Thứ Hai, 14 tháng 12, 2015

Câu chuyện thứ mười bảy.
Kết thúc.

Anh ấy nói với tôi rằng, chúng tôi không hợp nhau.
Anh ấy là con người của tự do bay nhảy. Tôi lại là đứa trẻ dựa dẫm . Anh là người vô tâm, tôi lại là kẻ hay suy nghĩ. Anh nói những điều đó thuộc về bản năng không thể thay đổi, nhân lúc tình cảm còn chưa sâu, hãy dừng lại. Có bước tiếp cũng chỉ là ngõ cụt. 
Thật ra ngay từ đầu vốn chẳng có ai phải hợp với bạn. Người ta sẽ vì yêu thương, vì kiên nhẫn mà hàn gắn những yếu điểm của nhau. Sai lầm của một cô gái là luôn nghĩ chàng trai sẽ vì mình mà thay đổi. Sai lầm của một chàng trai là luôn nghĩ cô gái sẽ vì mình mà không rời đi. Cuộc đời, hóa ra hợp tan tan hợp lại là chớp mắt như thế.

Anh đã từng ngoắc tay với tôi, tình cảm anh chỉ dành cho em, cái ngoắc tay này có hiệu lực mãi mãi, chỉ hết khi em không còn tình cảm với anh nữa. Anh từng nói với tôi, anh muốn dừng lại ở em, anh mỏi mệt khi đi tìm một người của mình rồi. Anh từng nói, anh sẽ không bao giờ làm tổn thương người anh thương. Anh từng nói, đợi anh, anh sẽ về, em đừng trốn anh, cũng đừng tìm kiếm người khác. Anh từng nắm tay tôi, từng an ủi tôi, chiều chuộng và nhẹ nhàng, anh khiến tôi không thể không thích anh, dù đã ngàn lần tự vấn bản thân mình liệu có nên bất chấp trên nỗi đau một lần nữa?
Và tôi biết, ngay lúc đó, lẽ ra câu trả lời phải là không.

Có quá nhiều lời hứa đã vỡ vụn trong trái tim của tôi. Từng mảnh vỡ, sắc lẹm cắt cứa vào tim, quá thừa nỗi đau nhưng chẳng đủ động tâm để chảy ra bất cứ một giọt nước mắt nào. Niềm đau nào cũng có tiềm lực của nó, chỉ có điều trải qua nhiều quá, lại loay hoay không biết phải đau ra sao. Bấy nhiêu thứ anh để lại cho tôi, chưa từng có một bài hát nào là thuộc về riêng tôi, những tháng ngày không thể cảm nhận được thời gian trôi qua như thế nào, những ngày chỉ biết cuốn mình tìm hơi ấm trong chính nỗi nhớ của mình, để nghe rõ ràng cô đơn đang từng hồi từng hồi băng hoại con tim, hàng trăm hàng ngàn lần giục lòng từ bỏ, nhưng tận sâu lại một bờ hi vọng gặp lại, hi vọng nhìn thấy nét thương mình mong ngóng, hi vọng những đớn đau trong lồng ngực có thể vì một dáng hình mà nguôi ngoai. Nhưng giờ đây, kết thúc trên những con chữ câm lặng, chẳng cần gặp lại nhau nữa, chẳng cần nói với nhau thêm câu gì nữa.
Chờ lâu như vậy, nhớ nhiều như vậy, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng buông tay.

“Anh không còn thích em nữa.”
Điều đáng sợ không phải là không có được, mà là có, nhưng không giữ được. Chúng tôi trách móc nhau, sau đó chúng tôi im lặng. Vì nhận ra, thay vì dành cho nhau những yêu thương, lại là những lời cắt cứa. Khi tình cảm không còn, dù tôi có yếu đuối, có buồn đau tổn thương như thế nào nữa, trong mắt anh có lẽ cũng chẳng còn là chuyện quan trọng.Lời nói vốn chỉ là để nghe, chứ không phải để tin. Tôi đã phạm sai lầm ngay ở bước căn bản.

Đã từng có lúc em thật sự tin rằng mình sẽ cùng anh đi đến cuối đoạn đường, vì em nghĩ chỉ cần em không buông tay, anh nhất định sẽ không rời xa em. Là em quá tin vào tình cảm của anh, quá tự tin vào bản thân mình, hay vì em thực sự rất ngốc nghếch?

