Thứ Năm, 5 tháng 11, 2015

"Con người ghét chờ đợi, không phải bởi họ tiếc thời gian phải bỏ ra, mà bởi vì họ ghét cảm giác bị động, cảm giác lệ thuộc vào một điều gì đó hay một ai đó khác. Nhưng chẳng phải chúng ta vẫn luôn chờ đợi một điều gì đó sao?"

- Chúng ta rồi sẽ ổn thôi - Gào - Minh Nhật

Ngày qua ngày, tình yêu hiện hữu trên khắp thế gian, từng phút từng giờ, từng hơi thở từng nhịp đập, từng ánh nhìn từng cái nắm tay. Người ta vui sướng, người ta đam mê, người ta mơ mộng. Những câu chuyện tình rực rỡ, có khi sáng và trong như những tia nắng mới, có khi giản dị như một cốc cafe, có khi trầm buồn và thầm lặng như bài ca trên phố cổ. Chiều muộn, tôi thích ngồi vắt vẻo trên bậc thềm nhà hát, tay cầm que kem, lơ đãng ngắm nhìn ánh đèn vàng bảng lảng và những đôi bạn trẻ, tay trong tay, ngọt ngào và giản dị. Tôi nghĩ, “Người ta yêu nhau”.
Phải, người ta yêu nhau.
Nhưng để làm gì ?
Tôi có một cô bạn. Cô ấy thích một cậu bạn khác. Khi tôi bảo cô ấy “yêu đi”, cô ấy lắc đầu và bảo “yêu bây giờ thì cũng được, nhưng chẳng đi đến đâu … “. Tôi hơi thắc mắc. Vậy tình yêu có thể đi đến đâu ? Hôn nhân ư ? Một cuộc tình có thể kéo dài bao lâu ? 2 – 3 tháng, 2 – 3 năm, hay vài chục năm ? Đương nhiên, chỉ những người yêu nhau mới trả lời được câu hỏi này. Tôi không biết. Chúng ta còn quá trẻ, và đường còn quá dài. Tình yêu trong trẻo, tình yêu đầy màu sắc, tình yêu đẹp đẽ và tình yêu cũng có thể rất dễ bay đi …
Vậy nếu yêu nhau không là để dắt tay nhau lên xe hoa, thì yêu nhau để làm gì ?
Vài người bạn khác bảo tôi: “Là để cho vui chứ làm gì ?!”.
Có lẽ câu trả lời này không sai, mặc dù nghe có vẻ trần trụi. Tình yêu là hơi thở, là nhịp đập trái tim, là con người thật, không màu mè, không lừa dối. Tất cả chúng ta đều cần sự âu yếm, tất cả chúng ta đều cần ai đó nghĩ đến mình, quan tâm đến mình, có điều chúng ta có bộc lộ nhu cầu đó ra hay không.
Người ta yêu nhau để ở bên nhau, để chở che, chăm sóc lẫn nhau. Vì người ta yêu nhau, người ta muốn chia sẻ tình yêu của mình, trong màn sương mai phơn phớt hay trong tiếng gió reo trên những đỉnh cây. Người ta yêu nhau không biết đêm, ngày, bóng tối hay ánh sáng. Tình yêu là một điều diễn biến liên tục, chẳng biết khi nào sẽ dừng lại. Nhưng những khoảng khắc tưởng như vô hình và nhẹ bẫng ấy, đôi khi lại là điều chúng ta phải tìm kiếm cả cuộc đời …
Người ta yêu nhau, có thể đơn giản chỉ là để trong một buổi chiều đầy gió, có người uống ly nước phía đối diện, ăn cái bánh phía đối diện, ánh mắt âu yếm, đôi môi mỉm cười, và tâm hồn luôn sẵn sàng sẻ chia …

Ai rồi cũng khác…

"ĐAU HƠN SỰ PHẢN BỘI, ĐÓ CHÍNH LÀ SỰ THAY ĐỔI". "AI RỒI CŨNG SẼ ĐỔI THAY, CHỈ LÀ NHANH ĐẾN MỨC CHOÁNG VÁNG, HOẶC CHẬM ĐẾN MỨC KHÔNG NHẬN RA..." (AI RỒI CŨNG KHÁC)

Anh xin tôi cho anh một cơ hội được yêu thương, anh hứa sẽ đem đến cho tôi niềm vui và hạnh phúc.
Nhưng những kỉ niệm ngọt ngào chẳng tiếp diễn được bao lâu mà khoảng thời gian chìm trong suy tư và những giọt nước mắt lại dài miên man đến vô tận.

Anh từng nói, anh không muốn tôi chịu thiệt thòi, nên anh sẽ yêu tôi nhiều hơn tôi yêu anh, lúc nào cũng vậy và mãi mãi về sau.
Thời gian qua, tình cảm tôi trao anh càng ngày càng lớn, còn anh thì ngược lại...

Anh từng nói với tôi rằng anh không muốn tôi phải suy nghĩ điều gì, cũng không muốn thấy tôi phải thay đổi mình vì anh, nên anh sẽ thay đổi, thay đổi tất cả vì tôi, để tôi được hạnh phúc.
Và rồi anh cũng thay đổi, thay đổi tất cả những điều tốt đẹp anh có lúc ban đầu. Chỉ để lại sự vô tư đến đau lòng... còn tôi, người lẽ ra không cần đổi thay, lại đánh mất chính mình vì yêu anh.

Cuối cùng, sau tất cả, tôi vẫn yêu anh nhiều hơn, vẫn vì anh mà chấp nhận nhiều hơn, chịu đựng nhiều hơn và cả... thay đổi nhiều hơn.

Ai rồi cũng khác, cả tôi và anh đều khác, sự khác nhau lệch nhịp và trái chiều đã dẫn chúng tôi, mỗi người về một hướng. Từng chút một, đến khi nhận ra thì cũng đã đi dược cả một đoạn đường quá xa rồi...
Có lẽ anh vô tư đến mức không nhận ra sự đổi khác đó. Còn tôi lại không đủ sức để làm cho anh hiểu. Cũng chẳng thể bỏ con đường mình chọn mà chạy theo anh. Để rồi, hai người xa nhau như một lẽ tất nhiên.

