Thứ Năm, 29 tháng 10, 2015

Một chiều ngược gió...

Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời
Em ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh
Mang bao điều em muốn nói cùng anh
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa
Và sẽ thế nào khi trong anh không em?
Em trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều nay – em biết, một mình em ….
Bùi Sim Sim

Thương mẹ chạnh lòng

Qua Tết rồi, mấy đứa cũng đi xa
Lại mình mẹ vẫn ở nhà, lủi thủi
Đứa đi học, đứa đi làm cả buổi
Đâu có còn bên mẹ giống ngày xưa
Đợi cả năm, thương nhớ chẳng đong vừa
Mấy hôm Tết chúng nó về: Cũng bận
Thăm bạn bè, vắng nhà ai nỡ giận
Lớn cả rồi, đâu nhỏ để níu chân
Mẹ chạnh lòng, ngóng đợi đến tủi thân
Thôi cũng đành chúng nó đâu bé nữa
Cơm mình mẹ nuốt gằn cho qua bữa
Con vắng nhà, sao trống vắng, buồn thiu
http://vanvozsongtoan.com
Mình chẳng thuộc về nhau
Nên buông tay để mỗi người một ngả
Ta dừng chân trước khi thành người lạ
Bởi tim mình giờ chẳng đập nhịp chung
Anh biết rồi sẽ nhớ tới lạ lùng
Và sẽ đau, nỗi đau sâu thăm thẳm
Và anh biết, sẽ nhiều đêm thức trắng
Đong chén rượu sầu, xoa vết cắt từ tim
Chiều phố mưa ta lạc bước kiếm tìm
Một bóng quen đã trở thành người lạ
Buông tay người với ta là tất cả
Nhưng với người ta chỉ kẻ dạo chơi
Trả lại em về phía một khoảng trời
Không có anh, như chính em vẫn muốn
Tình tan vỡ gửi yêu vào sóng cuộn
Vỗ bạc đầu cho thỏa những hờn ghen
Người lạ đi qua người lạ, con đường vẫn là con đường.

Người thương đi qua người thương, con đường hóa thành tổn thương.



Đâu đó trong cuộc đời này, người ta vẫn bước vào đời nhau rồi ra đi như thế. Không ai có thể ở lại bên cạnh ai mãi mãi, cũng không có điều gì bất biến cùng thời gian. 

Có những điều không biết trân trọng thì sẽ mất đi, nhưng đôi khi có những chuyện rõ ràng rất trân trọng thì cũng không tài nào giữ được...

Chúng ta thường mãi nắm chặt lấy những thứ đã mất, hi vọng nó sẽ trở lại trong khi thực tế rõ ràng đã biết là không thể.

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...