Tuổi 19, trải qua một mối tình, tôi dùng hết sức lực để lớn lên, trưởng thành, mạnh mẽ, độc lập và tốt hơn. Tuổi 20, thật sự không biết mình nên làm điều gì nữa ngoài những trống rỗng ở đây. Vẫn phải tiếp tục lớn lên, tiếp tục mạnh mẽ, tiếp tục trưởng thành. Chỉ là, ở một cách lặng lẽ hơn, khi không còn nhiều niềm tin vào thứ tình cảm trong mơ ấy nữa. Rất nhiều người chọn đến ở cạnh tôi, trong một phút giây nào đó, rồi vội vàng ra đi, để lại đằng sau khung trời của tôi là những khoảng trống hoang hoác. Vì thế, gió mưa của nỗi buồn cứ vậy mà ập xuống, không chống đỡ nỗi, cũng chẳng trốn tránh nổi. Đi đến tận cùng của nỗi đau, mới biết thực ra vẫn là một nỗi đau khác.

Ngay từ giờ phút này đây, em không còn thích anh nữa.

Khi buộc phải chia xa, người ta vẫn lựa chọn cái lí do dễ lấy nhất, không hợp. Vì việc đau là việc của người còn lại. Anh là người bắt đầu, vậy thì anh là người kết thúc. Em hóa ra không có quyền lựa chọn.

“Anh không theo đuổi em nữa.”
Chuyện của chúng mình kết thúc ở đây.
Đừng cảm ơn em, cũng đừng xin lỗi, vì những tổn thương em chịu, vĩnh viễn anh không bao giờ hiểu được, không thể bù đắp được, và không thể quên được. Em không tha thứ cho anh.

Bạn có tin vào yêu từ cái nhìn đầu tiên không? Tôi thì lại tin vào nỗi đau từ cái nhìn đầu tiên.
Chào thân, những ngày tháng 12 lạnh ngắt những cô đơn và thương tổn, ngay cả mặt trời chói chang, vẫn không chiếu nổi vào một góc cuả tâm hồn, gãy vụn tất cả những gì cố gắng gượng nhất. Và chào nhé, anh.

- Mint -
Thật ra, sẽ chẳng có happy ending. Nếu đã là kết thúc, sẽ có cái kết nào là vui vẻ sao?
Last Kiss - https://youtu.be/daT-Q8pzEVw?t=2m20s
"Never thought we'd have a last kiss
Never imagined we'd end like this"
"I never planned on you changing your mind".
Trong vùng nhớ mênh mang và đôi khi vô nghĩa đó, tôi bắt gặp nỗi luyến tiếc không tài nào phủ nhận. Tiếc thanh xuân không trọn. Tiếc tuổi mình nhanh phai. Tiếc giấc mơ nào dang dở. Tiếc cả những cơn đau nửa vời, cho mình trái tim lành lặn mà đáng thương. 
Tiếc nuối là thế, nhưng lạ lùng thay, tôi chưa từng muốn mình được trở lại, hay sống lại bầu không khí ấy. Có lẽ, do thói quen tự ngược. Không thích níu giữ, chỉ thích nhìn ngắm những gì rơi tuột kẽ tay, và nhấm nháp bi ai sâu trong ngực trái. Thói quen của kẻ thất bại. 
Sống hoài bằng phức cảm, nhận về, cũng chỉ là phức cảm. Và mỏi mệt. Tự nhắc mình nhiều, nhưng chẳng bao giờ dứt được. Như kẻ nghiện. Như bệnh nan y. 
Nên, khi thấy những ai từng đa cảm giống mình, giờ đổi thay, sống an, lành, và thanh thản, bản thân tránh không khỏi ước ao. Ước ao, rồi lại tự mị: Ai thì cũng sẽ đến được quãng ấy. Quãng mà, người ta sống ngay trong từng ngày, mọi thứ nhẹ nhàng hơn hơi thở. Không phải vì cuộc đời đã thôi giông bão, cuồng điên; mà bởi người ta đã đủ vững chãi để chọn cách xuyên qua giông bão và cuồng điên một cách an lạc, bình dị. 
Chỉ là, đoạn đường đến được ngã rẽ ấy, với mỗi người, dài - ngắn khác nhau. Chỉ là thế thôi.. Caption/Photo by@hanniefu_ 
Quote sưu tầm.

