Thứ Năm, 3 tháng 12, 2015

3 câu chuyện thâm thúy về 3 tính xấu của con người khiến ta giật mình

3 câu chuyện thâm thúy về 3 tính xấu của con người khiến ta giật mình
Con người nhiều khi mắc phải những thói quen xấu mà lại không hề nhận ra, ngẫm nghĩ lại mới thấy giật mình!
1. Ông nông dân mãi nghèo khổ

Có một ông nông dân dậy từ rất sớm, nói với vợ sẽ đi làm đồng, lúc ra đến ruộng mới phát hiện máy cày hết dầu. Vốn định đổ thêm dầu, thế nhưng ông ta nghĩ đến ba bốn con lợn ở nhà vẫn chưa cho ăn, thế là ông ta lập tức quay về nhà. Đi qua nhà kho thấy vài củ khoai tây, ông ta liền nghĩ đến khoai tây có khả năng nảy mầm, thế là lại đi ra ruộng khoai tây. Khi đi qua đống củi, lại nhớ ra trong nhà thiếu củi, đúng lúc đi lấy củi thì nhìn thấy con gà ốm nằm trên đất... Cứ như vậy người nông dân chạy đi chạy lại, cuối cùng từ sáng tinh mơ cho đến khi mặt trời lặn, ông nông dân này vẫn chưa đổ dầu vào máy, lợn cũng chưa cho ăn, ruộng cũng chưa cày, cuối cùng chẳng có việc nào làm ra hồn.

--- > Trong cuộc sống, có rất nhiều người cũng như ông nông dân trong câu chuyện trên. Họ không kiên trì quyết đoán, thường rất khó hoàn thành bất cứ việc gì. Giống như một số bạn trẻ một năm thay đổi mấy nơi làm việc, lẽ nào tất cả công ty họ làm trước đó đều không tốt? Câu trả lời tất nhiên là không. Rất có thể họ đã gặp vấn đề nào đó về tâm lý. Kết quả là chẳng có việc nào thành công, cốt lõi của vấn đề chính là thiếu tính kiên nhẫn.

2. Ổ khóa và chìa khóa - Cái nào quan trọng hơn?

Một đêm nọ, ổ khóa thức chìa khóa dậy rồi trách móc: “Ngày nào tôi cũng vất vả giữ nhà cho chủ nhân, thế mà chủ nhân lại thích anh, lúc nào cũng mang theo anh bên mình, thật ghen tỵ với anh quá!” Còn chìa khóa cũng không phục: “Ngày nào anh cũng ở nhà, chơi bời thoải mái, thật là nhàn hạ chứ không như tôi cứ lặn lội gió mưa vô cùng cực khổ, tôi càng ghen tỵ với anh hơn đấy!”

Có một lần, chìa khóa cũng muốn được hưởng thụ cảm giác nhàn hạ của ổ khóa nên tự mình giấu mình đi. Sau khi chủ nhân về không tìm thấy chìa khóa nên tức giận đập ổ khóa rồi vứt nó vào thùng rác. Sau khi vào phòng, chủ nhân lại tìm thấy chìa, ông ta lại tức giận nói rằng: “Ổ khóa vứt rồi giờ giữ lại nhà ngươi còn có ích gì nữa”. Nói xong, chủ nhân liền vứt chìa vào thùng rác.

Trong thùng rác, ổ khóa và chìa khóa gặp lại nhau, cả hai cùng than thở: “Hôm nay cả hai chúng ta đều rơi vào hoàn cảnh như thế này là vì chúng ta đều không nhận ra giá trị cũng như công sức của đối phương mà lại đứng núi này trông núi nọ, lúc nào cũng tính toán chi li, đố kỵ lẫn nhau, nghi ngờ lẫn nhau”.
Quan hệ giữa con người với nhau là mối quan hệ tương tác, chỉ có hòa hợp vào nhau, tin tưởng lẫn nhau, ủng hộ lẫn nhau, quý trọng lẫn nhau thì cuộc sống của chúng ta mới tươi đẹp.

3. Đi tìm hạnh phúc thật sự
Có một phú ông vô cùng giàu có. Hễ thứ gì có thể dùng tiền mua được là ông mua về để hưởng thụ. Tuy nhiên, bản thân ông lại cảm thấy không vui, không hề hạnh phúc.

Một hôm, ông ta nảy ra một ý tưởng kỳ quặc, đem tất cả những đồ vật quý giá, vàng bạc, châu báu cho vào một cái bao lớn rồi đi chu du. Ông ta quyết định chỉ cần ai có thể nói cho ông làm thế nào để hạnh phúc thì ông sẽ tặng cả bao của cải cho người đó.

Ông ta đi đến đâu cũng tìm và hỏi, rồi đến một ngôi làng có một người nông dân nói với ông rằng nên đi gặp một vị Đại sư, nếu như Đại sư cũng không có cách nào thì dù có đi khắp chân trời góc bể cũng không ai có thể giúp ông được.

