Thứ Bảy, 28 tháng 6, 2014

Hết đi cho nó tình cảm !

Đám cưới. Đám giỗ. Đám nhậu. Tết nhất. Bất cứ chỗ tụ tập nào. Em ngồi xuống và một, hai, ba, dzzzô. Em thúc ép, giục giã, khiêu khích và đánh giá người khác thông qua việc uống. Em cầm cốc và gào lên “Hết đi cho nó tình cảm!”. Em đã bao giờ thử ngưng uống và suy nghĩ về chuyện ấy chưa?
Lúc đầu tiên có thể em uống để cho vui. Rượu bia thấm vào máu làm cho em thư giãn và hưng phấn. Em quên bớt đi phiền muộn, khó khăn, áp lực. Em cởi mở hơn, hào phóng hơn, vui vẻ hơn, liều lĩnh hơn – những trạng thái mà nếu không uống say em không thể có được. Em thèm được thả lỏng ra và trốn khỏi cuộc sống nhàm chán và khổ sở, dù chỉ trong chốc lát.
Em còn uống để không bị lạc lõng, không bị tẩy chay. Em uống như một thủ tục ngoại giao, như một thủ đoạn chính trị. Em uống để không bị khinh, không bị ghét. Em uống vì sợ hãi nhiều hơn vì thích thú. Nhưng tất nhiên em sẽ không thừa nhận sự sợ hãi: em uống nhiều hơn để chứng tỏ bản lĩnh đàn ông. Em hoàn toàn bị khuất phục và điều khiển nhưng lại sống trong ảo giác rằng mình mạnh mẽ và tự chủ.
Và thử nghĩ xa hơn, chẳng phải mọi điều khác cũng tựa như việc uống bia sao? Quyền lực, tiền bạc, tình dục, danh vọng, chính trị, đạo đức, tôn giáo… Em muốn có chúng, không phải vì em thực sự muốn có chúng mà vì xung quanh em hầu hết mọi người đều đang lao vào chúng. Họ dạy cho em, họ thuyết phục em và cuối cùng họ ép buộc em lao vào chúng. Em có nhận ra không?
Điều đáng sợ khiến em có thể không nhận ra, đó là sự nhân danh. Họ nhân danh tình cảm, họ nhân danh tình bạn, họ nhân danh tình yêu. Họ nâng cốc lên và nói “Hết đi cho nó tình cảm”. Họ bắt em làm một việc và nói rằng “Làm đi nếu mày tôn trọng tao.” Họ rủ rê em làm một việc khác và nói rằng “Làm đi nếu mày muốn tốt cho bản thân mày.” Em có bao giờ ngưng lại và suy nghĩ kỹ về tất cả những lời ấy chưa? Em có thực sự muốn có tình cảm với cái người đang nâng cốc kia không? Loại tình cảm đòi hỏi người khác phải chứng minh là loại rác rưởi gì vậy? Và làm sao họ biết cái gì là tốt cho bản thân EM?
Nếu em quên, thì anh lại nhắc: chỉ có em biết cái gì là tốt cho bản thân em. Nếu em nhận ra việc gì là xấu, ngừng nó lại. Có quá nhiều cách để em có thể sống là chính em, sống thư giãn và hưng phấn, sống vui vẻ và tràn đầy tình cảm, mà không bị ép buộc, cũng không nhờ chất kích thích. Muốn thế, trước tiên em phải tách mình khỏi đám đông và hiểu cho rõ chính bản thân mình. Bởi để thực sự sống, mỗi chúng ta bắt buộc phải tự tìm lấy cách sống riêng. Không còn cách nào khác đâu em.
Và đừng sợ: con đường đi tìm bản thân dù không dễ nhưng cũng không cô đơn và khó khăn như em tưởng. Chúng ta đều là bạn đồng hành. Nếu em thực sự muốn lên đường, anh sẽ uống với em một ly.
Em hãy tự chọn uống hết, hoặc không.

Những kẻ khờ.

 Hắn tự phụ về bản thân vì học giỏi, cao to đẹp trai, lại phong độ, đôi mắt rợp mi và nụ cười khá hồn hậu, dễ gần. Nhiều cô suýt ngất lăn khi lần đầu gặp hắn.

