Thứ Ba, 1 tháng 12, 2015

''Có những thứ mất đi rồi ta mới cảm thấy nuối tiếc vì không biết trân trọng.
Nhưng có những thứ mất đi rồi ta mới nhẹ nhõm nhận ra:
Đáng lẽ ta phải từ bỏ nó từ lâu lắm rồi...''
Cuộc sống là vậy. Chỉ nên giữ những thứ là của mình mà thôi, ích kỷ giữ những thứ không phải của mình chỉ làm mình thêm đau mà thôi.
"…Ở đây nhiều người lắm, mà sao cứ buồn thế này. Sao mình cứ cảm thấy không thể chạm đến mọi người, và mọi người cũng không thể chạm tới mình. Thực ra là cũng chỉ cần một người thôi nhưng người ta không ở đây.

Có chăng cảm nhận thì chỉ là tự tưởng tượng. Thế là thấy thèm con người, càng nhiều càng tốt, cả quen và lạ, bù đắp vào cái khoảng trống mà ai đó đã cố ý tạo ra. Xong rồi lại ngồi một mình, thấy mình càng ngày càng phức tạp, suy nghĩ thì lằng nhằng, muốn một lời khuyên nhưng xấu hổ…Ở đây nhiều người lắm, nhưng rồi mọi người sẽ đi cả thôi, chẳng còn ai ở lại…

…Chúng ta tưởng mình đang được kết nối, khi friendlist của ta dài ra từng ngày. Nhưng cùng lúc đó, chúng ta đang mất dần kết nối với nhau. Chúng ta say sưa với ảo tưởng nắm bắt được cảm xúc của những người quen ở nơi xa xôi nào đó, thậm chí cả người xa lạ, trong khi vô tình thờ ơ với người thân thuộc đang ở ngay bên cạnh mình. Mạng lưới rộng đến nỗi một đứt gãy nhỏ bên cạnh làm ta không để tâm. Nhưng chính những đứt gãy nhỏ kề cận, chứ không phải những đứt gãy rời rạc ở xa, mới làm ta trở thành một tinh cầu cô độc…"

— Đó là khi ta lạc mất nhau rồi | Phạm Lữ Ân. 

Thuận theo tự nhiên là một loại phúc – Chuyện kẻ lang thang muốn đổi chỗ với Bồ Tát



(Ảnh: Cultura Travel/Lost Horizon Images / Getty Images)
Có một kẻ lang thang, đi vào chùa, thấy Bồ Tát ngồi trên Đài Sen nhận cúng bái của mọi người, anh ta vô cùng ngưỡng mộ.

Kẻ lang thang nói: “Tôi có thể đổi chỗ ngồi với Người một lát không?”
Bồ Tát trả lời: “Chỉ cần anh không mở miệng.” Kẻ lang thang ngồi lên Đài Sen. Trước mắt của anh là cả ngày hỗn loạn ầm ĩ, người đến phần lớn là cầu điều này điều kia. Anh vẫn cố gắng chịu đựng trước sau không mở miệng. Một ngày, một phú ông đến. Phú ông: “Cầu Bồ Tát ban cho con một đức tính tốt.” Nói xong ông dập đầu, đứng dậy, ví tiền lại bị rớt xuống mặt đất. Kẻ lang thang vừa muốn mở miệng nhắc nhở, nhưng kịp nhớ đến điều kiện của Bồ Tát.

Sau khi phú ông đi ra, thì có một người nghèo bước vào. Người nghèo nói: “Cầu Bồ Tát ban cho con ít tiền. Người nhà con lâm bệnh nặng, đang rất cần tiền ạ.” Cầu xong ông dập đầu, đứng dậy, nhìn thấy một túi tiền rơi trên mặt đất. Người nghèo thốt lên: “Bồ Tát quả thật hiển linh rồi.” Ông cầm túi tiền ra đi. Kẻ lang thang muốn mở miệng nói không phải hiển linh, đó là đồ người ta đánh rơi, nhưng anh lại nhớ đến điều kiện của Bồ Tát.


Lúc này, một người ngư dân đi vào. Ngư dân cầu xin: “Cầu Bồ Tát ban cho con bình an, ra biển không gặp sóng gió.” Đoạn dập đầu, đứng dậy, ông vừa muốn đi, lại bị phú ông túm chặt. Vì túi tiền, hai người đánh nhau túi bụi. Phú ông cho rằng người ngư dân đã lấy túi tiền, mà ngư dân thì cảm thấy bị oan uổng không cách nào chịu đựng nổi. Kẻ lang thang không thể nhịn được nữa, anh ta liền hô to: “Dừng tay!” Rồi đem chân tướng nói ra cho họ. Tranh chấp nhờ đó mà đã yên. Lúc này Bồ Tát mới nói: “Ngươi cảm thấy làm vậy là đúng chăng? Ngươi hãy tiếp tục đi làm kẻ lang thang đi! Ngươi mở miệng tự cho mình rất công bằng, nhưng, người nghèo vì vậy mà không có tiền cứu chữa người thân; người giàu không có cơ hội tu đức hạnh; người ngư dân ra biển gặp sóng gió chôn thân dưới đáy biển. Nếu ngươi không mở miệng, mạng sống người nhà kẻ nghèo kia được cứu; người giàu tốn chút tiền nhưng giúp người khác mà tích được đức; ngư dân cũng vì dây dưa không cách nào lên thuyền, tránh được mưa gió, có thể còn sống sót.”