"Đau hơn sự phản bội, đó chính là sự thay đổi". "Ai rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ là nhanh đến mức choáng váng, hoặc chậm đến mức không nhận ra..."
Trong tình yêu, nếu có một người phản bội bằng cách yêu một người khác, thì có lẽ người còn lại sẽ chỉ đau một lần rồi thôi, có lẽ sẽ sớm quên đi một người không xứng đáng, có lẽ sẽ dễ dàng nguôi ngoai để đón nhận hạnh phúc mới cho mình... Nhưng, sự đổi thay từng ngày thì chẳng có tội lỗi, chẳng có gì để phải oán thán hay trách móc, đơn giản vì chính họ ít nhiều vẫn còn yêu ta, chỉ là không được như ta mong muốn.

Những nỗi đau dai dẳng bao giờ cũng sâu thẳm và da diết hơn. Ta chọn cách im lặng nhìn cuộc tình trôi xa, ta mặc giao yêu thương cho số trời mà chẳng chọn níu kéo lấy nhau. Có duyên nhưng chẳng giữ, còn yêu nhưng lý trí quá nhiều, không ai muốn vì ai mà cố gắng, không ai đủ can đảm để làm lại thứ đã sắp vỡ vụn. Cứ thể chấp nhận như một lẽ tất nhiên, để rồi nhìn lại yêu thương trong tiếc nuối.

Ai rồi cũng khác và ai rồi cũng sẽ phải đổi thay

Nhưng rồi ai cũng sẽ quên đi, ai rồi cũng sẽ khác... chúng ta đều sẽ khác từng ngày trên chính con đường mà ta đã chọn. Không ân hận và không nuối tiếc, vì đã chọn chia xa, ta phải theo nó đến cùng, phải có trách nhiệm với quyết định ấy, dù đúng dù sai.
Đừng giữ mãi những đau buồn đã qua, hãy lưu lại những phút giây đẹp đẽ. Anh hãy sống cho những gì anh chọn, sống thật tốt cho tương lai. Và ở một nơi nào đó, luôn có một người ầm thầm dõi theo anh...

Không đến được với nhau, cứ cho đó là định mệnh. Và định mệnh, sẽ lại mang cho chúng ta những con người mới...

Hi vọng, chúng ta, đều sẽ khác, tốt đẹp hơn, trưởng thành hơn để giữ lại những yêu thương bên mình...

-ThuThuy.chuyendoisong-

Cuộc sống có màu gì???

Tôi nhớ lại hồi nhỏ, có một lần tôi hỏi cô giáo của mình:
“Cô ơi, cuộc sống có màu gì ạ?”
Cô cười và đáp:
“Cuộc sống vốn không có màu gì cả, nó trắng tinh như một trang giấy. Màu sắc của nó là do con người ta vẽ lên mà thôi”
***
Con người khi mới sinh ra, cuộc sống chỉ như một tờ giấy nguyên vẹn, trắng tinh và trong trẻo. Cho đến khi lớn lên, sống trong vòng tay yêu thương dìu dắt của gia đình, biết nghĩ ngợi nhưng chủ yếu là mơ mộng nhiều hơn thực tế, đó là giai đoạn mà cuộc sống có màu hồng. Rồi lớn thêm một chút nữa đến khi phải tự lập, tự mình bon chen giữa dòng đời để kiếm sống, bắt đầu va vấp và thất bại, lúc đó, cuộc sống lại có thêm màu xám. 
Thời gian trôi qua, những trải nghiệm và va vấp ngày càng nhiều hơn thì cũng là lúc ta nhìn đời bằng con mắt đa chiều, cuộc sống ấy sẽ không còn là một màu nữa mà là nhiều màu cùng tồn tại. 
Sự thật thì, màu sắc của cuộc sống vốn không tồn tại, nhưng chúng ta lại luôn tồn tại một “đôi mắt nhiều màu”. Vậy nên, ta nhìn nó bằng đôi mắt màu gì thì cuộc sống sẽ có màu như vậy. 
Hôm nay bạnvui, bạn sẽ nhìn mọi chuyện bằng con mắt màu hồng và thấy cuộc sống này thật đẹp đẽ biết bao. Nhưng ngày mai bạn buồn thì màu hồng sẽ dần nhạt đi và biến mất, thay vào đó là một màu xám, bạn nhìn đâu cũng thấy u buồn và ảm đạm.
Tâm trạng của chúng ta luôn luôn thay đổi, khiến cho màu sắc cuộc sống cũng thay đổi theo. Nhưng một điều chắc chắn rằng, cuộc sống luôn tồn tại màu xanh của hi vọng và sự phát triển. Dù hôm nay có vấp ngã và thất bại thì cũng đừng nản lòng. Hãy nhìn đời bằng đôi mắt màu xanh và hi vọng vào những gì phía trước vì niềm tin sẽ giúp ta vực dậy nhanh chóng.
Cuộc sống là những trải nghiệm đầy màu sắc, nhưng bản chất của nó lại rất đơn giản. Cuộc sống là sự cân bằng, nóluôn luôn vận động, có lúc dừng lại, có lúc suy thoái, nhưng rồi sẽ lại phát triển. 
Thu Thủy

Cuộc sống có màu gì?

Cuc sng có màu gì..?
Không có câu trả lời chính xác cho tất cả... cũng không có cho mỗi người... 
Vốn dĩ cuộc sống đã là một bảng màu rồi... 
Nhưng... mỗi cuộc sống đều mang một màu sắc chủ đạo chứ...

Cuộc sống có màu gì..?
 
 
 
 
Màu hồng...
Màu đẹp nhất và tuyệt vời nhất cho một cuộc sống...
Cuộc sống màu hồng là thế nào nhỉ..? Nhẹ nhàng, lãng mạn, mơ mộng, ấm áp, yêu thương... 
Một thế giới mà tình yêu tràn ngập, chỉ có những điều tốt và sự yêu thương, cái xấu xa không thể tồn tại...
Nó đẹp, quá đẹp...
Những người nhận thấy cuộc sống mình màu hồng có lẽ rất hạnh phúc...
Nhưng... nó có tồn tại..? Một thế giới chỉ có yêu thương..? 

Màu xanh lá...
Người ta nói xanh lá là màu của ghen tị... của cái cảm giác xấu xa trong lòng mỗi người...
Màu xanh lá là màu của hi vọng....
Màu xanh lá bình yên là thế...
Không phải nó rất nhẹ nhàng sao, không phải thật dễ chịu sao khi xung quanh tràn ngập màu xanh của cây cỏ..?
Cuộc sống của màu xanh lá... yên bình, dịu mát, trong lành...
Nhưng... có chắc cây cỏ luôn yên bình không xao động..?

