗi chiếc balo cách điệu từ túi xách, nho nhỏ đeo lọt thỏm đằng sau lưng. Mà tính ra là đi qua đêm đó chứ đâu phải đi picnic trong ngày. Tôi hỏi em:
    - Bố mẹ có biết em đi Hà Nội không?
    - Không biết. Nếu đi và về trong ngày CN thì nói làm gì hả anh? (Bố mẹ em ý ở thị trấn khác, còn em thì thuê trọ trên này gần trường).
    Tôi nghĩ rằng T. cũng rắn rỏi, sắc sảo, có lẽ đến tuổi này muốn đi mọi nơi để trải nghiệm, mà có lẽ em ý đang học khoa Văn cũng nên:
    - Em học xong rồi sau này ra làm cô giáo dạy văn phải không?
    - Sao anh lại hỏi thế? - T. nhìn tôi ngạc nhiên, rồi em cũng trả lời - Sau này em học ra, em dạy môn Lịch sử với Giáo dục công dân.
    Trong suốt câu chuyện, 2 ông bạn phía sau vẫn rầm rì rầm rì cười đùa hai chúng tôi. Lên xe nằm, em xung phong nằm trong gần cửa sổ, tôi nằm phía ngoài. 2 ông bạn thì nằm 2 giường phía sau, vẫn thái độ rầm rì rầm rì khó chịu. Rồi lại hát cái bài: "Tay liền tay, mà chân liền chân."
    Giường đôi tuy hơi chật thật, nhưng nếu nằm khéo thì vẫn đảm bảo được khoảng không gian riêng biệt cho 2 người nằm cạnh nhau, không ai bị đụng chạm vào ai cả. Chiếc xe chầm chậm đi lên những đoạn đèo đầu tiên ra khỏi thành phố. Em nằm nghiêng người nhìn ra cửa sổ, tôi cũng ngoái đầu nhìn em, rồi nhìn ra cửa sổ. Chẳng có gì cả, ban đêm đồi núi chỉ còn lại một màu đen trống hoác...
    Không đủ diện tích để tôi kê 2 tay lên gối đầu, nên tôi kê tay trái của tôi lên, còn tay phải đặt xuôi người để không đụng phải T. Được một lúc sau, T quay lại phía tôi, em nhắm mắt, như cố giỗ giấc ngủ. Một lúc sau nữa, em như dựa một ít vào vai phải của tôi để ngủ. Thêm một lúc nữa, như để chống lại sự chòng chành của chiếc xe khi lượn qua những khúc cua, T. vòng 2 tay ra ôm lấy cánh tay của tôi, và em ngả hoàn toàn vào vai tôi. Mặc dù tôi hơi ngạc nhiên vì sự táo bạo của em, nhưng em vẫn nhắm nghiền mắt và thở đều đều. Tôi biết rằng em vẫn chưa ngủ.
    2 đồng chí phía sau lại nhổm người lên nhìn lên giường tôi, 2 bác khoanh tay và đặt cằm xuống, giọng nói nghe như phán từ trên trời xuống phía dưới chỗ tôi nằm.
    Đồng chí số 1:
    - Chết chết, thế này thì đỡ thế nào?
    Đồng chí số 2:
    - Đỡ thế nào được nữa, đêm nay là mỏi tay lắm đây!
    2 người cười khả ố với nhau vài giây, đồng chí 1 tiếp chuyện:
    - Trong lịch sử gần 4 năm đi công tác ở FPT, anh mới thấy quả này lần đầu. Đúng là nhất chú!
    Tôi vẫn im lặng.
    Người ta vẫn thường chê đàn ông Việt Nam thường rụt rè và tỏ ra thiếu ga-lăng đối với phụ nữ, chỉ vì họ ngại thể hiện sự quan tâm đến phái nữ tại những nơi đông người. Thế nên tôi nghĩ rằng, nếu một người con gái cần mượn một bờ vai để ngủ, vậy thì ta chỉ việc đưa bờ vai đó ra, và chẳng có gì đáng phải suy diễn cả. Em gái vẫn ngủ ngon lành bên vai tôi, 2 đồng chí kia mắt vẫn thao láo nhìn để mong đợi những diễn biến mang tính "đột phá" tiếp theo. Thế nhưng chẳng có gì diễn ra cả, 2 ông anh xấu tính lại rút về phía sau, lôi ipad của tôi ra để chơi tiếp trò Fieldrunners.