Kẻ lang thang im lặng ra khỏi chùa…

Rất nhiều sự tình, nó thế nào, chính là như thế đó. Để nó tiến triển theo tự nhiên, kết quả sẽ tốt hơn. Khi đối mặt với sự việc, ai có thể biết rõ kết quả gì sẽ xảy ra chứ?
Yên lặng theo dõi diễn biến, chính là một loại năng lực!
Thuận theo tự nhiên, là một loại hạnh phúc!

Theo NTDTV
Biên dịch: Minh Quân, biên tập: Tuệ Minh
"Chúng ta không có cách nào khuyên nhủ một người cho một tình yêu đã chết. Khuyên họ quên đi là một chuyện, họ bỏ được hay không lại là một chuyện khác. Việc ta có thể làm là ở bên cạnh họ, nhìn họ quen dần với nỗi đau đó, quen dần với sự mệt mỏi đó. Lúc đó, họ sẽ tự khắc buông."

- Sưu tầm-
Vì yêu xa.
Nên tôi luôn hoàn toàn đặt niềm tin vào cô ấy.
Vì yêu xa.
Nên mỗi khi cô ấy ốm tôi rất bực tức trong người vì chẳng thể làm gì được cho cô ấy.
Vì yêu xa. 
Nên mỗi lần cô ấy muốn đi chơi với bạn bè tôi đều đồng ý mặc dù trong lòng không hề muốn.
Vì yêu xa.
Nên tôi không để cô ấy phải lo lắng về tôi.
Vì yêu xa.
Nên tôi luôn trân trọng cô ấy vì biết cô ấy thiệt thòi khi yêu tôi.
Vì yêu xa.
Nên tôi chỉ có thể quan tâm cô ấy bằng những lời nói, những tin nhắn yêu thương.
Và.... Cũng vì yêu xa. Vì quá tin. Mà tôi đã bị lừa dối.
Mấy bạn yêu xa, hãy trân trọng, đừng để khoảng cách làm lung lay. Đừng để những mối quan hệ khác, những thú vui mà khiến ta lầm tưởng.
Hạnh phúc do ta mà thôi. Đừng vì chút khoảng cách mà xa nhau mãi mãi.
Đi mất rồi không lấy lại được đâu.
Một ngày nọ, cô vợ muốn thử lòng chồng mình, để lại trên tủ đầu giường một bức thư, trong thư viết là đã chán nản chồng quá rồi, không muốn sống chung với anh nữa. Viết thư xong cô vợ chui xuống gầm giường, chuẩn bị quan sát phản ứng của chồng.
Rồi chồng cô về, đương nhiên là đã nhìn thấy lá thư, đọc xong thư rồi anh viết gì đó vào lá thư, sau đó vừa hát vừa nhảy, thay đồ chuẩn bị đi. Vừa thay đồ anh vừa gọi điện thoại: "Em yêu, anh sắp đi gặp em đây. Mụ vợ nhà anh cuối cùng đã bỏ đi rồi. Năm đó anh đúng là mù rồi mới cưới cô ta. Giá mà anh gặp em sớm thì tốt biết mấy. Honey à, anh tới gặp em đây." Nói xong, anh chồng bỏ đi.
Cô vợ núp dưới gầm giường khóc chết lên chết xuống, cuối cùng quyết định bò ra khỏi gầm giường, xem chồng mình viết gì trong thư. Anh chồng viết: "Em đúng là đồ ngốc, anh nhìn thấy chân em rồi. Anh đi chợ đây."
"Có dạng người, để quên người ấy đi bạn cần thời gian dài đến ba năm, nhưng để nhớ, chỉ cần ba giây là đủ.
Bạn hận người ấy, buồn người ấy, liên tục trong ba năm, nhưng người ấy muốn trêu bạn cười cũng chỉ ba giây là đủ."