Màu xanh ngọc...
Xanh của trời mây, xanh của biển cả...
Màu xanh ngọc đẹp lắm... đẹp , trong và cao quí như chính cái tên của mình vậy...
Một cuộc sống dịu dàng như dòng nước... tự do như những đám mây... trong sáng như bầu trời...
Nhưng... tại sao màu ngọc lại buồn đến vậy..?
 

 
Màu vàng...
Vui vẻ, rộn ràng... màu vàng của nắng...
Lúc nào cũng tươi tắn rực rỡ nhỉ... Lúc nào cũng vui...
Tại sao có thể vô tư thế, tại sao luôn tràn đầy sức sống và sự nghịch ngợm như vậy..?
Những con người màu vàng... những người của cuộc sống...
Nhưng... sống như vậy có cảm thấy mệt mỏi không..? 
 
Màu tím...
Tím thuỷ chung mãi một tấm lòng...
Ngưỡng mộ... một tấm lòng không thay đổi... một tình cảm, một trái tim chỉ dành cho một người...
Nhưng... có chắc yêu như vậy không đau khổ..?
 
 
  
Màu nâu...
Nâu của đất...
Nâu ấm áp... nâu giản dị...
Cao thượng... đầy lòng nhân ái...
Nhưng... có phải quá mờ nhạt không..?  Màu đỏ...
Đam mê cháy bỏng... yêu thương vô hạn...
Quyền lực... sự quyến rũ...
Màu đỏ có tất cả...
Nhưng... màu đỏ cũng là màu máu mà...?



  
Màu da cam...
Nổi bật... rực rỡ... trẻ trung...
Một sự kết hợp hoàn hảo giữa vàng và đỏ, một màu hoàn hảo cho sự phá cách.
Nhưng... có chắc mọi thứ mới lạ đều tuyệt vời..? 

 
Màu đen...
Bóng tối...sự huyền bí...
Quyền lực...tội ác...
Sự đau buồn...cô độc...
Nhưng... ai bảo trong những điều tồi tệ nhất không có ánh sáng..?  
Màu trắng...
Cuộc sống liệu có tồn tại màu trắng không..?
Không phải là trong sáng, thánh thiện... Màu trắng của cuộc sống có lẽ mang một ý nghĩa rất khác...
Không vướng bận... không lo nghĩ...
Sống là sống...
Một cuộc sống đời thường... không phải băn khoăn bất cứ điều gì... Mọi thứ cứ lắng lẽ trôi qua như nó vốn có...

Nhưng... như vậy chẳng phải quá trống trải sao..?
Màu trắng... màu của sự tinh khiết... màu duy nhất có thể tiếp nhận mọi thứ màu sắc khác một cách nguyên vẹn nhất...
Tinh khiết đến hoàn hảo...
Cuộc sống màu gì..? Cuộc sống của tớ..?
Có lẽ là màu trắng...
Đôi khi nó bị đè lên bởi những tấm giấy màu khác.
Nhưng rồi mọi chuyện sẽ qua đi và...

Cuộc sống lại là màu trắng...

Ai đó đã cho tớ màu hồng... Ai đó đã tặng tớ màu xanh... 
Ai đó đưa tớ màu vàng...
Ừh
Quá nhiều màu để rồi tất cả lại trở về một màu trắng...

Nàng ngồi đó, trong lòng là con Minion bằng bông to xụ, rồi đưa cả năm ngón tay vào mái tóc rối bù của tôi mà nhăn nhó. 
"- Dạo này trên đầu anh nhiều tóc sâu vậy. Trông bớt đẹp trai đi nhiều lắm rồi đó.
- Có lẽ tại anh già rồi." Tôi cười lớn, còn nàng thì nhíu đôi lông mày lại, tỏ ý không vừa lòng chút nào.
"- Già thì có gì vui cơ chứ. Anh không sợ già hay sao ?
- Không hề. Đàn ông càng già càng quyến rũ. Anh chỉ sợ lớn thôi."

Tiếp tục là một cái nhíu mày, nhưng lần này là một vẻ mặt ngơ ngác, dễ thương đến tội. Tôi ngồi dậy, vuốt ngược mái tóc ra phía sau, nhìn sâu vào đôi mắt nàng, rồi khẽ mỉm cười. 
"- Cô bé à, em biết không ? Với anh, già và lớn lên là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Già đi là sự sự lớn lên về thể xác, là sự thay đổi có thể nhìn thấy từ bên ngoài. Nhưng lớn lên thì khác, nó bao gồm cả sự thay đổi về tâm hồn, thay đổi về suy nghĩ của em với mọi thứ xung quanh . Kiểu như, một ngày em bước ra ngoài, bỗng thấy cái cảm giác mọi vật xung quanh em không còn là nó nữa, mà đã thay đổi hoàn toàn. Mấy tháng nữa, khi em chính thức bước chân vào cổng trường Đại Học, em sẽ hiểu.
- Em không muốn mọi thứ xung quanh em thay đổi chút nào. Như thế quả thật là đáng sợ.
- Nó vẫn thế thôi, người thay đổi là em. Cách em nhìn mọi vật thay đổi. Em sẽ nhìn cuộc sống theo một góc khác, để thấy những mặt khác của vấn đề .
- Nếu lớn lên là như vậy, thì em ghét điều đó.
- Ghét hay không, ta vẫn phải chấp nhận thôi. Mọi thứ trong ta sẽ lớn lên. Và đó là hệ quả tất yếu của thời gian.
- Tất cả ? Vậy em không giữ được cho riêng mình chút gì sao?
- À, em yên tâm, có những thứ sẽ không bao giờ lớn lên. Như cái lưng thứ hai của em chẳng hạn."
Khuôn mặt của nàng đỏ bừng, rồi cầm cả con thú bông đập liên hồi vào người tôi.Ngồi im chịu trận một lúc, tôi vòng tay qua và dịu dàng ôm nàng vào trong tay. Từ từ nằm xuống, nàng áp đầu vào ngực tôi rồi ngước đôi mắt lên hỏi.
- Nhưng nếu như vậy, tại sao anh lại sợ lớn lên?
Ừ nhỉ, nếu chỉ có như vậy, tại sao tôi lại sợ lớn lên? Tựa lưng vào tường, tôi nhìn qua lớp cửa kính của quán cà phê xuống con đường vắng vẻ phía dưới, rồi chìm trong những trầm ngâm bất chợt ấy. 