    Một lúc sau thì em cựa quậy, ôm sát cánh tay tôi vào. Đến giờ tôi mới nghi là T. hoàn toàn chưa ngủ. Trong đầu tôi đặt ra hàng loạt câu hỏi và giả thiết về em gái này:
    "Em là người táo bạo, ưa trải nghiệm. Hay là một cô gái trẻ phá cách, bất mãn chuyện gì đó nên hành động xốc nổi, bỏ xuống Hà Nội để đi chơi cho vui. Hay là em ý thích tôi và theo tôi về Hà Nội? Mà về Hà Nội với tôi thì để làm gì, vì em đâu biết tôi là ai? Hay là có bạn trai dưới Hà Nội, chuyến này về để chơi với bạn trai 1 ngày, rồi hôm sau lại lên?"
    Cảm giác thấy không phải, tôi lấy tay trái của mình gỡ tay của T. ra. Đoạn đang định lôi tay phải của tôi ra thì em trở mình, nằm xoay ra hướng cửa sổ. Tôi nằm khoanh tay mình vào và nhìn lên màn hình trước mặt đang chiếu tiểu phẩm hài. Một lúc sau, tôi gỡ kính ra và cài vào cổ áo, cố ngủ một chút nhưng tôi đã không thành công.
    Tôi nằm nghĩ miên man về những dự định trong tương lai của mình, những sự kiện đã diễn ra trong mấy ngày qua, những tình huống lần đầu tiên trong đời tôi được trải nghiệm. Có thể, công việc hiện tại không phải là công việc thú vị nhất, lương thấp, vất vả và căng thẳng, đòi hỏi phải đi công tác nhiều như cơm bữa. Nhưng bù lại, nó mang lại cho tôi cơ hội được đi, trải nghiệm và rèn luyện con người, tâm hồn mình qua mỗi chuyến đi. Tôi tự an ủi mình như vậy, khi tuổi trẻ không chắc chắn được về chuyện nhà cửa, gia tài và sự nghiệp. Tôi tự đặt ra cho mình 2 giả thiết:
    "Giả sử lựa chọn, giữa một con đường trở thành người có số có má, giàu sang và quyền lực; với con đường chỉ giúp mình kiếm tiền vừa đủ sống nhưng có nhiều trải nghiệm. Tôi sẽ chọn con đường nào?"
    Trước đây, tôi vẫn theo đuổi một giấc mơ vay mượn từ những cuốn sách dạy làm giàu, hay những câu chuyện quyết tâm đổi đời từ những doanh nhân thành đạt. Để rồi trong một thời gian dài, tôi suy nghĩ sâu xa về việc đó, và cảm nhận thấy mình hoàn toàn không cần thiết phải đạt được những thứ ấy. Tôi chỉ cần một ngôi nhà của riêng tôi, một gia đình nhỏ ấm cúng, chúng tôi làm việc khá thoải mái và có thể đi du lịch những chuyến dài ngày, thay đổi nơi ở, công việc theo sở thích... Nếu vậy, thì tôi thực sự nghiêng về hướng 2, sống là để trải nghiệm.
    10h kém, chiếc xe đi qua Tuần Giáo, nhận thêm hành khách, và lầm lũi tiến lên đèo Pha Đin. Nếu vẽ một bức tranh về 1 trong 4 con đèo đẹp nhất miền Bắc này, thì chỉ cần 2 màu duy nhất: màu vàng vẽ ánh đèn pha le lói của chiếc ô tô ở khúc quanh đằng xa, cũng đang leo núi, và còn lại thì đổ một màu đen duy nhất. Em trằn trọc trở mình liên tục, rồi quyết định ngồi dậy trên giường, rút điện thoại ra để...chơi "Ai là triệu phú". Nhà xe bắt đầu tắt đèn và tivi đi để hành khách ngủ, tôi ngủ ngay sau ít phút.
    11h, xe dừng lại để ăn tối. Cả tôi và em là 2 hành khách duy nhất không có nhu cầu ăn. Tôi thì có thói quen không muốn ăn uống gì dọc đường, kẻo nặng bụng. Em thì thuộc dạng quái dị rồi, nên buổi tôi ko ăn, đêm cũng ko ăn và nhịn đói đến sáng mai, tôi cũng chẳng lấy làm lạ. Tôi xuống xe giải quyết nỗi buồn, ra ngoài đứng một lúc thì cái lạnh miền núi Tây Bắc khiến tôi phải thay đổi ý định ngay tức khắc. Nghe đâu đêm hôm nay gió mùa về.