Yêu đơn phương là đối phương biết bạn yêu anh ấy, yêu thầm là đối phương không biết. Yêu đơn phương hiện rõ ra ngoài, yêu thầm là lặng lẽ. Mỗi cái có nỗi khổ riêng ư? Một đứa đang yên đang lành như tôi việc gì phải đi yêu đơn phương hay yêu thầm chứ? Cho dù là yêu cũng cho mình một thời hạn, thời hạn đến thì cắn răng buông tay thôi. Người đó có tốt thế nào đi nữa, anh ta không yêu tôi, câu chuyện liền kết thúc ở đây.
—  Trương Tiểu Nhàn (Jini dịch)

tumblr_nz1imsZXhQ1thiwtjo1_500
“Khi mình chẳng là gì với người ta, quyết định của mình thế nào người cũng chẳng thèm bận tâm, nỗi đau của mình lớn tới đâu cũng chẳng ảnh hưởng gì tới họ… Đi thôi, tiếc làm gì những gì ngoài tầm với.”
● Trái Đất Tròn Lòng Người Góc Cạnh -Minh Mẫn
●  Facebook: Tu Es Mon Lilas
“Trên thế giới này tình yêu đáng buồn nhất chính là: em yêu anh, nhưng anh lại chẳng hề yêu em. 
 Thế giới này tình yêu phiền não nhất chính là: em không yêu anh, nhưng anh lại đến bên quan tâm em. 
 Thế giới này tình yêu đau khổ nhất chính là: chúng ta yêu nhau nhưng không có cách nào ở bên nhau. 
 Thế giới này tình yêu đáng thương nhất chính là: chúng ta chẳng hề yêu nhau nhưng vẫn phải ở bên nhau.”
{ Nguồn: weibo - Dịch: ruadainhan }

Tình yêu của tôi giống như những vì sao, cứ lặng lẽ theo từng bước chân anh; to lớn là vậy, lấp lánh là vậy nhưng anh chẳng mấy khi ngước nhìn. Dù có liếc mắt lên nhìn, anh cũng chỉ thấy chúng thật nhỏ bé và tầm thường.
Tôi hào phóng trao anh một tình yêu to lớn nhưng anh lại keo kiệt một cái nhìn.
Tình yêu của tôi giống như không khí, dày đặc vây quanh anh nhưng anh lại chẳng nhận ra, không nhìn cũng chẳng thể cảm nhận.
Tình yêu của tôi giống như một dòng sông, đôi lúc tĩnh lặng, đôi lúc dạt dào, nhưng anh chẳng hề để mắt.
Tình yêu của tôi thật chân thành, anh lại chẳng cần thiết..
- Decworm
Cuối cùng thì tóc chúng ta cũng không còn xanh… Cuộc đời này nhiều sương gió quá, chúng ta mới có trải qua bao nhiêu mùa xuân đâu? Vậy mà đã phát hiện ra bản thân không còn đủ sức lực để điên cuồng yêu một người nữa…
Đến cuối cùng thì chúng ta cũng vì hai chữ “cuộc đời”, chấp nhận hiện thực, chấp nhận sự phũ phàng của nó để rồi yên lặng trở về với cuộc sống riêng của riêng mình. Năm đó chúng ta đã từng điên cuồng, vậy mà đến hôm nay lại phát hiện ra tóc đã có sợi bạc…đáng buồn thay…
Cuộc đời, cho dù có nói trăm ngàn lời yêu thương thì đến cuối cùng cũng vẫn quay về làm người xa lạ. Đến khi chúng ta phát hiện ra, thì thứ tình yêu nồng nhiệt nhất sớm đã qua đi mất. Xót xa nhất, cũng chỉ có thế, người mà chúng ta hết lòng hết dạ yêu, lại không phải là người cùng mình đi đến cuối đời.
Thế nhưng chúng ta đều thay đổi rồi…không quay lại được…
Written by Moctieungu

Cái ngu ngốc nhất của một chuyện tình đã cũ chính là bản thân mình cứ ngồi tự nhớ, tự thương, tự đau, tự dằn vặt, còn người kia thì không mảy may suy nghĩ tới.
Và lúc đó, chúng ta còn tự tức giận với chính mình bởi nhận ra, mình là kẻ thua cuộc.
—  Nguyễn Ngọc Thạch