Đã bao giờ em có cảm giác giống anh? Cái cảm giác, khi anh cố thử cúi xuống cho ngang với tầm nhìn của một thằng nhóc 10 hay 15 tuổi, anh cũng không thể nhìn thấy điều anh đã từng nữa. Là mất mát, một thứ cực kỳ quen thuộc, mà đột ngột vô cùng, đến mức không thể thở nổi. Cái cảm giác, có thể khiến cho những dây thần kinh của anh trở nên tê dại . Sự sợ hãi không thể diễn tả thành lời, khi những thứ thân quen ở xung quanh đã bị thay thế. Bởi những tạo vật giống y hệt, nhưng lại không còn là thứ mà ta từng biết.

Anh vẫn nhớ như in mấy ngày trước, khi anh trở về quê ngoại sau một thời gian dài đi học xa nhà. Anh đứng ở nơi cũ, ngắm nhìn con kênh trong lành đã cùng anh vui đùa suốt dọc chiều dài thơ ấu. Vẫn là làn nước lấp lánh mỗi sáng mùa hè, anh cùng với chị gái đắm mình vào rồi cùng nhau lục tung hết những ngóc ngách bí ẩn, khám phá cả một hệ sinh thái kỳ diệu và mới lạ . Vẫn là những long lanh sâu thẳm, nơi anh cùng bạn bè xuôi mái chèo dọc theo đôi bờ đầy cỏ dại thơm mát mùi mưa. Con kênh ngày xưa, với anh là thích thú, là yêu dấu, là cả một mùa hè phấn khích và hoang dại. Bây giờ, trước mắt anh, nó là nguy hiểm, là ướt át và bẩn thỉu. Anh sợ, sợ cái cảm giác , nhận ra mình không bao giờ có thể nhảy xuống chơi đùa như trước, không bao giờ có thể đắm chìm trong những mát lạnh thơ dại ấy nữa.
Không, anh không còn có thể thể tìm lại những xúc cảm tinh khôi thuở ban đầu đó thêm một lần.

Rồi có những lúc, em biết không, anh nhận ra rằng mình không bao giờ có thể hiếu hết được bất cứ điều gì, kể cả bản thân mình. Anh vẫn nhớ, ngày anh còn nhỏ, được dạy rằng 1+1=2 còn 1-2 là phép toán vô nghĩa. Lớn hơn anh được học về số âm, số phức để biến mọi thứ trở thành có nghĩa. Anh được dạy quá nhiều thứ, phải học hàng trăm điều, và trớ trêu thay, những thứ ấy lại khiến anh loay hoay và hoang mang. Để rồi bây giờ, anh không biết lấy gì để phân biệt đúng sai. Không biết lấy gì để làm điểm tựa cho sự chọn lựa của mình nữa. Anh chẳng thể tin tưởng được một ai, chẳng thể trao hết cả tâm tư, nỗi lòng của mình cho bất kỳ ai thêm một lần. Tri kỷ đã trở thành một từ xa vời. Anh tự đưa lên khuôn mặt mình một chiếc mặt nạ vô hình rồi bước ra ngoài dòng đời vô tình tấp nập, hòa vào cái dòng chảy gỉa dối lấp loáng không có điểm dừng ấy.
Mọi thứ, không khi nào rõ ràng và đơn giản được nữa.

- Vậy thì, làm thế nào để em biết khi nào mình lớn lên? Em sẽ tránh xa nó ra.
- Haha. Em không thể tránh được đâu. Em sẽ phải sai lầm, sẽ phải thất bại. Và lúc ấy, là lúc em lớn lên.
Em sẽ sai lầm, nhưng đâu có sao. Thất bại hoàn thiện bản thân chúng ta. Nó làm ta thay đổi cách suy nghĩ và cho ta kinh nghiệm để thành công. 
Thất bại khiến ta thất vọng, mất niềm tin. Nhưng nó dạy ta rằng ,cuộc sống này, chỉ có cố gắng là không đủ.
Thất bại là người thầy, sẽ dạy em làm sao để trưởng thành. Là cha mẹ, yêu thương em một cách nghiêm khắc, cho roi cho vọt. Để rồi em sẽ bước ra ngoài kia, tự mình trải nghiệm những sai lầm ấy, rồi tự đứng lên. Tự viết lên câu truyện và tìm ra chân lý của chính mình.
Và sau tất cả, em sẽ nhìn lại, giống anh bây giờ,rồi mỉm cười. Vì biết rằng mình đã từng sống, từng yêu thương một cách trọn vẹn vô cùng.
.....
..... 

Tôi dừng lại, nhận ra nàng đã say ngủ từ lúc nào. Ngoài trời, từng hạt mưa rì rào đập vào khung cửa kính cùng với tiếng thở đều đều của nàng chậm rãi hòa vào nhau, khiến không gian trở nên yên bình đến lạ. Tôi nhìn nàng, rồi tự hỏi, không biết đã bao lâu rồi mình chưa có một giấc ngủ êm đềm đến tinh khôi giống như thế này. Có lẽ, đã từ rất xa rồi. Khi mà quá nhiều suy nghĩ phức tạp quấn lấy tâm trí, quá nhiều toan tính ôm chặt những thanh thản trong tâm hồn, tôi đã không còn có thể nằm dài ra, nhắm mắt lại mà chìm vào trong những mơ hồ đẹp đẽ, để tâm hồn được ngơi nghỉ hoàn toàn. Đưa tay vuốt ve mái tóc xanh yêu dấu, tôi mỉm cười rồi hít một hơi thật sâu cho hương cà phê thư giãn mọi giác quan, cúi xuống hôn nhẹ lên đôi má ửng hồng của nàng rồi thì thầm bên tai.

"Ngủ ngon em nhé, khi mái tóc vẫn còn xanh. Khi ngây thơ vẫn còn nguyên vẹn.
Ngủ đi em, khi vẫn còn tươi trẻ."

By Lucas.
Đầu thu, tiết trời dần chuyển mùa. Dọc con phố quen, cái bỏng rát của mùa hè dường như đã bị bôi xóa gần hết. Có chăng, chỉ còn vương lại chút ít trên những tán cây vàng cháy xác xơ. Tôi rảo bước giữa cái khung cảnh sầu thảm ấy rồi ôm nỗi cô đơn vô cùng của mình bước vào quán cũ, ngồi xuống chiếc bàn quen thuộc, và ngắm nhìn dòng người qua lại trong cơn gió vô hình của mùa thu. Cứ thế, từ từ từng chút một, nỗi cô đơn của tôi dần hòa vào cái tấp nập vô tình trước mắt. Nó quyện lẫn với hương cà phê và xoáy từng nhịp, từng nhịp vào những góc ký ức cũ,rồi lật mở hết mọi trang kỷ niệm tôi hằng chôn giấu lâu nay. Những kỷ niệm, mang trong mình vết dấu của mùa thu.