    Tôi ngồi trên giường. Em nằm nhìn ra cửa sổ sang chiếc xe vừa mới đỗ bên cạnh. Buồn chuyện, tôi hỏi em:
    - Em có chuyện gì muốn nói không?
    - Không, em chẳng có gì để nói cả - trả lời với giọng hậm hực bất cần.
    Tôi với chiếc Ipad định lướt facebook, cột sóng ipad không hiện chữ 3G, mà hiện biểu tượng "E" cụt lủn. Tôi cũng chẳng phải người năng động gì, không biết phải làm gì giải trí, tôi gấp ipad lại và nằm xuống, mắt nhìn thao láo lên trần nhà. Em vẫn nằm nhìn ra ngoài cửa sổ:
    - Bây giờ có xe quay về Điện Biên là em sang ngay!
    Ô hay, con bé này đúng là trẻ trâu, hành xử theo cảm hứng. Tôi hỏi:
    - Sao lại thế? Bỗng dưng lại chán đi Hà Nội rồi à?
    Em chẳng nói gì, tôi thấy vai em rung rung, hình như khóc thì phải. Trong tay em có 2 chiếc điện thoại, suốt chặng đường vừa rồi đổ chuông liên tục, lúc thì có người gọi, lúc thì tin nhắn tới. Giờ nghĩ lại, tôi mới thấy đúng là em gái này có vấn đề về mặt giao tiếp. Không phải là nó rụt rè, ngại giao tiếp với người khác. Nó rất tự tin, táo bạo và cần thì tán dóc được với cả tá anh dzai ngồi chòng ghẹo nó. Nó có vấn đề về thái độ trao đổi. Bất cần, gọn lỏn, không có chủ ngữ vị ngữ và hay gắt gỏng. Nó trao đổi theo cảm xúc lúc lên lúc xuống, hỏi chuyện thì nội dung này xọ sang nội dung khác, người khác hỏi thì trả lời toàn đi đâu. Nói chung là ai có ý định chém gió tán gẫu với em gái này cho vui, thì còn nói chuyện được.
    Đoạn em quay sang tôi hỏi:
    - Nhà anh gần Mỹ Đình không?
    - Ơ, cũng hơi gần. Nhưng mai anh về công ty anh ở Mỹ Đình, giải quyết công việc xong mới về.
    Em ấy nghĩ gì đó một lúc, rồi hỏi một câu rất là không liên quan:
    - Công ty anh có mấy tầng?
    - Ờ, có 15 tầng.
    Xong rồi em ý chẳng hỏi thêm bất kỳ câu nào. Tôi nghĩ mình nên tiếp diễn câu chuyện kia:
    - Anh làm ở phòng marketing, lên đây để nghiên cứu thị trường thôi. Còn 2 anh kia, sau này có lẽ sẽ gặp lại em nhiều, vì họ ở Điện Biên để mở chi nhánh của bọn anh trên này.
    T. vẫn quay mặt ra cửa kính, hình như cũng chẳng quan tâm đến câu nói của tôi. Tôi lại thôi và nhìn lên trần xe, cảm thấy bắt đầu nản. Đoạn em quay sang ném cho tôi 1 câu rất vớ vẩn:
    - Sau này anh cưới vợ, em sẽ về Hà Nội tham dự.
    - Ơ...ờ.
    Tôi tiếp tục:
    - Em đã có bạn trai chưa?
    Em cười nhạt 1 tiếng:
    - Anh hỏi buồn cười thật.
    Câu chuyện chấm dứt hoàn toàn ở đây. Tôi quay cả người vào bên trong và nhắm mắt lại. Tôi đoán 1000.000% là em gái này thuộc dạng bất mãn với đời, nên có thể gây gổ với bất kỳ ai xung quanh nó.