Có một kiểu người, dường như bị-nghiện màn đêm.
Họ thường thức rất khuya. Chẳng phải vì không ngủ được, mà đơn giản vì chưa muốn ngủ. Có khi người đã mệt lả, sáng mai còn phải dậy sớm, vậy mà họ vẫn thức.
Mà thức vậy, cũng chẳng để làm gì, cứ lướt lướt mấy dòng tin trên mạng xã hội, lướt mãi đến khi chẳng còn tin nào mới mà đọc. Hay tìm xem những cuốn phim bộ, cũng chẳng mấy kịch tính, vậy mà vẫn không chịu buông. Hỏi lý do, cũng chẳng biết tại sao, cũng vẫn là, chưa-muốn-ngủ.
Nhưng theo tôi nghĩ, có lẽ bởi vì ban ngày, cuộc sống của họ quá hối hả và áp lực. Chỉ có những khoảnh khắc của đêm mới cho họ thấy, dường như có phép màu đang xảy ra, thời gian tạm thời ngưng đọng lại, cả thế giới thật hiền từ và dịu dàng, còn họ, thật an yên và tự tại.
Màn đêm, như một bàn tay xoa dịu sự mệt nhoài trong tâm hồn của họ mỗi ngày.
Hạ Vũ
Viết cho những đêm vắng lặng, cùng bầu trời đen kịt một màu.
Hãy nhớ lại xem, lần đầu tiên trái tim bạn đập loạn nhịp vì một ai đó là lúc nào nhỉ?

Khi còn trẻ, ta rất dễ yêu một người. Từ ánh mắt, nụ cười, từ giọng nói hay vô tình chỉ là một lần chạm mặt. Nhiều khi bạn chẳng biết đó là thích hay yêu, chỉ cần biết được nhìn thấy người ấy mỗi ngày là đủ…
[Đã từng tồn tại, đã từng yêu thương - Gari]
Hai đứa yêu nhau bảy tháng, cãi nhau trên ba trăm lần, lần nào cũng toàn những chuyện vặt vãnh, chẳng đâu vào đâu.

Có lần em trễ hẹn, trời nắng gắt nên tôi cáu bẳn. Vừa thấy em tôi liền than: "Em làm gì mà lâu thế? 2h anh còn có hẹn!". Thế là em giận dỗi, "Vậy anh đi đi, không cần ăn trưa cùng em đâu!". Tôi đến mệt với tính khó chịu của em, chán chẳng buồn dỗ. Cứ thế kệ em bỏ về, cất công tôi đợi cả tiếng, giờ nói không ăn là không ăn, xem ra tôi nên dứt khoát cho em hiểu.

Có lần đang nói chuyện vui vẻ, tự dưng em ngắt quãng: "Muộn rồi thôi em ngủ đây. Anh ngủ ngon nhé!". Thế là tôi nổi điên, "Em nói chuyện với anh thấy chán quá chứ gì? Hay em còn tâm sự với ai khác?". Thế là em tắt phụp máy đi, bỏ tôi trơ vơ trước màn hình điện thoại.

Cãi nhau nhiều như cơm bữa nhưng một ngày không gặp em là tôi rồ dại, chẳng thiết tha gì, chỉ muốn gây sự với em, em nói gì cũng được, chỉ cần không lặng im, thế là tôi đủ vui rồi.

Từ đó tôi hiểu, tình yêu cũng giống như mầm xanh, để nó lớn lên, chúng tôi phải vun trồng và chân thành chăm sóc.

Sau những lần cãi vã, có lần lên cao trào đỉnh điểm, chúng tôi lại nói lời chia tay, dù trong lòng đau đến tột độ.

Bữa trước, thấy em giận, nước mắt lưng tròng, tôi vừa thương vừa xót. Dùng dằng mạnh dạn ôm em một cái, một hồi gạt tay tôi ra, rồi em cũng để yên cho tôi siết chặt lại. Tim cùng nhịp tim, bao giận hờn quên hết, em với tôi lại huề.

Giờ mỗi lúc ồn ào, tôi chủ động im lặng, ngồi một lúc cho cơn thịnh nộ nguôi lắng, lại thủ thỉ với em: "Cho anh ôm thêm một cái nha!". Thế là em lại rúc vào ngực tôi, tôi được thể hôn vài dấu lên cổ, chuyện lại tan như bong bóng, mặt nước lại yên ả, phẳng phiu.

Cho anh ôm thêm cái nha!, giờ em quen rồi, nghe thấy tôi nói vậy là cười thầm. Tôi biết em vui.

Là đàn ông. Phụ nữ có sai cũng không được nặng lời. Bản lĩnh đàn ông không mất đi vì lời xin lỗi. Để người phụ nữ mình yêu tổn thương mới là hèn mạt.
Rồi sẽ có một lúc trong đời
Tôi hối hận đã ôm người chặt quá
Không biết lỏng tay ra
Để người thèm vội vã
Vội vã
Yêu
Thương
Vội vã
Sợ tôi buồn.