Hôm ấy là một ngày đẹp trời. Một ngày cuối hè với thời tiết vô cùng dịu dàng, ánh nắng không gay gắt và trên con đường bụi mù, những tán cây tỏa ra hương thơm êm dịu, trong lành đến vô vàn. Một ngày nắng dễ thương, đến mức có thể làm cho bất kỳ kẻ khó tính nào cũng phải mỉm cười. Ngày hôm đó, cũng là lần đầu tôi gặp cô ấy.

Chúng tôi vốn dĩ đã biết nhau từ lâu, qua facebook. Một vài cuộc nói chuyện không đầu không cuối, một vài comment châm chọc vui đùa. Không quá thân thiết, nhưng như bạn thấy đấy, đủ để tôi nhận ra khi cô ấy vén một bên mái tóc ngắn, rồi mỉm cười ngồi xuống bên cạnh trên chiếc ghế cuối cùng của chuyến bus. Phải mất một lúc, khi đã gạt hết những ngượng ngùng và lấy đủ can đảm, tôi mới dám mở lời. Và như thế, trên suốt chặng đường về và cả trong những giấc mơ, nụ cười tựa như ánh sáng ấy nhẹ nhàng in một vết dấu chẳng thể phai nhạt vào trong tâm trí của tôi.

Như một kẻ ngốc, cứ vào khung giờ quen thuộc, là tôi lại có mặt ở điểm chờ xe bus và đợi. Đợi để nhìn thấy, đợi để được nói chuyện và cười đùa với cô ấy. 
"- Lại gặp cậu rồi.
- Cậu có thể gọi đây là định mệnh."
Vẫn là nụ cười ấy, nụ cười có thể theo ta vào cả giấc mơ. Hình như, người ta gọi đó là tuơng tư.

Chúng tôi dần trở nên thân quen. Thời gian bên nhau dài hơn, còn khoảng cách giữa hai tâm hồn thì từ từ ngắn lại. Mùa thu của tôi là cô ấy. Là những con đường tưởng như vô tận không điểm dừng. Là góc phố nơi hai đứa nghỉ chân, rồi ngước mắt lên ngắm nhìn lá và gío khiêu vũ trong cái se lạnh của buổi sớm. Là bất chợt, nhận ra rằng đôi bàn tay đã tìm thấy nhau, còn những khao khát yêu thương kia không còn kêu gào. Là khi hai tâm hồn cô đơn tìm được sự đồng điệu. Chúng tôi cứ nắm tay nhau như thế, và dạo bước trong cái vĩnh hằng êm đềm ấy.

Nhưng dù có thân quen đến đâu, con người ta cũng có những bí mật chỉ nên giữ riêng cho mình. Và điều duy nhất tôi biết chính xác, là bài hát yêu thích của cô ấy. Melancholy của Mr.Siro. Nó âu sầu, giống như đôi mắt của cô vậy. Đôi mắt buồn đến mức, làm cho tôi cảm tưởng như có thể vẽ hết cả một mùa thu vào trong những long lanh sâu thẳm ấy. Nụ cười mang màu của nắng, nhưng đôi mắt lại mang màu của mây.
"- Thu có màu gì cậu biết không ?
- Tớ không.
- Nó có màu của tình yêu. Thu, nhuốm màu chia ly."

Tôi cứ bên cô ấy như vậy, không tiến thêm, hay có bất kỳ ý định gì. Thằng bạn cùng phòng luôn đặt câu hỏi và nghi ngờ về mục đích của tôi. Nhưng thực sự là vậy. Cô tựa như một tách cà phê đen không đường, thơm và đậm hương, nhưng tôi lại không hề muốn uống. Có thể tôi sợ đắng, có thể tôi sợ rằng mình sẽ đặt xuống ngay khi vừa nhấp môi. Hoặc đơn giản hơn, cứ để nó ở bên cạnh, rồi nghe hương thơm êm dịu thấm vào từng giác quan, để thấy lòng mình thanh thản đến vô cùng. Như thế, với tôi, đã là đủ tốt.

Trong cuộc đời này, chúng ta, rồi ai cũng sẽ gặp một người như vậy. Một người mà ta không thể yêu, nhưng lại không bao giờ muốn để mất.

Một ngày đẹp trời, hai chúng tôi ngồi đối diện nhau ở nơi quán quen, nơi ngày xưa cô và người yêu cũ vẫn thường hò hẹn. Ở góc bảng ngay cạnh chỗ tôi, là bức ảnh hai người. Chàng trai đeo kính, mái tóc bù xù nhưng khuôn mặt rất có nét. Và ánh mắt của cả hai hoàn toàn vui vẻ, hạnh phúc. 
"- Có một người, vừa ngỏ lời. Tớ đang phân vân.
- Nếu trái tim cậu đã có thể yêu trở lại. Đừng ngại ngần. Mà người đó có gì đặc biệt làm cậu để ý đến thể?
- Anh ấy không ngốc như cậu."
Ly của tôi dần dần nguội ngắt. 

Tối hôm ấy, tôi đã nhờ thằng bạn thụi cho vài quả thật mạnh ngay giữa mặt. Tôi đã mất cô ấy rồi. Dù tôi biết rằng điều này sẽ xảy ra, dù tôi phải nhận lấy một nỗi đau thế xác thâm tím mặt mày, tôi vẫn thấy trong tim mình có điều gì đó rạn vỡ. Nỗi đau phải xoa dịu bằng nỗi đau. Nhưng đôi khi đau đớn là không đủ. 
Vì có những âm thanh, ta nghe thấy đấy, nhưng không thể trả lời. Vì có những người, ta trân trọng vô cùng, giống như báu vật vậy, nhưng không bao giờ có thể sở hữu. Vì, vì một điều mơ hồ mà ta sợ hãi.

Cuộc sống là thế, không chỉ đơn thuần phụ thuộc vào sự lựa chọn. Nó phụ thuộc vào kết quả.
....
……
........
Ngày đông, trời đầy gió. Hàng cây trước quán cũ trơ trọi không chút lá. Tôi gọi một ly đen nóng và đưa lên miệng. Hơi đắng khi chạm môi rồi tan vào trong miệng. Run rẩy nơi đầu lưỡi và ngấm dần, êm dịu trong từng cánh mũi. Mọi thứ hòa quyện lẫn nhau, hoàn hảo đến dồn dập, làm nước mắt tôi tuôn rơi ướt đẫm cả gò má. Tôi lau khô những xúc động bất chợt ấy rồi quay nhìn sang phía bên tay phải. Tấm ảnh cũ vẫn còn đó nhưng đã bị dính đè lên bởi một mẩu giấy nhắn với nét chữ thân quen. 