    Một lúc sau xe chuyển bánh, đèn tắt và mọi người chìm vào giấc ngủ. Tôi phải nằm lại vị trí hướng lên trần xe hoặc hơi nghiêng người về phía cửa sổ, nếu không muốn ngã lộn cổ ra khỏi giường, khi chiếc xe vẫn đánh vật qua từng con đèo. Em quay mặt vào phía bên trong, mắt nó không nhắm nhưng nó nhìn xuống dưới. Tôi thì nhìn ra ngoài cửa kính, nhưng tôi biết hình như mắt nó có gếch lên nhìn tôi. Tôi đưa mắt xuống nhìn lại thì nó lại cụp mắt xuống. Rồi em gái cầm lấy bàn tay tôi, tự nhiên như cầm một vật thể vô tri vô giác đặt trước mặt mình, đưa lên để ngắm nghía xem nó là cái gì. Tôi hơi bất ngờ, nhưng cũng chẳng nói gì để xem em ý hành động tiếp thế nào. Cũng bất ngờ không kém, em đan những ngón tay trái của mình vào bàn tay phải của tôi và nắm lại. Không kịp để cho tôi định hình chuyện gì đang diễn ra, em nhích người lại gần và kê đầu vào vai tôi.
    Tôi hoàn toàn tê liệt, em mới chỉ biết tôi có 2 ngày, vậy mà đã rúc vào người tôi như con mèo con đi tìm sự an ủi, mà hoàn toàn không một lời giải thích. Sự việc diễn ra như một bộ phim câm khó hiểu. Tôi nghĩ rằng hành động đó không có nghĩa em thích tôi, mà chỉ là cảm nhận thấy một người đủ tin cậy, để ôm và cảm thấy đỡ trống vắng. Lẽ thường, tôi phải gạt em ra. Nhưng chẳng lẽ lại như thế, và thực sự tôi cũng muốn trải qua cái cảm giác được người con gái lạ gần gũi mình nó thế nào.
    Rồi tay phải em ôm lấy cổ tôi, kéo đầu tôi chạm vào trán em, em thở nhẹ bên tai tôi, nhắm mắt lại. Bàn tay em vẫn không ngừng sờ nắn những ngón tay của tôi, trong khi tôi hoàn toàn bị động, vẫn ngây người ra khi không rõ mình nên quyết định rút tay ra, hay nắm lấy tay em. Tôi thử một động tác giả vờ vuốt lại ngón tay em. Như nhận được tín hiệu từ đối phương, em vuốt bàn tay tôi mạnh bạo hơn và nắm chắc nó lại. Chúng tôi nằm nguyên tư thế đó trong bao lâu? 10 phút, 30 phút hay có khi dài nguyên 1 thế kỷ, tôi không biết rõ, vì cũng chẳng thể rút được điện thoại trong túi quần ra để xem đây là mấy giờ. Tôi là kẻ đốni mạt? tôi là kẻ lợi dụng? tôi là kẻ yêu râu xanh? hay tôi chỉ là kẻ cũng mang trong mình đầy những nỗi bất toàn, về gia đình, nhà cửa, công việc và tương lai? Tôi đã nghĩ ngợi quá nhiều khiến tóc tôi bạc trắng, tôi đã suốt bao nhiêu lần từ chối những thú vui nhất thời, những hạnh phúc thoáng chốc chỉ vì điều đó không đúng với lương tâm, tôi đã cố gắng sống tiết chế, giữ mình, cố gắng hết sức mình cho công việc và tương lai, nhưng đáp lại, tình cảnh của tôi càng ngày càng trở nên bi đát hơn. Đến mức độ hiện nay, chỉ có sống bằng niềm tin mới giúp tôi không tung hê tất cả, chấm dứt đấu tranh với nghịch cảnh và sẵn sàng buông thõng mái chèo cho trôi đi theo dòng nước, cho con thuyền số phận của tôi bị lái đi đến đâu thì đến.
    Chúng tôi vẫn nằm trong tư thế đó thêm một thời gian dài tiếp sau. Cả chiếc xe im lặng, chỉ có cánh lơ xe đứng phía trên đầu to nhỏ nói chuyện với nhau, tiếng rù rì của lốp xe lăn bánh, và tiếng thở của em bên tai tôi.
    Kệ, Just do it. Làm tới đi, suy nghĩ gì nữa. Mày cũng chịu hết nổi rồi!