Chính vì vậy nên thâm tâm hắn lại xem thường các cô gái lộ liễu bày tỏ sự ngưỡng mộ. Thực lòng, qua vài lần hẹn hò cùng các cô nàng “thiếu muối”, hắn thấy thời gian bỏ ra đi chinh phục các nàng thà đi café hay xem đá bóng còn thú vị, thư giãn hơn.
Hắn sống cho mình cơ mà, miễn hắn thấy vui vẻ và chả ảnh hưởng đến hòa bình thế giới là được.
Nhưng vì không muốn bố mẹ mắng mỏ, mọi người dè bỉu “già kén kẹn hom” mà hắn cũng phải tỏ ra sốt sắng, vờ thở dài khi ai đó hỏi chuyện vợ con.
Hôm giỗ cụ, em họ hắn trổ tài làm mối. Trước gần chục đôi mắt nhìn vào, hắn buộc phải niềm nở nhận tờ giấy ghi số điện thoại của bạn con em và cảm ơn nó rối rít. Hắn quên bẵng tờ giấy ấy nếu mẹ hắn không chìa ra, giúi vào tay do hắn để rơi xuống gầm bàn. Hắn đành miễn cưỡng nhắn tin cho nàng với giọng kẻ cả: “Là em họ cho anh số của em, trót xin số rồi vì tôn trọng và lịch sự nên anh nhắn tin đến em để làm quen. Anh là Chiến”.
Nàng cũng là một hoa khôi, yêu bản thân hơn cả nên luôn quyết liệt với những lời nỉ non thúc giục mau đi lấy chồng của bố mẹ. Nàng thẳng thắn: “Nếu lấy chồng chỉ để cho có chồng thì lấy làm gì?”.
Nhận được tin nhắn ấy nàng tức sôi máu, hắn làm như mình là kẻ bỏ đi chờ sự đoái thương của hắn không bằng.
“Chắc anh tưởng em cũng thuộc diện ế như anh? Không phải đâu ạ, chỉ là em ưa sống tự do nhưng mọi người cứ thích mối lái thôi”.
Hắn ngỡ ngàng, gặp phải đối thủ đáng gờm đây, liền nhắn lại: “Ừ, tốt, anh bảo trước kẻo có người ăn dưa bở thôi, anh cũng không thích thứ quả ấy lắm”
“Còn em thấy quả gì họ nhà dưa là cũng tránh hết”. Hắn thấy buồn cười nên gạt tự ái nhắn tiếp: “Thôi dù sao cũng mất vài tin nhắn rồi, coi như khâu làm quen đã xong nhé!”
Tin nhắn lại độc chữ: “Tùy” làm hắn hụt hẫng. Người đâu mà kiệm lời thế, coi thường nhau ghê nhỉ, phải dạy cô ta bài học vì dám khinh người.
“Em nói chuyện nghe như già hơn cái tuổi ba mươi ý nhỉ, anh hỏi khí không phải, năm nay em bao tuổi rồi?”. Nàng đáo để: “Bảy năm về trước em hai bảy”. Hắn phì cười vì biết thừa nàng bằng tuổi em hắn: “Còn anh mới ba nhăm trẻ nhất phường”.
Cứ thế hai người đưa câu chuyện đi xa dần. Hắn thấy nàng khá hay ho, để làm bạn thì có thể cười suốt ngày, vậy cũng tốt. Hắn có chỗ đi chơi, mẹ khỏi làm phiền hỏi han. Hắn quyết định sẽ hẹn hò. Chẳng ngờ nàng cho câu: “Gặp làm gì để thất vọng ra”, hắn chột dạ không hiểu ai thất vọng về ai, nên nhắn lại kiểu bông đùa: “Không sao, qua cách nói chuyện là anh mường tượng ra con người em rồi đừng lo anh thất vọng”.
Không thấy hồi âm, hắn nhắn tiếp: “Anh nghe mấy đứa câm điếc đồn em đang có người yêu hả. Tối mai em rảnh chứ, anh muốn gặp em để làm rõ những tin đồn ác ý ấy?”. Nàng cười lăn cười bò và đồng ý gặp hắn!
Hắn bỗng thấy cái điệu bộ “ngông cuồng” cùng nét thanh thoát của cô gái đáng yêu lạ lùng, lần đầu tiên hắn trầm tư nghĩ về một người lâu và hồi hộp đến thế. Còn nàng thấy hắn có vẻ đàng hoàng, thân thiện, còn đẹp trai thì khỏi nói rồi.
Hôm nàng ốm nói không đến chỗ hẹn được hắn không tin còn bảo muốn anh đến tận nơi để khoe người yêu cho khỏi mang tiếng ế à? Nàng phản pháo: “Không, anh đừng đến, kẻo bảo vệ chung cư thấy điệu bộ khả nghi lại bắt vào viết tường trình thì lại khổ em phải xuống bảo lãnh”.
Được một thời gian hắn nhắn đùa vu vơ: “Anh từng quyết tâm không lấy vợ, em nhất định không lấy chồng, hay, hai đứa mình lấy nhau nhỉ?”. Không thấy tin lại, tự dưng đêm ấy hắn không ngủ được, cứ chờ đợi tin của nàng. “Thôi chết hay cô nàng giận nhỉ, mà mình đùa cũng ngu cơ”, hắn tự dằn vặt rồi ngập ngừng muốn nhắn tin xin lỗi, hoặc xin rút lại tin nhắn ấy nhưng lại nhủ: “Thôi kệ, coi như mình nhắn nhầm”.
Hắn không biết phía đầu bên kia cũng mông lung, không biết có nên hiểu đó là lời tỏ tình hay không, rồi cô nàng tặc lưỡi: “Coi như chưa nghe thấy, lúc nào có lời chính thức hẵng hay”.
Thêm một thời gian nữa nàng hỏi: “Chúng mình là bạn được không anh?”. Hắn đáp nhanh gọn dường như không cần suy nghĩ: “Đương nhiên rồi!” khiến nàng càng hoang mang chẳng hiểu mối quan hệ hiện tại là gì.
Cuối cùng kẻ nhắng nhít là hắn cũng gửi được lời nên hồn, tử tế vào một buổi sáng sớm: “Em biết không, anh yêu rồi đấy, anh yêu người đang đọc cái tin nhắn này này. Mẹ anh bảo tháng tới tốt ngày phải cưới vợ liền tay, không biết ý người ấy thế nào?”. Mặt nàng đỏ bừng mãi sau mới rụt rè nhắc lại lời khẳng định là bạn ngày trước, hắn tỉnh bơ: “Là bạn đời còn gì, thế ý em là bạn gì?”, nàng cười tủm tỉm.
Tối hôm ấy hắn bảnh chọe xuất hiện với một bông hồng trên tay, nàng e lệ nhận lời cầu hôn của hắn!
Hình như họ đến với nhau bằng sự háo thắng, để rồi hai người cùng thua. Thế mới hay đứng trước tình yêu thì ai cũng là kẻ khờ khạo mà thôi.