Thằng bạn lâu ngày gặp lại
Hỏi:“ Ơ, cô gái ấy đâu rồi?”
Nhìn nó chỉ cười tê tái
Ờ thì, tình cảm đã… chia đôi
Nhắc nhớ làm gì không biết
(Cái thằng bạn đúng thật dở người)
Kỷ niệm ùa về tha thiết
Gió lả lơi đùa như trêu ngươi
Cũng đã nửa năm rồi nhỉ?
Từ ngày kết thúc chuyện chúng mình
Anh buồn miên man suy nghĩ
“Em còn bươn chải chuyện mưu sinh?”
Cũng đã lâu rồi không gặp
Chẳng biết em giờ đây thế nào?
Phố đông, đường dài thẳng tấp
Có bao giờ ngoảnh lại phía sau?
Thằng bạn tiếp tục hỏi nữa:
“Thế mày có định yêu tiếp không?”
Giật mình nhớ tới lời hứa
“Anh chỉ yêu khi em lấy chồng…”
Chúng ta uống quá nhiều, hút quá nhiều, tiêu tiền quá cẩu thả, cười quá ít, lái xe quá nhanh, trở nên quá giận dữ, thức quá muộn, đọc quá ít, xem TV quá nhiều. Chúng ta nhân tài sản của mình lên nhưng làm giảm giá trị của mình. Chúng ta nói quá nhiều, yêu quá thất thường, và thù ghét quá thường xuyên. Chúng ta học cách kiếm sống nhưng không phải là cách sống. Chúng ta thêm nhiều năm vào cuộc đời, nhưng không cho thêm cuộc sống vào năm tháng.
—  George Carlin (1937 – 2008) tumblr_nxe5pnvbaB1srxvl0o1_500
“Hoá ra yêu một người cũng có thể đau đớn tới vậy. Nhưng hoá ra, yêu một người, cũng không nhất thiết phải ngày ngày trò chuyện, qua năm tháng ôm một mối tương tư mong ngày gặp lại. Chỉ cần biết được ở bên kia đại dương, người vẫn sống thật an yên, vẫn vui vầy bên gia đình, vậy là đủ.”
Đời này kiếp này, chỉ mong cuộc sống ổn định, năm tháng bình yên.
Đời này kiếp này, cũng chỉ nguyện cho người ấy tháng năm tĩnh lặng, kiếp này bình an
— Năm Tháng Tĩnh Lặng, Kiếp Này Bình Yên – Bạch Lạc Mai
“Chúng ta già đi rất nhanh vì bị nỗi nhớ hành hạ. Còn nỗi nhớ thì cứ trẻ mãi.”
Trong bức tranh này, ngay cả khi cô gái nói rằng nếu chàng trai rời bỏ cô, anh ta sẽ chết, nhưng nhìn kĩ vào bức tranh, bàn tay cô gái vẫn ôm vào cổ chàng trai để chắn lấy mũi dao. Còn chàng trai trong bức tranh này có vẻ như rất yêu cô gái, anh ta lấy tay mình choàng ôm vào lưng của cô, nhưng mũi dao thì vẫn kề sau gáy. Đây chính là sự khác nhau trong cách thể hiện tình yêu giữa một người đàn ông và một người phụ nữ. Đàn bà luôn dùng miệng lưỡi cay độc để làm tổn thương chàng trai của họ khi anh ta mắc lỗi, nhưng cuối cùng phụ nữ vẫn là người đau khổ nhất. Còn đàn ông luôn bảo rằng họ yêu rất nhiều, nhưng lại là kẻ gây đau khổ nhiều hơn "
Có những chuyện không đau đúng lúc, không khóc tức thời, nhưng không có nghĩa là dửng dưng, chỉ là giỏi chịu đựng. Rồi sẽ phải đến lúc nào đó, đơn giản chỉ là không cản lại kịp những nỗi buồn cứ chực tràn ra…
tumblr_nl4ywgJhIu1sw6y5yo1_1280

"Tôi từng nghĩ điều tồi tệ nhất là phải sống cô đơn cả đời, nhưng tôi đã nhầm. Điều tồi tệ nhất là sống cả đời với người khiến mình cảm thấy cô đơn"
- Robin Williams -


"Thứ rẻ nhất bây giờ có lẽ là những lời hứa. Và thứ đắt nhất bây giờ có lẽ là niềm tin..."
- Sưu tầm -

Đàn ông tốt thời nay luôn biết rằng, không phải dùng mồm để chứng minh tình yêu của mình. Mà chỉ đơn giản là ôm cô ấy vào lòng, và công khai cho cả thế giới này biết rằng :"Đây là cô gái duy nhất của cuộc đời tôi."

(Sharon)
Tình cảm vốn đến tự nhiên, nhưng giữ được nó thì cần sự cố gắng, có khi là cố gắng đến rã rời. Được ở bên nhau không phải là câu chuyện của riêng số phận nữa, mà là của mỗi người, vẫn không từ bỏ, vẫn còn muốn nói rằng: “ Chúng mình đừng dừng lại như thế này…”
12321144_811767322278712_5201591742878945017_n (1)
Không phải là tôi phũ phàng mà quên đi nhanh chóng một cuộc tình. Chỉ đơn giản là tôi muốn ngày nào cũng sống thật vui vẻ và không phí thời gian trong thanh xuân ngắn ngủi cho những chuyện chẳng đi đến đâu 

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...