"Điều gì làm chúng mình bỏ lỡ nhau, cậu nhỉ? Tớ vẫn luôn tự hỏi như thế, mỗi lần quay lại nơi này, ngồi nhìn từng dòng xe tấp nập không có điểm dừng. Tớ tự hỏi, mối quan hệ của chúng ta, vốn dĩ là gì ? Đã bao lần thử đặt tên cho nó, nhưng chẳng khi nào nhận được câu trả lời từ phía cậu. Rồi cậu biết không, cậu sẽ đánh mất tớ thôi. Mãi mãi."

Tôi lấy bút, ghi lên mảnh giấy xé vội từ cuốn sổ tay.
"Tớ luôn biết, mùa thu có màu của chia ly. Và đến hôm nay, tớ biết thêm một điều, mùa đông có màu của tiếc nuối. Mãi mãi."

Rồi lại im lặng, và xé đi.
Hè qua, thu tới. Rồi thu qua, đông tới. Mãi mãi.

-by Lucas.
Tôi và cô học cùng nhau 3 năm cấp 3. Mà không chỉ học, chúng tôi còn ngồi cạnh nhau gần như suốt quãng thời gian ấy, dù cho giáo viên chủ nhiệm có đổi chỗ bao nhiêu lần. Cô gọi tôi là "Người bạn thân không thể xa rời". Bạn thân , đó là 1 từ ngữ đau đớn.

Đầu năm , tôi thích một bạn nữ cùng lớp tên T. Rồi buồn cười làm sao tôi nhận ra mình thích cô vào đầu học kỳ 2 của năm lớp 10. Một ngày mưa sau đó 2 tháng, khi mà tôi đang chuẩn bị đưa cô lá thư tình với mọi tâm tư thì cô bảo với tôi rằng đã có người yêu, 1 người bạn học cùng từ hồi cấp 2 . Rồi cô hỏi tôi khi nào mới chịu tỏ tình với T. Tôi có thể làm gì bây giờ nhỉ, ngoài việc mỉm cười chúc mừng cô ? Về nhà , tôi xé bức thư tình dang dở và trốn học suốt một tuần.

Chúng tôi vẫn ngồi cạnh nhau , nhưng không còn thường xuyên. Thỉnh thoảng cô lại khẩn khoản nhờ tôi đổi chỗ với người yêu cô để họ ngồi cạnh nhau ( trớ trêu là T và người yêu cô ngồi cùng nhau ) . Cô nháy mắt chúc mừng và bảo tôi phải cảm ơn cô vì đã tạo điều kiện cho. Tôi mua 2 cốc kem và chúng tôi ngồi ăn cùng nhau. Kem , cũng lạnh như mưa vậy.

Cô yêu mưa. Và là một kẻ yêu mưa ngốc nghếch. Cô thích kéo tôi ra giữa cơn mưa, để mặc tôi khó chịu vì ướt át, rồi hò hét đến lạc giọng. Cô chạy nhảy , còn tôi đứng yên và ngắm nhìn cô . Tôi đưa tay ra nắm lấy, nhưng những hạt mưa cứ thể chảy dần xuống mu bàn tay. Cũng như cô đứng dó , mà tôi không thể nắm lại.
Tôi ghét mưa, nhưng không thể ghét cô.

Cuối năm 12, chúng tôi ai cũng bận rộn với những dự định. Cô và người yêu đã chọn được một ngôi trường để cả hai cùng hướng đến. Tôi thì vẫn mông lung . Cô bảo hay là tôi cũng vào học cùng trường với cô. Tôi mỉm cười bảo “Thế là đủ rồi.” Cô nhìn tôi không hiểu. Cũng phải ,cô vốn ngây thơ và ngốc nghếch như vậy. 

Cuối cùng , tất cả chúng tôi đều lên Hà Nội. Người yêu cô không đủ điểm nên chuyển sang học một trường khác. Tôi và cô vẫn liên lạc với nhau , như những người bạn thân. Rồi đến đêm đầu tiên chúng tôi đặt chân đến thành phố mới , cô chợt hỏi tôi :” Suốt 3 năm qua , cậu nghĩ gì về tớ .” – “Tớ yêu cậu.” Tôi không nhớ đêm đó chúng tôi đã nói với nhau bao lâu, chỉ biết là rất nhiều. Mọi tâm tư, mọi suy nghĩ tôi giấu kín đã không còn là bí mật nữa. Cô chia tay người yêu và đến với tôi ngay sau đó. Tôi tự hỏi , sao mình lại ngốc nghếch đến mức im lặng lâu như vậy. Hay do 3 năm là quá đủ cho một tình yêu . Tôi chẳng quan tâm. Tôi chỉ nhớ , năm ấy, Thu Hà Nội đẹp và không có những cơn mưa. 

Chúng tôi đi chơi qua rất nhiều nơi, chúng tôi tận hưởng tất cả những gì mà suốt thời gian qua đã bỏ lỡ. Cô cười rất nhiều , khuôn mặt rạng rỡ. Với tôi thế là đủ , vì tôi không cần gì thêm nữa. Thấy cô hạnh phúc trong vòng tay tôi, tôi hạnh phúc. Cực kỳ hạnh phúc. Nhưng rồi thời tiết cứ ngày càng khó chịu, những buổi đi chơi của chúng tôi dần bị gián đoạn bởi những cơn mưa thoáng qua trên những vòm lá. Cô cũng bắt đầu gượng gạo khi ở bên tôi.

Lý do khiến chúng tôi chia tay chỉ sau 2 tháng bên nhau ? Tôi chẳng biết . Tôi chỉ nhớ mình đã rất tức giận khi biết cô từ chối đi với tôi để đi người yêu cũ . À ra vậy , hóa ra tôi chỉ là kẻ thay thế khi họ chán nhau. Tôi nghĩ vậy và bỏ ngoài tai mọi lời giải thích . Rồi cô nhắn cho tôi 1 tin , dài rất dài. Rằng cô hiện không muốn yêu ai cả, rằng hãy cho cô thời gian suy nghĩ . Tôi đã nghĩ mình có thể đợi được đến lúc cô xác định rõ cảm xúc của mình, đợi được đến lúc chúng tôi có thể bên nhau trở lại. Nhưng hóa ra là không. Và rồi tôi mắc sai lầm to lớn nhất trong tình yêu , để cho người mình yêu ra đi quá dễ dàng. 