Có nhiều người đang yêu nhau sai cách. Thể hiện tình yêu bằng sự quan tâm như những đứa bé gìn giữ món đồ chơi.
Ở đàn ông là do bản năng chiếm hữu thể hiện qua tính gia trưởng. Vì những ý muốn của bản thân mình mà cố hạn chế sự tự do trong suy nghĩ và cả hành động của phụ nữ. Những gã độc tài trong tình yêu.
Ở phụ nữ là do đôi khi họ nhầm lẫn giữa tình yêu và tình mẫu tử.
Dù rằng họ vẫn yêu nhau, cảm xúc yêu thương đó là chân tình. Nhưng cách thể hiện lại khiến họ tổn thương mình và tổn thương người.
Họ khổ vì yêu không phải cách.
Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn
Có một số người, rõ ràng đã biết sẽ chẳng thể cùng họ ở bên nhau, nhưng bản thân lại vẫn cứ cố chấp dùng hết tâm can của mình, chỉ để yêu người ta đến ghi lòng tạc dạ. 

Kể từ ngày ấy, tôi cứ một thân một mình như thế, đi qua bao năm tháng. Vui cũng có, buồn cũng có. Hào hứng phấn khởi với những điều mới lạ cũng có. Mệt mỏi rã rời đến sắp ngã gục cũng có. Cứ thế mà một mình trải qua cả. Chẳng một ai đặc biệt cạnh bên.
Nhiều lần cũng thấy rung rinh, xao xuyến trước người này, kẻ kia. Cũng mơ cũng mộng. Cũng tưởng tượng, ước mong. Cũng yếu lòng muốn tìm một bờ vai để tựa. Nhưng tất cả đều chôn chặt tận sâu trong đáy lòng, một chút cũng không dám biểu lộ. Để guồng quay cuộc sống lại tiếp tục xoay vòng. Công việc, học hành lại ập tới. Bận rộn nhanh chóng chôn vùi những vụn vặt. Thành ra vậy mà mãi hoài một mình.
Cái gọi là tình yêu, chẳng còn nồng nhiệt nữa.
Khái niệm về thời gian, cũng trở nên mơ hồ.
Chính là từ ngày,
một người đành lòng cất bước bỏ tôi đi …
Hạ Vũ
Có bao giờ...
Có bao giờ em đang đi trên đường, thấy ai đó đang dắt tay người yêu mình rồi chợt nhớ đến anh không?
Có bao giờ em đang làm gì đó rồi lôi điện thoại ra soạn một sms rồi gửi cho anh không?
Có bao giờ khi đang trong những cuộc vui em chợt nghĩ anh đang làm gì không?
Có bao giờ em lo sợ rằng môy ngày nào đó sẽ mất anh không?
Có bao giờ em muốn sẽ đi cùng anh đến hết con đường ấy không?
Anh biết, em chưa bao giờ nghĩ phải không. Chính vì vậy mà em đã buôg bàn tay này để nắm lấy bàn tay khác.
Nhưng em à, nhờ em mà anh nhận ra rằng. Trên đời này, có những thứ cho dù cố hết sức nhưng lại không thể là của mình. Có những thử sẽ chỉ ở bên mình một thời chứ không phải một đời.
Nhờ em mà anh đã biết trân trọng gia đình, bố mẹ. Vì anh biết được. Chỉ có bố mẹ thương anh vô điều kiện. Chỉ bố mẹ mới đau xót và buồn bã khi thấy anh khóc.
Còn em, dù anh đã từng nhiều lần buồn về em. Nhưng sự lạnh lùng ấy đẫ giúp anh hiểu ra rằng.
Em không thuộc về anh.
Hôm nay anh nhớ em. Vì vô tình anh bắt gặp em đi với người ấy. :)
Người anh đã từng yêu ạ.
Nếu bây giờ tôi nói còn thương thì sao? Dù chúng ta đã xa nhau rất lâu, dù người đi chẳng một lần ngoảnh lại. Nhưng tôi vẫn ở đây, vẫn luôn âm thầm dõi theo người.
Vẫn vào ra tường nhà người mỗi ngày như một thói quen. Đọc hết tất cả những gì người viết, xem hết tất cả những gì người đăng. Chỉ là không muốn để lại chút dấu vết nào cho người hay biết.
Tôi vẫn còn đau bởi những điều đã cũ. Thỉnh thoảng nghe một bài hát buồn, đọc một status tâm trạng, hay xem một cuốn phim hay, bao nhiêu hình ảnh âm thanh một thời ngỡ đã quên lại trở về. Nước mắt cũng cứ thế mà tuôn rơi.
Và tôi cũng còn đau bởi cả những điều ở hiện tại nữa. Hôm ấy khi thấy tấm ảnh người bên người ta, tôi chẳng tin mình lại xúc động đến vậy. Nếu một ngày đối diện nhau ở ngoài, lòng tôi sẽ như thế nào đây? Liệu sẽ có thể giả tạo mỉm cười như lần chia xa đó.
Quan trọng nhất, tôi đã chẳng thể yêu thêm ai nữa, người à. Tôi trở nên lười gặp gỡ, lười kết bạn. Tôi lười làm quen, lười tìm hiểu. Tôi lười cưa cẩm, lười chinh phục. Kể từ ngày hôm ấy, tôi lười đau.
Vậy nếu bây giờ, tôi nói còn thương thì sao?
Liệu người sẽ nao lòng mà suy nghĩ?
Nói rằng năm tháng ấy, tôi mãi không quên được
Nói rằng chúng ta quay về bên nhau nhé
Dù chẳng biết thật ra tôi thương người hay thương những điều đã cũ
Chỉ biết là, tôi chẳng còn muốn cố gắng vì ai.
Mà nói nếu, là nếu vậy thôi
Người giờ đã hạnh phúc bên ai mất rồi
Mong người về chẳng khác tôi là kẻ ác
Mong tình người tan vỡ hay sao…
Hạ Vũ
''Nếu bạn không làm những điều ngu ngốc khi bạn còn trẻ
thì bạn sẽ không có gì để mỉm cười khi bạn về già.''
p/s: Ngu ngốc chút thôi đừng làm điều dại dột nhé ^^
Này em!

