Thứ Sáu, 26 tháng 2, 2016


Tình yêu bản chất là sự tạm bợ, mong manh như khói sương. Tình yêu không hề bền vững, dù lúc đầu nó có dữ dội như gió bão “không yêu anh em chết cả một đời”, nhưng không, nhiều khi xa rồi thấy tỉnh bơ, còn nhẹ cả bụng. Nhưng lúc đầu mình tưởng là như vậy. Lấy nhau rồi thì chỉ còn bổn phận, còn cái nghĩa. Bởi vậy ban đầu khi tình yêu mới chớm, ta cần biết xây dựng một tình thương, một cái nghĩa tiếp theo sau, chứ thật sự tình yêu chỉ sau một thời gian ngắn ngủi là nhạt nhòa, là mất, là không còn tồn tại. Chỉ với cái nghĩa, cái lý trí là tồn tại lâu dài. Hai người lấy nhau khi còn khổ cực sẽ có cái nghĩa lớn. Thương nhau, đỡ đần nhau, cái nghĩa nặng. Còn lấy nhau trong giàu sang, cái nghĩa ít. Hời hợt, không lo lắng gì được cho nhau, cái nghĩa cạn. Cho nên tình yêu là tạm bợ, cái nghĩa mới là lâu dài, còn lòng từ bi mới là vĩnh cửu 

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...