Cứ đi, phía trước sẽ có đường…

Trên đời này vốn dĩ làm gì có đường cùng, chỉ có những ranh giới, bước qua vạch xuất phát này, sẽ đến một chặng đường khác. Chỉ cần đi là sẽ tới đích, không phải hay sao?

Bởi vì dẫu có rơi vào hoàn cảnh bế tắc hay tuyệt vọng, có bị đẩy vào ngõ cụt, chúng ta cũng sẽ có cách thoát được ra. Bởi vì “sông có khúc, người có lúc”, chỉ cần còn sống là còn cách, còn cố gắng là còn đứng được lên. Cứ đi thật vững, phía trước sẽ có đường.
Rất nhiều lần, người ta vẫn phải tự an ủi mình như thế, mỗi khi gặp chướng ngại hay khó khăn, mỗi khi phải đối diện với một vấn đề mà bản thân cảm thấy quá khó để đương đầu. Nhưng rồi trong hoàn cảnh ấy, bắt buộc phải lựa chọn đi tiếp hay bỏ cuộc, đứng lại hay tiến lên.
Mỗi ngày mở mắt dậy là sống, hít thở cũng là sống, yêu ai đó cũng là sống, bước đi thôi cũng là sống. Nhưng nếu cứ mãi đứng yên một chỗ thì còn có thể nhận ra mình đang sống hay không? Huống hồ trong một thế giới với vòng quay chóng mặt, chỉ có thể dũng cảm mà liều mạng lao lên phía trước, chứ tuyệt đối không thể sợ hãi mà lùi lại phía sau.
Cứ đi, phía trước sẽ có đường… 1
Có gì đáng sợ đâu em ơi? Trên đời này vốn dĩ làm gì có đường cùng, chỉ có những ranh giới, bước qua vạch xuất phát này, sẽ đến một chặng đường khác. Chỉ cần đi là sẽ tới đích, không phải hay sao?
Đường chẳng phải là cái gì khác, chỉ giống như niềm tin vào cuộc sống, hoặc phương cách đấu tranh cho mục tiêu và ước mơ em chọn lựa. Còn niềm tin là còn đường, còn mục tiêu là còn phương hướng. Đã bao giờ em nghĩ, mình sẽ có tất cả hay chưa?
Ai đó đã nói với em, đất trời dài rộng, các vì sao thì lúc nào cũng tỏa sáng, ngay cả khi mặt trời ló dạng, cứ tỏa sáng suốt như thế dẫu cho ngày đến, bị ánh sáng mặt trời lấn át đi. Cách để chọn đúng đường nhất chỉ có niềm tin và sự kiên nhẫn, chỉ có sự dũng cảm và cố gắng không mệt mỏi.
Than vãn nhiều sẽ càng thấy cuộc đời bi kịch, suy nghĩ tiêu cực sẽ đẩy em vào hố sâu tối tăm nhất của vũ trụ. Em à, còn chần chừ gì nữa mà hãy đứng lên đi!
Cứ đi, phía trước sẽ có đường… 2
Phía trước là đường đấy rồi, cứ thoải mái mà tiến lên. Dẫu cho sự chọn lựa nào cũng sẽ khiến em hối hận, bởi vì vốn dĩ cuộc đời đâu thể vẹn toàn. Chọn cái này nhưng sẽ đánh mất cái kia, để rồi đến một lúc nào đó sẽ nghĩ nhiều về cái phần phải nhắm mắt mà bỏ qua trên chặng đường khi đó. Sự tiếc nuối đấy âu cũng là quy luật cuộc đời, cái gì không có được sẽ vĩnh viễn là thứ đáng ao ước nhất.
Con đường của em, em tự chọn, rồi em sẽ phải tự mình đi hết. Và chẳng ai có thể đến gần, đưa tay đỡ cho em khỏi vấp ngã, níu kéo em qua mỗi chỗ chông gai, lo lắng em từng lần hô hấp vì hồi hộp, vì sợ hãi, hay vì tất cả những thứ khác nữa.