    Tôi quyết định táo bạo, xoay người sang vào ôm em vào lòng. Em kéo chiếc chăn của tôi sang để đắp cùng. Tôi mân mê vành tai em, khuôn mặt em, đôi môi nhỏ mím chặt của em. Rồi tay trái tôi luồn vào chiếc áo sơ-mi của em, mân mê đầu ngón tay trên vùng ngực dưới chiếc áo lót. Trong toàn bộ sự việc đó, em vẫn nằm im lặng và thở đều bên tôi. Nhưng tôi biết em không ngủ, mà hoàn toàn đang ý thức được những việc đó. Có lẽ, theo một nghĩa nào đó thì đây không phải là ngoại tình, chúng tôi chỉ là hai cơ thể lẻ loi, bất toàn và ngẫu nhiên được ghép cạnh nhau trong đêm nay, chỉ một lần duy nhất trên chuyến xe này thôi. Ai mà biết được những sự việc sẽ đưa con người ta đi đến đâu? Điều gì xảy ra khi tôi từ chối đi Điện Biên để đi Hà Giang? Điều gì sẽ đến nếu tôi chấp nhận hợp tác với đoàn trường, không đăng tin tuyển nhân sự bên ngoài và cũng sẽ không gặp được em? Điều gì sẽ đến, nếu tôi từ chối đặt xe giúp em về Hà Nội, nói rằng em có thể tự ra bến mà đặt xe? Điều gì xảy ra, nếu nhà xe không xếp vị trí nằm của chúng tôi là 2 chiếc giường cạnh nhau? Điều gì xảy ra, nếu 2 anh bạn tôi không chủ đích nằm cùng với nhau, và để mặc tôi nằm cạnh em phía trên? Điều gì xảy ra, nếu tôi quay lưng đi và ngủ ngay từ đầu?
    Tôi chấm dứt mọi suy nghĩ, đầu óc trống rỗng. Bàn tay tôi luồn vào bên trong và khẽ đẩy chiếc áo lót lên, để lộ ra hai bầu ngực căng tròn và rắn rỏi. Nhũ hoa của em mềm, nhỏ và khó phát hiện. Thế nhưng sau vài lần tôi mân mê tay, nó đã cứng lại. Em thở hắt ra một tiếng, vẫn nhắm ghiền mắt và vít đầu tôi xuống sát mặt em hơn. Nhưng chúng tôi không hôn nhau, vì đó hoàn toàn chẳng phải là tình yêu. Mặt khác, nó cũng chưa đủ trầm trọng để gọi là tình dục. Chỉ là 2 khối bất toàn trong đêm đó, cọ xát với nhau, vậy thôi...
    -------------------------------
    Tôi ngủ quên lúc nào không biết. Khi tỉnh dậy thì xe đã về gần đến Xuân Mai, tôi đã bỏ tay ra khỏi ngực em, em đã kéo lại chiếc áo ngực, chúng tôi vẫn nằm quay mặt vào nhau nhưng đã rời nhau ra. Nếu người ngoài nhìn vào, thì có vẻ đây là tư thế nằm ngẫu nhiên quay mặt vào nhau của 2 người nằm ở 2 chiếc giường sát nhau. Hoàn toàn không có liên quan gì đến việc đụng chạm về thể xác.
    Em tỉnh dậy, mở mắt nhìn thấy tôi đầu tiên. Chúng tôi nhìn nhau vài giây, rồi em quay ra nhìn phố xá qua ô cửa. Vậy là toàn bộ chuyện hôm qua đã đến rồi đi như một cơn mộng mị. Nhưng tôi chắc chắn rằng đêm qua tôi đã đặt tay vào ngực em, một người con gái hoàn toàn xa lạ. Trên tay tôi vẫn còn phảng phất mùi thơm, nghe như mùi trà xanh hay mùi thơm thảo dược nào đó, mà tôi đã có được nó chỉ bằng cách duy nhất là chạm vào da thịt em.
    Xe cập bến Giáp Bát, em sẽ xuống ở đây. Trong khi tôi vẫn ngồi lại xe để chuyển tiếp về bến Mỹ Đình. Trong suốt gần 1 tiếng từ khi tỉnh ngủ về đến bến, tôi đã muốn nói với em điều gì đó, nhưng tôi không thể, vì thú thực có nói câu nào lúc này cũng chỉ là vô nghĩa. Em đang vuốt lại tóc, lấy balo và chuẩn bị xuống xe. Em có chào tôi một tiếng, nhưng nghe không tự nhiên. Tôi ừ lại, và nói với em câu cuối:
    - Ở Hà Nội, em cần giúp đỡ gì thì cứ gọi anh nhé !