- Khi bên cạnh anh, em không cần phải dày công trang điểm. Hãy cứ yên tâm để mặt mộc, những hôm nào em cảm thấy lười và thèm sự thoải mái. Vì trang điểm mãi sẽ rất hại da. Thêm nữa mỗi lần thực hiện thấy em vô cùng là tốn sức . Và vì, anh yêu em không phải chỉ do em xinh đẹp. Người xinh đẹp như em bên ngoài có rất nhiều. Anh yêu em, chỉ vì em là chính em, vì những điều mà bản chất tự nhiên em có!

- Với cả đi ăn với anh, đừng cứ sợ món này, kiêng dè món kia, dù thật sự tất cả đều là những món em rất muốn ăn, chỉ vì lý do sợ tăng cân, sợ béo, sợ anh chán chê gì gì đó như em nói. Em tăng cân càng hay. Tròn tròn mủm mĩm chút càng tốt. Điều đó cho thấy rằng em luôn khỏe mạnh. Có khỏe mạnh thì mới có vui vẻ. Anh luôn muốn thấy em vui vẻ. Còn nếu thật sự muốn vì anh, thì hãy chịu khó siêng vận động, tập thể dục. Điều đó khiến anh thấy hài lòng hơn là nhìn người yêu của mình phải sống trong chật vật như vậy

- Em là cô gái đáng yêu nhất xinh đẹp nhất trong lòng anh, cả ngày lẫn đêm anh luôn mang nỗi nhớ tương tư về em. Một khi em vẫn chưa trở thành người vợ pháp định của anh, anh đều ăn không ngon ngủ không yên. Anh hứa sau này nhất định sẽ khiến em ngày ngày vui vẻ, ngày ngày ăn những món ngon, nấu cơm rửa bát anh tự nguyện làm hết. Em gả cho anh, quản lý túi tiền của anh, giám sát thân thể anh, thúc giục anh kiếm tiền nuôi gia đình chúng ta được không em ?

- Anh yêu em. Quang Huy
Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn

Ba lý do khiến bạn FA.

Ba lý do khiến bạn FA.
- Bạn thích người không thích mình
- Người thích bạn thì bạn lại không thích. Nhất quyết không.
- Bạn nghĩ điều hai đúng nhưng thực ra chả có ai thích bạn hết.
Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn
Tôi là một người rất hay cười và mọi người luôn thấy tôi là một kẻ yêu đời, luôn lạc quan trong cuộc sống. Thỉnh thoảng tôi vẫn thường được hỏi những câu đại loại như: '' Làm thế nào để luôn vui vẻ như cậu?''.
Thật ra thì tôi xin đính chính tôi không phải lúc nào cũng có tâm trạng vui vẻ vì tôi không phải thanh niên chuyên cần và phê cỏ mọi lúc mọi nơi. Chỉ là tôi giỏi giấu nỗi buồn trước mặt mọi người.
Bắt đầu buổi sáng với một ly cafe để tỉnh táo và hưng phấn, bắt đầu mộtngày mới với những động thái phục vụ cho tương lai: Học hỏi và làm việc. Phát triển bản thân mỗi ngày là việc bất cứ ai cũng nên làm chứ không chỉ riêng gì đàn ông.
Chiều muộn sau khi đi làm về là khoảng thời gian phục vụ cho những điều trân trọng và đáng quý ở hiện tại. Cho gia đình và những mối quan hệ xã hội, với tôi là bè bạn và có thể với các bạn là còn có thêm người yêu.
Và buổi tối, trước khi chìm vào giấc ngủ là thời gian mà tôi tận hưởng nỗi buồn, tay trái vắt ngang chân mày, bàn tay phải cảm nhận từng nhịp đập nơi ngực trái, tôi quay đầu nhìn lại những thứ đã trôi qua ở quá khứ, để buồn.
Con người sống ở trên đời phải có cả nỗi buồn và niềm vui. Đơn giản thôi, nếu không từng trải qua buồn đau và thất vọng làm thế nào để bạn biết niềm vui và hạnh phúc nó đáng để quý trọng đến thế nào?
Buổi sáng hãy phấn đấu vì tương lai, chiều tối hãy sống hết mình cho hiện tại và đêm là thời điểm để quay đầu nhìn lại những chuyện buồn đã qua.
Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn
Thêm một ngày thả nỗi nhớ đi hoang
Tôi lang thang trên vỉe hè kí ức
Nhặt nỗi buồn biết niềm đau có thật
...và bất chợt ta cảm thấy buồn.