Sẽ không đâu, vì họ còn có con đường của mình. Còn em phải theo đó mà lớn lên, mà đối diện, mà biết chịu trách nhiệm về bản thân mình, để rồi sự hối hận đừng theo thời gian mà lớn lên, khi em đã trưởng thành.
Chúng ta vẫn phải đi những con đường phía trước, đôi ba lúc nhắm mắt dũng cảm để liều lĩnh quyết định những chuyện bất ngờ xảy đến, và thi thoảng buồn khổ hay thất vọng vì những gì đang diễn ra.
Nhưng đừng quên bước đi, đừng quên phải tin vào những con đường trước mặt. Cứ đi rồi sẽ đến, bởi vì vạch đích của con người có bao giờ giới hạn đâu?

Sao cứ đuổi khi tình yêu đâu dễ đến?

Đừng bao giờ rời mắt khỏi người mà bạn yêu thương, bởi biết đâu đấy, chỉ một phút lơ là, ánh mắt kia sẽ không bao giờ còn giao với ánh nhìn nơi bạn nữa!

Tình yêu là thứ không phải muốn là được, cầu là thấy, tìm thì sẽ ra. Tình yêu càng không phải một món hời dễ dàng vay trả, bán mua. Tình yêu vốn dĩ khó khăn lắm mới tìm thấy một người được cho là phù hợp, vậy mà lưng chừng con dốc, chưa kịp đưa nhau đi đến tận cùng, đã nói lời tiễn biệt.
Khi chấp nhận yêu thương một người, nghĩa là chấp nhận và dung hòa tính cách của nhau, tự mài giũa nhau cho vừa khít với đối phương. Không vì lý gì sau một thời gian dài lại viện cớ chia tay là không hợp.
Khi chấp nhận yêu thương một người, nghĩa là chấp nhận ích kỷ và ganh đua. Xin nhớ cho rằng, không có ai khi yêu lại không mang trong mình lòng ích kỷ. Tình yêu vốn thế, muốn chiếm hữu, muốn là của riêng, là duy nhất. Không vì lý gì sau một thời gian dài lại trách móc đối phương vì đã luôn muốn sở hữu mình. Thành thật mà nói, có ai không muốn được sở hữu người mình yêu? Sở hữu tình yêu, sở hữu cả tâm hồn và thể xác?
Sao cứ đuổi khi tình yêu đâu dễ đến? 1
Khi chấp nhận yêu thương một người cũng đồng nghĩa với việc chấp nhận đồng cam cộng khổ. Chỉ vì khi ở bên cạnh người mà ta yêu mới có đủ can đảm, giàu nghị lực và thừa dư ý chí để san bằng mọi cản ngăn phía trước. Chúng ta sẵn sàng chấp nhận nắm tay nhau để vượt qua tất thảy, chỉ vì yêu mà thôi. Vậy thì tại sao đến một lúc nào đó lại muốn lơi tay, muốn quay đầu? Có phải đã quá mỉa mai tình yêu trong quá khứ đã từng có với nhau rồi hay không?
Tất nhiên, khi yêu không thể tránh khỏi những lúc cả hai rơi vào mâu thuẫn. Là khi nói chẳng có người nghe, là khi người này thách thức người kia liền quay đầu cất bước, là khi cái “tôi” vượt trên ngưỡng của tình yêu một bậc. Nhưng nếu còn yêu nhau, thật sự yêu nhau, sẽ cùng ngồi lại và nhìn về phía nhau. Đừng bao giờ rời mắt khỏi người mà bạn yêu thương, bởi biết đâu đấy, chỉ một phút lơ là, ánh mắt kia sẽ không bao giờ còn giao với ánh nhìn nơi bạn nữa!
Hãy chỉ chia tay tình yêu chỉ vì không yêu nữa mà thôi, còn những lý do va vẩn thì không đáng. Và nên nhớ rằng, tình không dễ đến nên đừng cố chấp đuổi tình đi!