    - Dạ, vâng ạ! - Câu trả lời của em hoàn toàn mất đi vẻ xấc xược như mọi khi.
    Vậy là chúng tôi chia tay nhau, cũng đột ngột như khi em đến với tôi. Có ai đó đã nói rằng, sau khi 2 con người ngẫu nhiên xa lạ trải qua sự đụng chạm xác thịt, thì một sợi dây liên kết vô hình đã được thiết lập giữa 2 người với nhau, và mối quan hệ của họ không còn đơn thuần như trước đó nữa, bước lên một ngưỡng mới, mang sắc thái tình cảm cao hơn, nhưng cũng không thể gọi là tình yêu.
    Tôi trống rỗng lên chiếc xe taxi trở về Mỹ Đình. Hà Nội hôm nay se lạnh, khác hẳn với cái nắng gắt gió Lào trên Điện Biên. 7h30 sáng, những con phố thân quen đang hiện ra trước mắt tôi. Đáng lẽ tôi sẽ phải vui mừng lắm lắm khi được nhìn thấy Hà Nội sau cả một chuyến công tác dài. Thế nhưng cảm giác trong tôi bây giờ, lại như có một phần nào đã bị lấy mất. Tôi ko rõ em có cảm giác giống như tôi sau đêm hôm qua không. Tôi nhắn cho em một tin và không được reply lại:
    "Bay gio em dinh di dau?"
    Quay trở lại câu chuyện ban đầu, có lẽ tôi là người đa mang, còn em chỉ đơn giản là có một trái tim trọn vẹn để sống, để yêu hoặc thù ghét, để ra quyết định dứt khoát, nhớ hay quên và bốc đồng làm theo những điều đó. Có thể, em đã quên ngay tôi từ khi bước xuống xe tại bến Giáp Bát, bước thẳng ra cổng mà hoàn toàn không nhìn lại phía tôi.
    Bỗng tôi muốn gặp lại em một lần nữa, cho dù chẳng để làm gì.
    Tôi về công ty, cái duy nhất tôi có được là số CMTND của em và số di động của em. Gõ lên google, hiện ra 0 kết quả tìm kiếm phù hợp. Em chưa đăng bất kỳ thông tin gì liên quan đến số điện thoại của mình lên internet cả. Có thể vài tháng sau, tôi không còn làm cho FPT Telecom, và đồng nghĩa với việc sẽ không có lý do gì quay lại Điện Biên, ngoại trừ lý do có nhu cầu đi du lịch, trong khi Điện Biên ko phải là địa danh du lịch hấp dẫn lắm. Có thể tôi sẽ quay lại Điện Biên trong thời gian gần đây, có thể lúc đó em đã ra trường, hay bỏ học, rời nơi trọ, thay số điện thoại và vĩnh viễn không gặp lại tôi nữa.
    Không thấy em reply lại tin nhắn, tôi định nhắn thêm một tin nữa, nhưng không biết viết nội dung gì cho phù hợp. Thực ra, em đã đọc được tin nhắn đầu tiên của tôi, nếu thực sự còn nhớ đến tôi, em đã có thể reply lại cho tôi rồi. Và em đã lựa chọn bước đi mà không liên lạc lại với tôi, vậy thì tôi làm sao có thể níu giữ?
    Tôi vẫn hay trải qua những tình huống này như nhưng cơn cảm nắng nặng hay nhẹ, từng "người tình" cứ đến rồi đi, người ở lại trống rỗng, ám ảnh, nhớ nhung, nhưng thời gian sẽ lại xóa nhòa đi bóng dáng và sự việc đó. Tôi cũng đủ kinh nghiệm, để hiểu rằng việc này rồi cũng sẽ phai mờ đi theo thời gian. Trái tim tôi giờ đang rộng toang hoác vì vết đâm chí mạng, cũng sẽ được khâu kín lại mặc dù không còn lành lặn như xưa.
    Và theo cách như vậy đó, tôi đã vĩnh biệt em...
    • Nguồn: http://www.phuot.vn/threads/51575-Nhật-ký-chủ-quán/page2
    • http://sotaychame.com/tam-su-chuyen-doi-kinh-nghiem-song/nhat-ky-chu-quan-ca-phe-62426.html

