Thứ Ba, 20 tháng 8, 2019


- Mày đã ngoại tình? – Bạn thân tôi hỏi.
- Ừ.
- Sao mày làm vậy?
- Tao thấy ở cạnh ảnh khô khan quá. Chỉ là tình tiền. Công việc. Vài bữa đi ăn. Và hết. Bên người này, tao thấy thích thú. Anh ấy chuẩn gu. Tinh tế, thú vị, đối đáp khéo…
- Ừ. Hãy lựa chọn cho đúng.
Tình Nhân hay nói những điều ngọt ngào. Người ấy thích mặc áo khoác da nam tính, gương mặt chữ điền điển trai. Anh khéo léo, tinh tế. Người ấy biến tôi thành trung tâm, rằng anh sẽ quỳ xuống chân tôi.
Tôi cần những điều như thế. Lãng mạn. Những giây phút trong ánh nến. Cuộc trò chuyện khôn ngoan. Ánh mắt Tình Nhân nhìn tôi đau đáu. Anh ấy thật đa tình, và hoàn hảo như chẳng tồn tại.
Hẹn hò với Tình Nhân xong, tôi trở về với người yêu. Anh ngồi trước laptop, chăm chỉ làm việc.
- Nay về muộn thế? – Anh hỏi.
- Em đi với bạn.
- Lại quên giặt đồ kìa cưng.
- Ừa. Tháng này em thiếu tiền trọ…
- Thôi để anh đóng. Vài tháng nữa có khi anh thất nghiệp, em trả lại nhé.
Tôi khẽ cười. Anh vẫn làm việc. Nhà đã dọn sạch sẽ. Thể nào cuối tuần, anh vẫn sẽ càu nhàu.
Từ đó, tôi có hai cuộc sống: Sự thăng hoa, lãng mạn với Tình Nhân. Sự trần trụi, khô khốc của người yêu. Cứ thế, tôi bước qua lại giữa hai ranh giới như kẻ vượt biên.
Một lần, nằm cạnh Tình Nhân, tôi thấy điện thoại người hiện lên tin nhắn. Tò mò, tôi mở khóa.
Đó là lần đầu tiên tôi tò mò Facebook Tình Nhân. Và tất cả khiến tôi tan nát. Hàng loạt những tin nhắn “thả thính” được Tình Nhân lưu trong mục thư nháp. Thì ra, tôi chỉ là quân cờ trong cuộc đời kẻ khác.

Bần thần trong chốc lát, tôi vội vàng mặc đồ, rón rén rời khỏi nhà Tình Nhân. Tôi run rẩy gọi điện cho bạn thân, khóc thật to với nó.
- Tao chỉ muốn được yêu, có những kí ức đẹp. Tao chỉ mong ai đó coi tao là đặc biệt. Đó là sai sao? Tao yêu người hiện tại… Nhưng mà mày biết không? Anh ta không thể nói những lời hợp ý tao, chẳng tinh tế, khô khốc, và chẳng có gì ngoài tiền, nhà trọ, sự nghiệp. Anh ta chỉ có vậy…
Phía đầu dây bên kia im lặng, rồi bạn thân tôi thở dài:

- Người yêu mày khô khốc, hay mày không đủ tinh tế để nhìn thấy sự lãng mạn đó?
Rồi bạn tôi cúp máy, để lại tôi khoảng trống miên man.
Lau nước mắt, tôi trở về với Người Yêu. Trời khuya, anh đã ngủ. Tiếng ngáy khe khẽ vang lên trong căn phòng ấm áp. Trên bàn, anh vẫn để cơm cho tôi. Mùi cá kho hơi khét, nhưng vừa miệng. Canh chua được đậy cẩn thận.
Nhà đã được dọn sạch sẽ. Phía trên bàn, anh đặt ít tiền cho tôi, vì biết tôi đang kẹt lương.
Bặm môi, tôi nằm xuống giường, ôm anh. Người tỉnh giấc, làu bàu lại về trễ. Tôi nói khẽ:
- Hết hôm nay thôi, mai em về sớm.
Rồi anh ôm tôi, lại ngáy vào tai. Nắm chặt tay người, tôi chợt nhận ra anh rất lãng mạn. Đó là những cử chỉ ngọt lịm đời thường. Bát cơm. Dọn nhà. Chia sẻ tiền bạc. Chỉ là, tôi trót phải lòng thứ tình yêu phù phiếm, nhanh nổ nhanh tàn rồi anh – sự bình dị nhưng… khó tìm.
Với tay lấy điện thoại, tôi xóa mọi thứ của Tình Nhân. Trong vòng tay anh, tự nhiên, tôi thấy khoảnh khắc này thật lãng mạn…

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...