Thứ Hai, 23 tháng 6, 2014

Có ai đó sẽ yêu tôi chứ?



Người ta cũng nói, cứ chờ đi rồi sẽ đến, cứ tìm ắt sẽ gặp, cứ cầu là sẽ thấy!

Thi thoảng, tôi chỉ nghĩ, giá như có một ai đó xuất hiện và kéo tôi ra khỏi những thói quen cũ rích, kéo ra khỏi những vướng bận ngày thường, chỉ để được ở bên cạnh nhau an yên không lo lắng.
Thi thoảng, tôi lại nghĩ, giá như có một ai đó chịu khó lắng nghe tôi, cùng tôi kể những câu chuyện phiếm nhàn nhạt trong cuộc sống đa màu sắc, lại chịu khó giảng giải cho tôi nghe những điều tôi còn chưa biết.
Thi thoảng, tôi tự bật cười, người ta vẫn an ủi nhau rằng rồi ai cũng sẽ tìm thấy một bàn tay để nắm, một bờ vai để tựa, một trái tim để dung thân. Người ta cũng nói, cứ chờ đi rồi sẽ đến, cứ tìm ắt sẽ gặp, cứ cầu là sẽ thấy!
Nhưng tôi cũng đã kiên nhẫn chờ đợi, một vài người đi qua rồi bỏ mặc, một vài người đến ngó ngàng cũng không buồn, một vài người thậm chí còn không nhận ra sự tồn tại của tôi trong cuộc sống này. Lúc bấy giờ, tôi lại hoài nghi, điều người ta nói có đúng không?
Có ai đó sẽ yêu tôi chứ?
Có ai đó sẽ yêu tôi chứ? 1
Dòng người ngày ngày vẫn vồn vã trong những guồng quay chật hẹp, đi ngoài phố lúc tan tầm dễ bị mắc kẹt trong những tiếng còi inh tai nhức óc, những ánh mắt khó đăm đăm, những nụ cười hờ hững vương trên nét môi xa lạ… Nhưng chịu khó kiếm tìm vẫn không tìm ra được một ai đó để tham lam giữ làm của riêng mình. Thật ngộ!
Công việc, học hành, người thân luôn chiếm giữ một khoảng lớn thời gian. Nhưng sau ngần ấy thời gian dành cho lao động mệt nhoài, dành để trao gửi yêu thương tới những người luôn bên cạnh mình, tôi vẫn thấy trong tim trống hoác một nỗi cô đơn từ xa xôi lắm. Thật lạ!
Giống như bao người khác, tôi chấp nhận một tình yêu không hoàn hảo, đến từ một người không hoàn hảo. Tôi không đặt ra những tiêu chuẩn khắt khe cho một người tình trong một cuộc tình, tôi chỉ mong mỏi một điều giản dị. Rằng ai đó sẽ tìm thấy tôi và chìa tay ra nắm lấy, đủ dịu dàng và bao dung để gom góp hành trang đi bên cạnh tôi. Tôi chỉ cần có một người như thế xuất hiện, chỉ cần như vậy mà thôi.
Nếu như thế, sẽ có một ai đó tìm thấy tôi và trao tình yêu cho tôi chứ?

Tình cũ, không phải cứ rủ là tới!



Tình cũ, mình rủ mà người ta không tới đã đành. Nhưng đâu phải cứ có người rủ là mình sẽ tới. Vì tình thì cũ, nhưng người đã mới rồi còn đâu!

Mọi người cứ kháo nhau tình cũ không rủ cũng tới, nhưng có ai biết tới rồi thì sẽ đi đến tận đâu? Yêu lại người cũ là đi đường vòng để quay lại nỗi đau, hay nhắm mắt cùng nhau quên đi nỗi buồn đã từng có. Rốt cuộc thì, yêu thêm người này lần nữa, đúng hay sai?