Diệp Khai


Diệp Khai, con trai của Bạch Thiên Vũ – Đường chủ Thần Đao Đường vang danh năm xưa.

Diệp Khai, đệ tử đích truyền của Võ lâm truyền kỳ Tiểu Lý Phi Đao – Lý Tầm Hoan.

Diệp Khai, chàng rể quý duy nhất của một trong tam đại thế gia trong võ lâm là Đinh gia.

Diệp Khai phong lưu anh tuấn, võ công siêu phàm, cơ trí cẩn mật.

Diệp Khai dường như có đủ tất cả những gì mà một nhân vật giang hồ hằng ao ước, có đủ tất cả những yếu tố cần thiết để trở thành một truyền kỳ võ lâm.

Nhưng dường như những điều đó vừa là động lực lại như một áp lực đè nặng lên sự trỗi dậy của Diệp Khai, cho nên với tôi Diệp Khai mãi mãi không thể trở thành một truyền kỳ được.

Cũng là một đứa trẻ mồ côi như Phó Hồng Tuyết, nhưng từ khi mới sinh ra chàng đã được tráo đổi và gửi gắm vào một gia đình tử tế để nuôi nấng, đó là cơ duyên của chàng nhưng lại khiến cho câu chuyện của chàng thiếu đi tính đột phá, và điều ấy Phó Hồng Tuyết lại có được.

Chàng được gửi gắm vào tay Lý Tầm Hoan, được truyền thụ tuyệt kỹ phi đao độc bộ võ lâm, được dạy dỗ thành một con người hiệp nghĩa, tất cả những điều đó khiến chàng trở thành một hiệp khách chân chính nhưng người ta lại chỉ có thể nhìn thấy một “truyền nhân của phi đao”, một “đệ tử của Lý Tầm Hoan” mà thôi, chàng bị cản bước để có thể trở thành Đại Nhân Vật.

Cuộc tình của chàng và Đinh Linh Lâm cứ nhẹ nhàng cùng nhau sánh bước qua những sóng gió của giang hồ, nó êm đếm đến mức ngay cả một mỹ nhân như Thượng Quan Tiểu Tiên cũng không thể lung lay, đó là một tình yêu đẹp, nhưng lại thiếu đi chút đau thương, chút tiếc nuối để có thể trở thành một Thiên Tình Sử khiên cho giang hồ bàn tán như của Lý Tầm Hoan – Long Tiêu Vân – Lâm Thi Âm ngày xưa.

Thế nên trong cuộc phiêu lưu đầu tiên của mình, chàng và Phó Hồng Tuyết như một đôi du hiệp và lãng tử, nhưng người đọc lại bị ấn tượng với bi kịch của lãng tử Phó Hồng Tuyết nhiều hơn.

Rồi trong cuộc phiêu lưu thứ hai của mình, tình yêu của chàng bị sự thử thách của Quách Định và đặc biệt là của Thượng Quan Tiểu Tiên, nhưng rốt cuộc người đọc lại thấy xót xa cho số phận của những “kẻ đến sau” nhiều hơn, cho cái chết của Quách Định hay co những giọt nước mắt của Tiểu Tiên mà thôi.

Nên cuối cùng vẫn còn một chút đáng tiếc cho Diệp Khai vì trong chính những câu chuyện về mình, người đọc lại ấn tượng về nhân vận khác nhiều hơn.
-----------------
Nguồn : https://tuynhuphong.wordpress.com/2016/01/06/diep-khai-than-long-vo-nhan/
Ảnh minh hoạ : Hình tượng Diệp Khai trong phiên bản Biên THành Lãng Tử - 1993.

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...