Nếu tình yêu không ở lại...

Đôi khi cái đích đến của tình yêu không phải là hai người có ở lại cùng nhau hay không, mà là những người đã yêu nhau có thực sự tìm thấy được tình yêu của mình hay không.

Một ngày nhìn lại, yêu thương sẽ không còn ở đó và người cùng em đi đến cuối cùng sẽ không phải là tình yêu mà em đã chọn. Sau đoạn cao trào là những phút lặng yên đáng sợ nhất, trôi qua là hết, chia tay là quên đi.
 
Chúng ta đều không có quyền lựa chọn. Mỗi một cuộc tình luôn có lí do để tồn tại và kết thúc. Sự ràng buộc giữa người với người, dẫu có cùng nhau trải qua những gì vẫn có thể đổ vỡ tan tành. Chỉ cần một người buông tay, sợi dây liên kết sẽ đứt gãy.
 
Khi ấy, em cần phải biết hài lòng với những thứ dung dị và đơn giản nhất. Giống như khi ta yêu phải một người, sau cùng dẫu chỉ có thể là kết thúc thì tình yêu ấy cũng đã khiến ta cảm thấy được tồn tại một cách rõ ràng nhất.
 
Nếu tình yêu không ở lại. Đừng buồn, cô gái. Chia tay chỉ là chuyện trong khoảnh khắc. Mỗi người đều bận đi những ngã đường khác nhau. Sẽ có lúc em tự nhận ra cần phải một mình để lớn khôn và chờ đợi. Đôi khi có thể cảm kích vì điều đó, phải trải qua đau đớn, nó khiến cho chúng ta biết được cái gì nên quý trọng, cái gì nên vứt bỏ.
 
Nếu tình yêu không ở lại... 1
 
Khi tình cảm của một trong hai người mất đi, đằng sau tình yêu còn là gì em biết không? Là đau thương, thất vọng và tan biến. Chúng ta sẽ không thể níu kéo được những gì đã trải qua, yêu thương càng không. Em cần phải biết, những thứ tốt đẹp đều luôn tan biến rất nhanh. Thế nên, nếu tình yêu không ở lại, hãy cứ bình thản mà bước đi, bởi khi ấy tất cả đều không còn xứng đáng nữa, không còn thuộc về em nữa. 
 
Ngoài kia, có biết bao nhiêu người vẫn sống và chờ đợi yêu thương. Kì thực có được tình yêu cũng tốt, mà không có được thì cũng vẫn tốt thôi. Ai rồi cũng bận rộn cho những thứ nhỏ nhặt khác trong cuộc sống. Rồi cũng tìm thấy cảm giác an toàn thật sự. Dẫu sao thì cũng nên tập quen với chính mình.
 
Cuộc sống thường gắn liền với định mệnh. Gặp gỡ được người kia là một sự kì diệu. Em còn rất trẻ. Sau này em sẽ còn gặp rất nhiều người. Khi ấy, em chắc chắn sẽ nhận ra, nếu em rung động, họ cũng sẽ rung động giống như em. Và rồi tình cảm sau bao năm sẽ được đáp trả một cách xứng đáng nhất. Rồi sẽ có người làm trái tim em lỗi nhịp, sẽ có người sinh ra là chỉ để dành cho riêng em, là của em. 
 