Cô và người yêu quay lại. Cũng phải , khi tôi đã hoàn toàn từ bỏ, đâu có gì cản trở tình yêu của họ nữa. Nhiều lúc tôi nghĩ , giá như lúc ấy tôi không ngỏ lời, chúng tôi đã không đi đến bước đường này. Chúng tôi giờ không thể là bạn, càng không thể ghét nhau. Chúng tôi , trở thành xa lạ. Cuối cùng thì tôi không còn là bạn thân của cô, và chúng tôi đã không còn có thể ở cạnh nhau được nữa. Tôi và cô đã bỏ người kia lại, để bước về phía trước.

Cô, giờ vẫn ổn . Còn tôi, tôi đã không còn ghét những cơn mưa.

-by Lucas.


Gió

“ Người ta vẫn bảo tôi ,rồi thời gian sẽ trả lời tất cả. Nhưng hóa ra, nó chỉ khiến tôi lãng quên đi câu hỏi mà thôi.”

- Alo ai đấy ạ ?
- ……………………..
- Alo.
- Chị đây, em không còn lưu số chị à.
Tháng ba, một ngày đầy gió, cô gọi cho tôi để thông báo rằng sắp lấy chồng. Không vui, không buồn, mọi cảm xúc cũ tôi đã gửi theo gió về cuối trời từ hai năm trước. Nhưng có một câu hỏi mà đến giờ , cô chưa khi nào trả lời cho tôi , và cô cũng im lặng cúp máy khi tôi hỏi lại câu hỏi đó.
Rốt cuộc , số 12 có ý nghĩa gì với cô, và cả với tôi ?

Tôi quen cô vào năm 2 đại học, thời điểm mà tôi đang dắm chìm trong những bế tắc . Tôi không biết nên làm gì với cuộc đời mình, từ bỏ hay tiếp tục. Sự thay đổi môi trường sống và học tập khiến tôi choáng ngợp, và chỉ sau một thời gian ngắn nhìn lại, tôi đã bị bỏ ở phía sau.
Thế rồi cô đến, và bước vào cuộc đời tôi giống như một cơn gió, mát lành và dịu ngọt. Cô xinh xắn , thông minh và vừa tốt nghiệp chuyên ngành yêu thích. Cô là một thái cực trái ngược với một đứa mà cô gọi là không có tương lai. Vậy nên tôi không hiểu, vì lý do gì, mà cô lại để ý đến tôi : Tôi chẳng có gì ( ngoài sự đẹp trai từ trong tâm tưởng ), khô khan và hơi đần. Điểm cộng duy nhất mà tôi có là sự thẳng thắn, thẳng thắn một cách ngốc nghếch. 

Lý do gì khiến cho tôi yêu cô, tôi cũng không thể hiểu được. Một bà già hơn tôi tận 3 tuổi, không dễ thương , tính tình nam tính và thực dụng một cách đáng sợ. 
Nếu ngồi kể hết những thứ mà tôi không thích ở cô, chắc phải dài hàng km. Nhưng tất cả những điều ấy, lại trở nên vô nghĩa, chỉ vì một lý do duy nhất . Những lý do, hóa ra chẳng có gì quan trọng.
- Chị có hiểu bài này nó có nghĩa là gì không ?
- Không, chị chả quan tâm. Thích là được.

Tôi lưu tên cô trong danh bạ là Gió. Gió không bao giờ ở yên một chỗ, gió phải thổi và cuốn hết mọi thứ đi theo. Cũng như cô, kéo tôi đi hết nơi này đễn chỗ nọ, gặp bạn bè hoặc làm tình nguyện. Cô bảo tôi xanh xao và thụ động , nên phải đi thật nhiều vào. Thế nên chẳng khi nào tôi được yên tĩnh ngồi chơi game. Rồi cô bắt tôi phải đi học cái này, làm cái kia và kiếm việc làm để tự lập. 
Bực mình quá , nhiều lúc tôi hét lên, “Hay để em gọi chị là mẹ nhé ?” . Cô cười lớn rồi cù cho tôi 1 trận tơi bời và sau đó tôi lại phải răm rắp nghe lời. 

Chị không chỉ lớn hơn .Chị luôn trưởng thành hơn tôi.

Người yêu cô đã đi làm và có gia đình. Tôi không hiểu, tại sao cô lại can tâm trở thành người thứ ba , ở bên một người đàn ông như vậy. Với một đứa lãng mạn và nhiều mơ mộng như tôi, đó là một sự lựa chọn không thể chấp nhận. Tôi gọi cô là kẻ ngốc. Đương nhiên rồi ,đâu có ai thích nhìn người mình yêu ở bên cạnh một người khác, nhất là ở trong một hoàn cảnh oái ăm như vậy. 
Tôi yêu cô, còn cô yêu tên đó. Cô bảo tôi vô tâm , nhưng sự quan tâm tôi dành cho thì cô lại chẳng bao giờ biết. Tôi dõi theo cô, còn cô lại dõi theo từng cử chỉ nhỏ nhặt của hắn. Sao vậy nhỉ, chúng ta cứ thích chạy mãi theo một bóng hình mờ ảo để rồi trở thành kẻ vô tâm với người yêu thương. Sao cô không bao giờ chịu nhìn lại, để nhìn thấy tôi, và nhìn thấy cô đã bỏ lại những gì.
Nhưng đó là quyền của cô, tôi không thể và chẳng có tư cách gì can dự. Vậy nên, mỗi khi cô rủ tôi đi cùng trong buổi hẹn hò của cả hai với tư cách một người em trai mà cô rất quý, tôi không bao giờ từ chối. Tất cả những gì tôi nghĩ lúc đó, là phải bảo vệ cô, để mắt đến tên khốn đó và không cho hắn làm cô phải buồn. 
Vậy đấy, trong tình yêu, ai cũng đều ngu ngốc cả.