Nhiều lúc, chỉ ước giá có phải lên rừng xuống bể để mang được người ta về nối lại tình xưa thì cũng cam, dẫu sống lại chết đi vài ba lần nhưng được yêu thêm lần nữa thì cũng không hề gì sất. Nhưng khi người ta sững sừng ngay trước mặt, lắp ba lắp bắp đề nghị yêu lại từ đầu thì mình thành ra lưỡng lự. Chẳng phải giấc mơ giữa ban ngày là có thật rồi đây sao? Cớ gì mình lại không muốn thức?

Khoan đã rủ rê nào, người cũ ơi!

Tình cũ, mình rủ mà người ta không tới đã đành. Nhưng đâu phải cứ có người rủ là mình sẽ tới. Vì tình thì cũ, nhưng người đã mới rồi còn đâu!

Bởi cái ta đang yêu, suy cho cùng lại là ta trong quá khứ, người của quá khứ, chứ không phải người đã nhẫn tâm quăng quật ta vẫy vùng trong thương đau, giờ dửng dưng trở về như chưa từng vứt bỏ. Và như chưa hề có cuộc chia ly?

Nếu ngày trước đã dứt áo ra đi, giờ muốn về, hãy tự mình tìm đường quay lại. Chiếc chìa khóa ngày xưa vứt bỏ, giờ muốn mở, hãy tự rèn lấy đi! Cái gì cũng có giá của nó, đợi chờ cũng thế thôi. Tuổi thanh xuân vốn đã keo kiệt từng ngày, cớ gì chán là đi, buồn buồn thì quay trở lại? Ai trả lại những ngày đẹp đẽ nhất của tuổi trẻ cho những người bị bỏ lại phía sau?

Tình cũ, không phải cứ rủ là tới! 1
Chúng ta chỉ loay hoay với những thứ đã qua, mà quên mất tất cả đã không còn như trước. Yêu lại người cũ, cái khó nhất chính là phải làm thân với một người lạ đã từng quen. Ta không còn là ta, người không còn của ngày xưa được nữa. Thời gian độc ác đến độ, biến một người ta yêu đến khắc cốt ghi tâm thành người dưng giữa đường.

Tình cảm dẫu có còn, thì cảm giác xưa đừng trông mong nó còn nguyên vẹn. Và người đã bỏ ta một lần, đừng cả tin mà nghĩ sẽ không có lần sau. Vốn đã yêu thì đừng toan tính, nhưng yêu lại người cũ chính là đem mình ra đánh cược. Được ăn cả, ngã lỗ cả quá khứ lẫn hôm nay!

Nếu người cũ có rủ, thì nhìn kĩ xem đó là người lạ, hay người đã quen. Ta yêu người đứng trước mắt, hay chỉ yêu cái hình dung kia trong quá khứ mà thôi. Đừng để yêu người cũ chẳng khác gì đọc một cuốn sách đến hai, ba lần, kết cục cũng đâu có khác xưa!

Tình yêu đâu dễ bỏ ta mà đi!



Tình yêu không bắt đầu từ lúc người ta trao cho nhau tiếng yêu, vì chẳng ai có thể dám chắc mình yêu thực sự một người chỉ sau một vài lần gặp gỡ.

Có những khi chán chường, nhìn nhau thôi cũng đủ cảm thấy mệt mỏi, những cuộc nói chuyện trở nên nhạt nhẽo lếch thếch, những lời yêu thương an ủi động viên giống như trách nhiệm, những ngày kỉ niệm trôi qua và quên đi, tuyệt nhiên chẳng còn chút ý nghĩa đặc biệt nào.
 
Có những lúc trong đầu ngổn ngang suy nghĩ: “Ước gì sau những lần giận dỗi cãi vã nhau kịch liệt một trong hai cương quyết mà buông tay ra đi thì chúng ta sẽ thanh thản lắm lắm”“Nếu có một ai đó yêu tôi chỉ cần có cảm tình, có lẽ, tôi sẽ quên anh ấy ngay thôi”, "Giá như có thể can đảm đi đâu đó một thời gian để dứt khoát mà quên anhi ấy thật”“Rồi chúng ta sẽ đi về đâu nhỉ, sẽ chẳng có tương lai gì đâu”.
 
