Thứ Ba, 5 tháng 12, 2017

13895364_1050209325076203_21224453685992_2n634rcdbikt3.jpg
Có những ngày, người ta cảm thấy mình sao chẳng còn nhiều cảm xúc đến thế. Cứ lẳng lặng, một ít buồn, cũng một chút vui. Không hoàn toàn đau khổ, nhưng cũng không hạnh phúc, không có tiếng cười. Chỉ có điều gì trĩu nặng trong lòng, một vài thứ đè nặng trên vai, đầy chán nản, mệt mỏi…
Có những ngày, sau khi chìm trong rất nhiều nỗi thất vọng, kéo đến cả tuyệt vọng, người ta chẳng còn nôn nóng, chẳng còn muốn tin tưởng vào điều gì nữa cả. Chỉ tiếp tục tàn tàn cố gắng, làm những điều cần làm, có thể làm. Thất bại, điều không mong muốn đến, cũng dằn vặt nữa. Buông xuôi…
Có những ngày như thế, người ta chỉ có một mình, chẳng ai bên cạnh, chẳng ai thấu hiểu để xoa dịu những nỗi trống rỗng, vỗ về những tổn thương. Chỉ có một mình, ngột ngạt quá thì tự chạy đi đâu đó, vứt quăng tất cả, rồi một mình trở về. Tự nhủ lòng phải thật mạnh mẽ.
Có những ngày, họ là cô độc như thế đấy. Chẳng muốn cứ mong nhớ ai, chẳng muốn chờ ai nữa.
Cô độc đầy cô đơn…

-Hạ Vũ-

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...