Đừng lo sợ nếu tình yêu không ở lại, em vẫn còn đó những yêu thương khác thật thà hơn bên mình. Là gia đình và bạn bè. Thứ tình cảm tồn tại hết sức vững chắc kia sẽ cùng em đi đến cuối cùng. Thì hà cớ gì phải u hoài riêng mang? 
 
Em biết không, nỗi sợ hãi có thể sẽ cứu sống mỗi chúng ta. Càng lo sợ lại càng hiểu rõ cần bao nhiêu yêu thương là đủ. Lúc đó, em sẽ cảm thấy thương bản thân mình nhiều hơn bao giờ hết. Thấy được rằng dù có đi đâu, làm gì, với ai cũng chỉ cần nghĩ đến chính mình thôi, không phải cảm thấy có lỗi với ai, thay đổi vì ai.
 
Có những tổn thương cần phải trả giá. Nhưng rồi tình yêu vẫn là thứ êm ả mà chúng ta đều luôn kiếm tìm, như kiếm tìm một nơi để cập bến. Hữu duyên chắc chắn sẽ gặp được người thương.
 
Vậy nên, nếu tình yêu không ở lại, hãy đi nhiều hơn, sống nhiều hơn em nhé. Để có thể xứng đáng với tuổi thanh xuân ngắn ngủi và duy nhất.
 
Vì cuộc đời còn biết mấy mùa thương, thì đã sao đâu nếu tình yêu không ở lại, phải không em?

Chúng ta đã đi qua nhau như thế

Rẽ kỷ niệm, ngang qua nhung nhớ, ngang qua yêu thương, chúng ta trở về là mình sau những ngày có nhau với đôi chút ngỡ ngàng và có cái gì đó như là đơn độc.

Chúng ta đã cùng nhau bước qua một thuở yêu đương sôi nổi, ồn ào để giữ lại những điều trái tim không muốn mất.

Chúng ta đã tặng nhau cả một quãng đời, đủ chậm, đủ lâu để những điều đã cất thật sâu, ủ thật kỹ vẫn khẽ khàng cựa mình khi trời trở gió, cho dù mọi thứ đã đi đến quá nửa ngày xưa…

Có thể là nước mắt, nỗi đau, cũng có thể là những mẩu niềm vui vụn vãi – tất cả, tất cả ki cóp lại thành một thời không thể lãng quên…

Chúng ta đã bước qua thuở ban đầu bẽn lẽn, ngượng ngùng để trót can đảm mà ngã vào nhau, rồi từ đó trở về sau muốn một giấc mơ không bao giờ tỉnh thức. Những rung động nhiệt thành cháy rực, cuốn ta vào một thuở si mê người còn say đắm hơn chính bản thân.

Nhưng cuộc đời vạn biến, lòng người vô biên, giữ sao cho đặng những nhức nhối, hoài nghi không làm yêu thương đứt gãy. Một vết rạn, hai vết nứt… những xốc nổi, vội vã xưa kia đã biết điềm tĩnh, trầm ngâm từ lúc nào không ai rõ. Chúng ta bỏ đi, như một chọn lựa được sắp đặt trước không mấy bất ngờ.

Rẽ kỷ niệm, ngang qua nhung nhớ, ngang qua yêu thương, chúng ta trở về là mình sau những ngày có nhau với đôi chút ngỡ ngàng và có cái gì đó như là đơn độc. Hai con người bước qua nhau, hai cuộc đời chạm vào nhau rồi bỗng nhiên đi thẳng, không ai ngoái lại, không ai nức nở. Vì ta biết rồi, những thứ đã ngủ yên thôi đừng nên đánh thức. Quá khứ là để giữ, không phải để khuấy nó lên…
Chúng ta đã đi qua nhau như thế 1

Ngang hồi ức, ngang những xót xa, ta bình thản ngang qua một con người đã từng chung buồn, vui, hạnh phúc.

Ngang những dằn vặt, dày vò, ngang qua những ám ảnh tội lỗi và tổn thương, ta trả trái tim về những ngày thanh thản.
Một cái tên đã thôi rung lên bật khóc, một hình dung kể từ đó cũng không còn nữa đớn đau.

Chúng ta chạm vào nhau, rồi cứ thế bỏ đi…

Trở về tìm lại nhau qua những dòng hồi ức, không ai níu kéo, không ai van lơn…
Nhung nhớ nhuội dần, tình yêu nhòa nhạt… 

Hai trái tim bình thản…  

Chúng ta đã đi qua nhau như thế, sau tất cả những yêu thương…

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...