Một đêm mùa đông, cô gọi cho tôi và khóc nấc lên trong điện thoại. Gió gào thét điên cuồng , ở cả ngoài đường phố vắng tanh lẫn trong cõi lòng. 
Phi xe như điên đến chỗ cô, đôi bàn tay nắm chặt vào tay lái tê cứng vì lạnh .Nhưng tôi mặc, vì tôi đang tức giận, thực sự tức giận. Nhất là khi nhìn thấy cô, đứng bên cửa phòng, tiều tụy và đau khổ. Tôi quay lại , bước lên xe ,tôi định sẽ đến nhà thằng khốn đó, tôi sẽ khiến cho hắn phải hối hận, tôi sẽ phá nát cái gia đình hạnh phúc mà hắn đang giả tạo gìn giữ. Nhưng cô đã ôm tôi lại, xoa đầu tôi như một đứa trẻ. “- Thằng ngốc này, bọn chị chia tay rồi, không liên quan gì nữa”. 
Trái tim tôi mềm nhũn, và đôi chân dừng lại. Phải rồi, lúc này, tôi cần ở bên cạnh cô, chứ không phải là làm cho cô thêm đau khổ. Tôi nói rằng, ngoài kia, có nhiều người yêu thương cô, nhất là tôi. 
Rồi tôi hát cho cô nghe bài hát mà cô thích nhất với cái giọng vịt đực ngang phè phè. -“Why do stars fall down from the sky Every time you walk by? Just like me, they long to be Close to you”. Tiếng gió dần trở nên yên lặng, và cô cũng thế, chìm sâu vào giấc ngủ với nụ cười trên môi. “ – Em yêu chị” - Tôi thì thầm vào tai rồi ở bên cô như thế cho đến hết đêm.

- 11, 12 . Rồi, từ bây giờ cây số 12 này sẽ là minh chứng cho tình cảm của chị và nhóc. Cấm không được quên. 
- Em không phải nhóc , em lớn rồi. Mà 12 là sao ?
- Lúc nào cũng cho mình lớn và thông minh,đoán đi nhé.
Tôi chưa bao giờ đoán được và cô cũng không bao giờ nói . Nhưng mà quan trọng gì nhỉ ? Khi mà gió đã ở lại bên lá, và tiếng xào xạc ở hàng cây ấy, thật êm dịu và du dương . 

Cô đã có quyết định của mình, và lần này là tôi. Tôi quyết định từ bỏ ngôi trường đang học, và đăng ký 2 trường : một ở thành phố quê hương và còn lại ở Hà Nội. 
Nếu như đỗ ngôi trường ở quê nhà, tôi sẽ trở thành bác sĩ, đúng như mong muốn của bố mẹ tôi. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc, tôi sẽ phải để cô ở lại thành phố thủ đô ồn ào đông đúc này, một mình.
- Sao lại đăng ký ngành bác sĩ vậy ? Chị tưởng em sợ bẩn cơ mà.
- Em sẽ làm bác sĩ, và chữa lành hết những vết thương trong lòng chị.
- Đồ đần, nếu muốn làm thế, em phải ở bên cạnh chị chứ. 

Cuộc sống nhiều lúc muốn trêu đùa , và số phận đã muốn có một quyết định khác đi. Tôi đỗ cả hai và phải lựa chọn lần nữa. Cuộc gọi cuối cùng cho cô là để thông báo: tôi sẽ quay về trở thành bác sĩ và mong cô hạnh phúc . 
4 năm hay 6 năm, tất cả đều giống nhau. Cô đã đi làm, cô có cả 1 tương lai phía trước, rất gần. Tôi đâu thể bắt cô bỏ cả tuổi xuân để chờ đợi tôi. Tôi không đủ ích kỷ. Vì tôi yêu cô.

Không ra tiễn tôi trên chuyến xe trở về như mọi lần, cũng không gọi điện hay nhắn tin, cô bước ra khỏi cuộc đời tôi vô tình như gió. Chuyến xe buýt chầm chậm đi qua hàng cây cũ, còn tôi ngồi bên khung cửa. Mọi thứ vẫn vẹn nguyên, chỉ có gió là không còn ở lại. Tĩnh lặng và cô đơn.

Điện thoại tôi rung lên. Tin nhắn của cô -“Chị quên rồi” . Một nụ cười nữa trôi theo mây về cuối trời. Tôi sẽ không bao giờ biết ý nghĩa con số 12, và giờ thì tôi cũng phải quên nó đi. 
Chúng ta gặp nhau, chúng ta bên nhau, tất cả điều do những biến số ngẫu nhiên của số phận. Và chúng ta rời xa nhau, có lẽ cũng do số phận. Định mệnh, đúng người và sai thời điểm. 
Gió phải tiếp tục đi , và lá không thể theo gió mãi. Gió sẽ phải bỏ lá lại để đi tiếp hành trình của mình. Rất buồn, nhưng lá sẽ rơi xuống. Rơi rụng và héo úa.
Rốt cuộc,em và chị, ai trong chúng ta, mới thực sự là gió ?

Một ngày gió đã ngừng, và ở phía xa, tôi thấy nắng lấp lánh ánh đỏ.

-by Lucas.
Đã lâu rồi, anh mới quay lại con phố ấy. Con phố anh gọi là "Con phố không tên". Những vết chân, những bóng hình của hạnh phúc chúng mình, đã bị thời gian bào mòn tất cả. Chỉ còn tiếng gió hát trên hàng cây cũ, cùng với nắng trắng xóa qua kẽ lá bơ vơ. 
Anh bước tới góc tường cũ, nơi có minh chứng của tình yêu chúng mình . Một dòng chữ mà anh nắn nót “Anh yêu em , P.A.” 
Anh mỉm cười. Em có nhớ, em đã giận đến thế nào, khi anh nói rằng, sẽ yêu em đến khi những dòng mực ấy mờ phai ?

Số phận đôi khi thật ích kỷ em nhỉ ? Khi yêu thương của anh vẫn còn in dấu,thì chúng mình đã phải buông tay nhau , để cả hai đi về những bến bờ xa lạ. 
Định mệnh để anh lại nơi đây, cô đơn và hiu quạnh. Nó để anh đứng nhìn em với yêu thương mới, tước đi mọi cơ hội quan tâm, tước đi cả quyền được hỏi em có hạnh phúc không ? 

À ,hạnh phúc của em, giờ cũng không còn liên quan đến anh nữa.

Anh đứng nơi góc phố ấy, nhìn từng dòng người hối hả đi dưới con đường với nắng hè chói chang , rồi tự hỏi, liệu có bao người , giống như anh và em , đã rời xa chỉ bởi sự khắc nghiệt của số phận? 
Tại sao cho chúng ta tưởng rằng yêu thương là mãi mãi, rồi lại để trong ta một vết thương in dấu chẳng phai mờ? 

Anh cầm cây bút, rồi tô lại dòng mực cũ, giống như khi xưa, trước mỗi lần dẫn em đến để kiểm tra. Em sẽ cười, rồi ngây thơ hỏi anh:
"Sao yêu thương của anh chẳng thay đổi gì vậy ?"

Ừ. 

Thế còn bây giờ, em liệu có quay lại nơi đây ?

-by Lucas.

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...