Có những lúc chán nhau, ngán ngẩm nghĩ về nhau: “thế nào cũng được”, có những khi tức giận buông ra những lời nói cay nghiệt cốt làm tổn thương để vì tự trọng mà không phải nhìn mặt nhau, chẳng có cảm giác sợ hãi khi phải chia xa hay vô vàn những lý do khác có thể khiến người ta không còn ở bên nhau.
 
Vậy đấy, có những lúc như thế, sao người ta bắt buộc phải yêu nhau làm gì?
 
Tình yêu đâu dễ bỏ ta mà đi! 1
Nhưng rồi một lúc nào đó người ta chợt nhận ra chẳng phải nếu có một bờ vai để ta có thể gục ngã bất kì lúc nào sẽ tốt hơn cô đơn một mình giữa những nỗi chênh vênh buồn phiền của cuộc sống này hay sao?
 
Để ta có thể sống thật, cười thật, khóc thật, tức giận thật, quên đi bộ mặt “màu mè” giả tạo ở một nơi nào đó, mà trở lại chính mình khi bên anh, vẫn biết rằng có ai đó vẫn yêu ta, bên ta, cho dù ta có xấu xa đến thế nào, thật ra điều đó rất tốt phải không?
 
Để khi dù có lặng lẽ im lặng bên nhau, rằng những câu chuyện có nhạt nhẽo đến thế nào cũng có một người căng tai ra để nghe mà cười với ta, rằng có chán chường đến thế nào, vẫn biết rằng có ai đó đang buồn cùng nỗi buồn của ta, thở dài với những khó khăn và cùng ta vứt bỏ hết tất cả (trong một lúc nào đó) mà làm những việc điên rồ nhất hay sao?
 
Để dù sau những “cơn say nắng”, ta vẫn quay trở về, nơi bình yên ấy, để ôm ấp và vỗ về, để yêu thương và chở che, là nơi ta tỉnh dậy sau một cơn mơ, phía trước vẫn luôn có một người chờ ta, ở đó, hay sao?
 
Tình yêu không bắt đầu từ lúc người ta trao cho nhau tiếng yêu, vì chẳng ai có thể dám chắc mình yêu thực sự một người chỉ sau một vài lần gặp gỡ. Tình yêu nảy sinh khi chúng ta ở bên nhau, khi chúng ta biết dù sau những chán chường mệt mỏi, sau những vô vàn lý do có thể khiến ta chia cách chúng ta vẫn có nhau ở đó, vẫn có một đôi bàn tay ấm và một đôi bàn tay lạnh nắm lấy nhau, vẫn đủ khoan dung để tha thứ cho những tổn thương gây ra cho nhau. Vẫn biết rằng chúng ta, sẽ chẳng bao giờ có thể, sống thiếu nhau!
 
Tình yêu là vậy đấy, đâu dễ bỏ ta mà đi!
 

Gọi Tên Mùa Hạ


Ở nơi mùa hạ đi qua, mùa thu sẽ tới.
 