MAY MẮN CHO AI NHẬN RA ĐIỀU NÀY TRƯỚC 30 TUỔI

1. Bài học số 1
Bạn tôi ưng ý một chiếc máy tính, cần khoảng 30 triệu, thu nhập mỗi tháng của cậu ta chỉ có 7 triệu.
Vợ cậu ta nói với cậu ta rằng: “Anh điên rồi, anh mà mua thì chúng ta sẽ ly hôn”.
Cậu ta hỏi tôi phải làm sao. Tôi nói: “Cậu không xứng với chiếc máy tính kia, đến thứ mà mình thích cũng không có dũng khí đi giành lấy, thì sau này cậu định lăn lộn trong xã hội thế nào?”.
Cậu ta cắn răng mua chiếc máy tính kia. Để trả nợ, cậu ta bắt đầu tìm một số công việc làm thêm. Cuối cùng, cậu ta đã trả hết nợ trong vòng một tháng. Vợ cậu ta không vì sự điên cuồng của cậu ta mà bỏ cậu ta. Cô ta dẫn cậu ta vào một siêu thị xe, nói: “Ông xã, chúng ta mua trả góp chiếc xe BMW này nhé”. Ban đầu cậu ta giật nảy mình, tưởng vợ mình điên. Một năm sau, cậu ta đã trả được hết khoản tiền của chiếc xe đó.
Kết luận: Đến vật và người mà mình thích bạn cũng không có dũng khí giành lấy, vậy thì bạn đã được định trước là một kẻ thất bại.
2. Bài học số 2
Một vị thiền sư nhìn thấy con bọ cạp rơi xuống nước, bèn quyết tâm cứu nó. Ai ngờ vừa chạm vào nó, đã bị nó chích vào tay. Vị thiền sư không sợ hãi, lại một lần nữa ra tay, lần này ông lại bị chích. Người bên cạnh nói: “Nó lúc nào chẳng chích người, hà tất phải cứu nó?”. Vị thiền sư đáp: “Chích người là bản năng của con bọ cạp, còn lương thiện là bản năng của tôi, sao tôi có thể vì bản năng của nó, mà vứt bỏ bản năng của tôi?”.
Kết luận: Lỗi sai của chúng ta nằm ở chỗ, bởi vì đám đông mà thay đổi bản thân.
3. Bài học số 3
Có người hỏi một người nông dân: “Có trồng lúa mạch không?”.
Người nông dân trả lời: “Không, tôi sợ trời sẽ không mưa”.
Người kia lại hỏi: “Vậy anh có trồng cây bông không?”.
Người nông dân trả lời: “Không, tôi sợ sâu sẽ ăn nó mất”.
Người kia lại hỏi: “Vậy anh trồng gì?”.
Người nông dân đáp: “Không trồng gì cả, tôi muốn an toàn”.
Kết luận: Một người không tình nguyện bỏ ra, không tình nguyện mạo hiểm, thì “không làm nên trò trống gì” đối với anh ta mà nói là chuyện quá hiển nhiên.
4. Bài học số 4
Ba người ra khỏi nhà, một người mang ô, một người mang gậy chống, một người đi tay không. Khi quay trở về, người cầm ô quần áo ướt sũng, người cầm gậy chống bị ngã, người thứ ba bình an vô sự. Thì ra, người có ô khi trời mưa đã bước đi mạnh bạo, cuối cùng bị ướt.
Khi đi chỗ đường trơn, người chống gậy cậy mình có gậy nên đi nhanh, kết quả chốc chốc lại bị ngã. Người đi tay không, khi trời đổ mưa, anh ta trú, khi thấy đường trơn trượt, anh ta đi cẩn thận, ngược lại lại bình yên vô sự.
Kết luận: Đôi khi, không phải là chúng ta thất bại vì khiếm khuyết của chúng ta, mà là thất bại vì ưu thế của chúng ta.
5. Bài học số 5
