Thứ Năm, 5 tháng 11, 2015

Tôi và cô học cùng nhau 3 năm cấp 3. Mà không chỉ học, chúng tôi còn ngồi cạnh nhau gần như suốt quãng thời gian ấy, dù cho giáo viên chủ nhiệm có đổi chỗ bao nhiêu lần. Cô gọi tôi là "Người bạn thân không thể xa rời". Bạn thân , đó là 1 từ ngữ đau đớn.

Đầu năm , tôi thích một bạn nữ cùng lớp tên T. Rồi buồn cười làm sao tôi nhận ra mình thích cô vào đầu học kỳ 2 của năm lớp 10. Một ngày mưa sau đó 2 tháng, khi mà tôi đang chuẩn bị đưa cô lá thư tình với mọi tâm tư thì cô bảo với tôi rằng đã có người yêu, 1 người bạn học cùng từ hồi cấp 2 . Rồi cô hỏi tôi khi nào mới chịu tỏ tình với T. Tôi có thể làm gì bây giờ nhỉ, ngoài việc mỉm cười chúc mừng cô ? Về nhà , tôi xé bức thư tình dang dở và trốn học suốt một tuần.

Chúng tôi vẫn ngồi cạnh nhau , nhưng không còn thường xuyên. Thỉnh thoảng cô lại khẩn khoản nhờ tôi đổi chỗ với người yêu cô để họ ngồi cạnh nhau ( trớ trêu là T và người yêu cô ngồi cùng nhau ) . Cô nháy mắt chúc mừng và bảo tôi phải cảm ơn cô vì đã tạo điều kiện cho. Tôi mua 2 cốc kem và chúng tôi ngồi ăn cùng nhau. Kem , cũng lạnh như mưa vậy.

Cô yêu mưa. Và là một kẻ yêu mưa ngốc nghếch. Cô thích kéo tôi ra giữa cơn mưa, để mặc tôi khó chịu vì ướt át, rồi hò hét đến lạc giọng. Cô chạy nhảy , còn tôi đứng yên và ngắm nhìn cô . Tôi đưa tay ra nắm lấy, nhưng những hạt mưa cứ thể chảy dần xuống mu bàn tay. Cũng như cô đứng dó , mà tôi không thể nắm lại.
Tôi ghét mưa, nhưng không thể ghét cô.

Cuối năm 12, chúng tôi ai cũng bận rộn với những dự định. Cô và người yêu đã chọn được một ngôi trường để cả hai cùng hướng đến. Tôi thì vẫn mông lung . Cô bảo hay là tôi cũng vào học cùng trường với cô. Tôi mỉm cười bảo “Thế là đủ rồi.” Cô nhìn tôi không hiểu. Cũng phải ,cô vốn ngây thơ và ngốc nghếch như vậy. 

Cuối cùng , tất cả chúng tôi đều lên Hà Nội. Người yêu cô không đủ điểm nên chuyển sang học một trường khác. Tôi và cô vẫn liên lạc với nhau , như những người bạn thân. Rồi đến đêm đầu tiên chúng tôi đặt chân đến thành phố mới , cô chợt hỏi tôi :” Suốt 3 năm qua , cậu nghĩ gì về tớ .” – “Tớ yêu cậu.” Tôi không nhớ đêm đó chúng tôi đã nói với nhau bao lâu, chỉ biết là rất nhiều. Mọi tâm tư, mọi suy nghĩ tôi giấu kín đã không còn là bí mật nữa. Cô chia tay người yêu và đến với tôi ngay sau đó. Tôi tự hỏi , sao mình lại ngốc nghếch đến mức im lặng lâu như vậy. Hay do 3 năm là quá đủ cho một tình yêu . Tôi chẳng quan tâm. Tôi chỉ nhớ , năm ấy, Thu Hà Nội đẹp và không có những cơn mưa. 

Chúng tôi đi chơi qua rất nhiều nơi, chúng tôi tận hưởng tất cả những gì mà suốt thời gian qua đã bỏ lỡ. Cô cười rất nhiều , khuôn mặt rạng rỡ. Với tôi thế là đủ , vì tôi không cần gì thêm nữa. Thấy cô hạnh phúc trong vòng tay tôi, tôi hạnh phúc. Cực kỳ hạnh phúc. Nhưng rồi thời tiết cứ ngày càng khó chịu, những buổi đi chơi của chúng tôi dần bị gián đoạn bởi những cơn mưa thoáng qua trên những vòm lá. Cô cũng bắt đầu gượng gạo khi ở bên tôi.

Lý do khiến chúng tôi chia tay chỉ sau 2 tháng bên nhau ? Tôi chẳng biết . Tôi chỉ nhớ mình đã rất tức giận khi biết cô từ chối đi với tôi để đi người yêu cũ . À ra vậy , hóa ra tôi chỉ là kẻ thay thế khi họ chán nhau. Tôi nghĩ vậy và bỏ ngoài tai mọi lời giải thích . Rồi cô nhắn cho tôi 1 tin , dài rất dài. Rằng cô hiện không muốn yêu ai cả, rằng hãy cho cô thời gian suy nghĩ . Tôi đã nghĩ mình có thể đợi được đến lúc cô xác định rõ cảm xúc của mình, đợi được đến lúc chúng tôi có thể bên nhau trở lại. Nhưng hóa ra là không. Và rồi tôi mắc sai lầm to lớn nhất trong tình yêu , để cho người mình yêu ra đi quá dễ dàng. 

Cô và người yêu quay lại. Cũng phải , khi tôi đã hoàn toàn từ bỏ, đâu có gì cản trở tình yêu của họ nữa. Nhiều lúc tôi nghĩ , giá như lúc ấy tôi không ngỏ lời, chúng tôi đã không đi đến bước đường này. Chúng tôi giờ không thể là bạn, càng không thể ghét nhau. Chúng tôi , trở thành xa lạ. Cuối cùng thì tôi không còn là bạn thân của cô, và chúng tôi đã không còn có thể ở cạnh nhau được nữa. Tôi và cô đã bỏ người kia lại, để bước về phía trước.

Cô, giờ vẫn ổn . Còn tôi, tôi đã không còn ghét những cơn mưa.

-by Lucas.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...