Ðã có đôi lần gã dừng xe lại giữa phố bởi ý muốn kỳ quặc: ngoái nhìn lại quãng đường đã đi qua của mình. Ðó là ý muốn lạ lùng bởi nó giữ gã trong sự bồn chồn khó hiểu mà có đêm nó dựng gã dậy giữa những giấc mộng mơ hồ, nó gần như là một tình yêu không được đền đáp.
Những kẻ lang thang vào mùa thu giống nhau bằng dáng đi xộc xệch và ánh mắt dại khờ câm nín. Gã không thể đứng đắn được dù qua tuổi mười bảy rất lâu rồi. Thời gian lướt nhanh như cánh chim nhạn, mùi bùn thơm trên vết chân còn làm nao lòng tất cả những kẻ từng đi qua cỏ non.
Bài hát yêu thương chỉ là âm hưởng còn trong căn phòng khép cửa. Gã đi mãi, chưa bao giờ biết rằng ngày tháng đến rồi đi trong đời người ta không phải bằng những tờ lịch mỏng manh rơi cùng ngày. Gã thôi đếm tuổi mình từ khi nhận ra mình không còn biết chờ mong. Hạnh phúc là chiếc lá rớt tình cờ vào đời gã - không trở lại lần nữa. Gã nghi ngờ mọi tấm gương, vì ở trong gương gã sầu muộn quá.
Mùa thu - Cỏ biết vàng, lời hát có cánh bay đi. Gã ở lại cảm thấy trong lòng mùa thu đang ngậm ngùi như kẻ tha phương ngày nào đó nhìn thấy tầm xuân nở hồng bờ rào nhà người mới hay mình lạc lõng nơi đất khách.
Bài hát yêu thương đã chỉ còn là âm hưởng đọng trong căn phòng tối. Tháng bảy, qua cửa sổ con tàu gã con trai muốn giữ mãi bàn tay cô nhỏ mà không nổi. Chuyến tàu mang cô đi xa lắc, hết ngày này qua ngày khác. Rồi một dạo, gã nhớ cô lắm. Thỉnh thoảng gã cũng tìm cách ra đứng ở sân ga. Gã nhìn người ta đưa đón nhau, hy vọng được thấy lại từ cửa sổ một con tàu nào đó những ngón tay thiếu nữ mềm và dễ thương nhớ như hoa ngoc lan, để gã lại được gọi tên: “Cô nhỏ yêu dấu!” nghe lòng buồn ngơ ngác. Chỉ mùa thu mới biết gã tiễn đưa cuộc hành trình.
Chiều nay, gã ngủ gục trên bàn giấy, nghe mơ hồ tiếng cô nhỏ cười, quen thương đến đau lòng. Trong mơ, gã đã yêu cô “Và tình yêu giống như bông hoa...”. Cô nhỏ khóc, nước mắt qua kẽ tay rơi dài trong mùa thu. Tiếng chuông xe điện leng keng hoài. Ô kìa, người ta đã mang tàu điện đi ba năm rồi kia mà! Ðã ba năm không còn nghe tiếng chuông lanh canh, thành phố mỗi sáng ngủ quên... Cô nhỏ yêu dấu, em gọi tên tôi đấy ư? Tháng bảy bất chợt mưa, tóc em còn ướt từ bấy đến giờ? Tôi chỉ biết nhớ chứ đã kịp nói gì đâu... Gã bị kéo ra khỏi giấc mơ bởi người bạn đồng nghiệp. Vốn là người thích đùa, anh ta buộc quanh tai gã sợi chỉ rồi kéo. Anh ta nheo mắt cười thích thú. Gã lúng túng gỡ sợi dây và suýt nữa òa khóc.
Cô nhỏ yêu dấu, bây giờ em ở phương nào? Chiều nay tan sở, gã đã dừng xe nhìn lại phố nhỏ và cây hoàng lan quen thuộc, vẳng đâu đây tiếng nhạc của một tình khúc cũ, gã nghe từ năm mười hai tuổi. Cũng quãng phố này một hôm gã giúp một bà cụ gánh đôi giành lá thơm, lơ đãng nghe cụ kể chuyện chợ búa. Chiếc đòn gánh in vết vào vai gã. Bầy giờ trở về một mình, treo mũ lên mắc áo sau cửa, thắp lên ngọn đèn trong sự im lặng của một buổi chiều muộn, gã hiểu rằng nỗi cô đơn mới là gánh nặng mà gã mang đi suốt cả cuộc đời.
Ngày mai, gã sẽ đem về một cây hoàng lan nhỏ để trồng trong vườn. Nhiều năm nữa, khi thời gian đủ sức xóa nhòa hình bóng cô nhỏ, hoa hoàng lan nở vàng sẽ bắt gã phải nhớ về một cuộc chia tay ở mùa thu, ngày ấy cô nhỏ vẫn còn chưa là người lớn...
 
Trang Hạ

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...