Một tiểu hòa thượng phụ trách quét dọn lá rơi trong chùa, mỗi ngày phải tốn rất thời gian mới quét xong. Có người nói với cậu rằng: “Trước khi quét dọn cậu hãy dùng sức rung cây cho lá rụng hết, sau đó hẵng quét, như vậy ngày mai sẽ không cần phải quét nữa”.
Tiểu hòa thượng cảm thấy có lý, vui vẻ làm theo, thế nhưng ngày hôm sau, lá vẫn rơi đầy sân chùa.
Kết luận: Bất luận hôm nay bạn có nỗ lực thế nào, thì ngày mai lá vẫn rơi. Dục tốc bất đạt, làm tốt chuyện của ngày hôm nay, chính là có trách nhiệm với cuộc đời của mình.
6. Bài học số 6
Một con quạ trong chuyến bay của mình đã gặp một con chim bồ câu đang trên đường về nhà. Con chim bồ câu hỏi: “Cậu muốn bay đi đâu thế?”.
Con quạ trả lời: “Thực ra tôi không muốn đi, nhưng mọi người đều chê tiếng kêu của tôi không hay, cho nên tôi muốn rời khỏi đây”.
Con chim bồ câu nói với con quạ: “Đừng phí công vô ích nữa! Nếu cậu không thay đổi giọng nói của mình, thì dù cậu có bay đến đâu đi chăng nữa cũng không được chào đón đâu”.
Kết luận: Nếu bạn hy vọng mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp, vậy hãy bắt đầu từ việc thay đổi bản thân mình.
7. Bài học số 7
Một nhà có ba người con trai, họ trưởng thành trong những trận cãi vã không ngừng của cha mẹ, mẹ của họ lúc nào cũng bị cha họ đánh đập thương tích đầy mình.
Người con cả nghĩ: Mẹ thật đáng thương! Sau này mình phải đối tốt với vợ mình hơn.
Người con thứ hai nghĩ: Kết hôn thật chẳng có nghĩa lý gì, sau này mình lớn lên chắc chắn sẽ không lấy vợ!
Người con thứ ba nghĩ: Thì ra, chồng có thể đánh đập vợ như vậy!
Kết luận: Cho dù môi trường sống giống nhau, nếu cách tư duy không giống nhau, sẽ kéo theo những cuộc đời không giống nhau.
8. Bài học số 8
Ở một thị trấn nhỏ, có một vị thương nhân đến mở một trạm xăng, làm ăn phát đạt. Người thứ hai đến, mở một nhà hàng. Người thứ ba đến, mở một siêu thị. Thị trấn này chẳng mấy chốc đã trở nên sầm uất, phồn hoa.
Ở một thị trấn khác, một thương nhân mở một trạm xăng, làm ăn phát đạt. Người thứ hai đến, mở trạm xăng dầu thứ hai. Người thứ ba đến, mở trạm xăng dầu thứ ba. Chuyện làm ăn không phát đạt như họ tưởng.
Kết luận: Cứ một mực đi theo con đường của người khác, tất sẽ thất bại.
9. Bài học số 9
Anh A đi xe đạp, hai chân gắng sức đạp, 1 tiếng đồng hồ chỉ có thể đi được quãng đường khoảng 10 km.
Anh A lái xe ô tô, một chân nhấn vào ga, 1 tiếng đồng hồ có thể đi được quãng đường 100 km.
Anh A ngồi tàu cao tốc, nhắm mắt lại, 1 tiếng đồng hồ có thể đi được quãng đường 300 km.
Anh A ngồi máy bay, ăn đồ ăn ngon, 1 tiếng đồng hồ có thể đi được quãng đường 1000 km.
Kết luận: Cùng một người, cùng sự cố gắng, thế nhưng khác nhau ở bệ phóng, kết quả sẽ khác nhau.

"THẤM" THÌ CHIA SẺ ĐỂ BẠN BÈ CÙNG ĐỌC NHÉ

Đàn ông thường “lừa tình” theo kiểu nào?

Kiểu 1: Đàn ông nói: “Anh từng yêu một người, bọn anh rất yêu nhau nhưng rồi người đó làm tan nát trái tim anh. Từ đó anh không có cảm xúc yêu ai nữa”. Phụ nữ rất thích nghe kể chuyện, họ vừa nghe vừa tưởng tượng rồi đồng cảm và cuối cùng muốn bước vào câu chuyện để chia sẻ “em sẽ làm cho anh cảm xúc yêu lại từ đầu”. Mà thực ra chẳng có câu chuyện nào như thế cả.
Kiểu 2: Đàn ông nói: “Anh là thằng đàn ông tồi nhưng anh sẽ thay đổi vì em”. Phụ nữ nghĩ “Anh ấy tuy hơi hư nhưng mình sẽ thay đổi được anh ấy”. Mà thực tế đàn ông thì nói dối, phụ nữ thì cả tin nhẹ dạ.
Kiểu 3: Đàn ông nói: “Anh có người yêu rồi nhưng anh không yêu cô ấy, từ khi gặp em anh không biết mình nên làm gì, anh chỉ muốn được gần em thôi, làm bạn cũng được”. Đây gọi là những kẻ cao tay, chẳng có người đàn ông nào mà “gần em làm bạn cũng được cả”. Nghe từ có người yêu rồi thì nên rút cho nhanh.
Kiểu 4: Đàn ông nói: “Anh rất tồi tệ, em hãy nghĩ kĩ trước khi yêu anh”. Đây gọi là chiêu “lật bài ngửa tác dụng ngược”. Phụ nữ càng tự tin, càng chảnh thì càng dễ sa vào chiêu thức này.
(Nhân danh một người đàn ông tôi khuyên chị em khi nghe những điều tương tự trên tuyệt đối đừng tin. Và nhắn các anh em đừng "ngựa quen đường cũ".
Thân
Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn
Đàn ông:
3 điều nên quên đi: Tình cũ - Tiền cho vay – Kẻ phản bội
3 điều phải có: Tiền - Vợ – Con cái (Không đảo lộn thứ tự)
3 thứ không nên xoay quanh: Bếp núc - Phụ nữ - Quê hương
3 thứ nên hạn chế: Nước mắt – Rượu – Thuốc lá
Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn
'' Liệu trên đời có kiểu phụ nữ nào khi yêu đương chỉ quan tâm đến tình cảm mà không nghĩ về chuyện tiền bạc, vật chất không ?''.
Đây là một trong những câu hỏi khiến tôi cười nhiều nhất. Cười, vì đây là một câu hỏi ngây thơ và đậm màu....mơ mộng. Người đàn ông khi đặt ra câu hỏi ấy, không biết đã tự hỏi mình một câu tương tự hay chưa?

'' Liệu trên đời có kiểu đàn ông nào khi yêu đương chỉ quan tâm đến chuyện tình cảm mà không nghĩ đến chuyện tình dục hay không?''

Theo tôi, đáp án cho cả hai câu hỏi đều là: '' Không''.

Trong một tình yêu nghiêm túc và có định hướng dài lâu tiến đến hôn nhân, tôi chắn chắn trong suy nghĩ của cả phụ nữ và đàn ông đều không thể thiếu hai vấn đề: Tiền bạc và tình dục.
Lẽ thường tình ai ai cũng đều biết: Tiền, tình và dục là những thức không thể tách rời trong một cuộc sống hôn nhân viên mãn đúng nghĩa, chỉ là đôi khi người ta có xu hướng lảng tránh những điều quá sát với thực tế chỉ vì sợ người khác hiểu lầm mình một con người thực dụng.

Yêu đương một người một cách nghiêm túc, hãy biến tình yêu thành động lực để xây dựng một đời sống vật chất đủ đầy cho cả hai và những đứa trẻ sẽ ra đời sau này.

Yêu đương một người một cách nghiêm túc hãy biến tình dục thành một bệ phóng đưa tình yêu lên đỉnh thăng hoa, đừng đem những thứ thiêng liêng của người phụ nữ thành công cụ để giải tỏa bản năng duy trì nòi giống của mình.
Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn
Hai từ trưởng thành hay gợi cho chúng ta cảm giác nó là một điều gì đó lớn lao và khó khăn. Thật ra, để đánh giá sự trưởng thành của một người đàn ông ta có thể dựa vào những hành động nhỏ và đơn giản. Ngày trưởng thành:
Là ngày thằng con trai sở hữu thói quen trích ra một con số từ phần lương tháng của mình để đưa cho mẹ, phụ giúp gia đình, mua một thứ gì đó để tặng cho anh chị em của mình.
Là ngày thằng con trai biết mẹ mình đẹp hơn, đáng được yêu thương hơn bất cứ người phụ nữ nào trên đời và người cha nuôi dạy mình là hình mẫu đàn ông lý tưởng nhất mà gã muốn trở thành chứ không phải là David Beckham.
Là ngày thằng con trai biết những nốt chai sần trên tay mẹ là nét sần sùi đẹp nhất chứ không phải là những đường cong của bao cô gái ngoài kia.
Là ngày thằng con trai thấy những nếp nhăn trên trán cha và khát khao được trải nghiệm những điều ông đã kinh qua trong đời.
Đó là ngày gã ghé vai gánh một phần trách nhiệm với gia đình, học những bài học đầu tiên để sau này biết cách xây dựng một gia đình nhỏ với vợ con mình.
Ngày gã trưởng thành, đặt tay lên ngực, tự hào thầm nhủ: ''Mình là đàn ông''

Nguồn : https://www.facebook.com/namplusvn

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...