Cuối cùng cũng tìm gặp được vị Đại sư đang ngồi thiền, ông ta vui mừng khôn xiết nói với Đại sư: “Tôi chỉ có một mục đích, tài sản cả đời tôi đều ở trong cái bao này. Chỉ cần ngài nói cho tôi cách nào để được hạnh phúc thì cái bao này sẽ là của ngài”.

Lúc ấy trời đã tối, màn đêm sắp buông xuống, vị Đại sư nhân lúc ấy liền tóm lấy cái túi chạy đi. Phú ông sợ quá, vừa khóc vừa gọi đuổi theo: “Tôi bị lừa rồi, tâm huyết của cả đời tôi”.

Sau đó vị Đại sư đã quay lại, trả cái bao lại cho phú ông. Phú ông vừa nhìn thấy cái bao tưởng đã mất quay về thì lập tức ôm nó vào lòng mà nói: “Tốt quá rồi!”. Vị Đại sư điềm tĩnh đứng trước mặt ông ta hỏi: “Ông cảm thấy thế nào? Có hạnh phúc không?” – “Hạnh phúc! Tôi cảm thấy mình quá hạnh phúc rồi!”.

Lúc này, vị Đại sư cười và nói: “Đây cũng không phải là phương pháp gì đặc biệt, chỉ là con người đối với tất cả những thứ mình có đều cho rằng sự tồn tại của nó là đương nhiên cho nên không cảm thấy hạnh phúc, cái mà ông thiếu chính là một cơ hội mất đi. Ông đã biết thứ mình đang có quan trọng thế nào chưa? Kỳ thực cái bao ông đang ôm trong lòng với cái bao trước đó là một, bây giờ ông có còn muốn đem tặng nó cho tôi nữa không?”.

Câu chuyện thú vị này đã khiến tôi chợt nhận ra bản thân mình trong đó. Bạn liệu có phát hiện ra rằng, khi mất đi hoặc thiếu thứ gì đó bạn sẽ luôn nhớ về nó, nhưng khi có được rồi thì lại dễ dàng coi nhẹ, thậm chí nhìn mà không thấy nó?
----Sưu Tầm---
-------------------
Truy cập dvdlamgiau2015.com để sở hữu cho mình bộ tài liệu học tập quý giá mà chúng tôi mất 5 năm trời để đặt mua từ các nhà đào tạo nổi tiếng trên thế giới
Câu chuyện thứ mười sáu.
Sự bình yên.

Một buổi sáng khi mở mắt ra tỉnh dậy, thấy mình thức giấc trong căn phòng thân quen, khung cảnh thân quen, bỗng dưng thấy bản thân mình cô đơn đến không trốn tránh nổi. Có người từng nói, con người cô đơn nhất có lẽ là lúc mới ngủ dậy, khi bản thân còn lạc lõng giữa những cơn mơ, cả những nỗi niềm vốn muốn cất công níu kéo, nghĩ về một ngày dài, không biết nên bắt đầu từ đâu, phải làm như thế nào. Con người khi yếu đuối, sẽ cảm thấy cô đơn.

Tôi từng cố thử cầm nắm chút bình yên, khắc cốt ghi tâm nó như thế nào, nhưng thật sự những điều quý giá trong cuộc sống lại không dễ dàng gì có được. Tôi từng nghĩ mình có được một chốn bình yên tựa vai sau mọi lối đi về, nhưng sự thật, cuộc sống vẫn luôn có những lối rẽ của riêng nó. Tôi lạc lối.
Có rất nhiều nỗi buồn khi đi kiếm tìm bình yên. Đó có vẻ là cái giá phải trả cho một cõi làm tâm hồn khỏi dậy sóng. Tôi gặp anh. Một điều gì đó ở anh làm tôi muốn ở lại. Có lẽ cũng chỉ vì, trái tim chông chênh của tôi đã thật sự mỏi mệt trước những ngây thường ngoài kia. Và tôi, cũng đã thật sự mệt mỏi.
Chúng tôi dành cho nhau một khoảng trong cuôc sống của mỗi người, mặc nhiên nắm tay nhau đi qua những thăng trầm phố xá, mặc nhiên cho nhau hơi ấm giữa những cái ôm siết chặt khi đêm về buông lạnh bờ vai, mặc nhiên thương nhau vì một hồi trái tim hoang hoải. Tôi thả trôi những phòng thủ của mình, vì cái khao khát một vòng tay đủ vững chắc cho tôi dựa vào, trốn tránh cái ảm đạm của thành phố này quá lớn, và lí trí cũng không còn muốn cựa mình, bởi lẽ cô đơn, quá sức lạnh lẽo.

Tôi thích vùi mình vào hõm cổ anh, nơi tôi hoàn toàn trút bỏ cái gồng mình đeo bám trên người cả ngày, hít thở mùi hương thoang thoảng trên áo, trọn một ngụm bình yên đến cay khóe mắt, nghe tiếng anh vẫn đều đều bên cạnh, nghe yêu thương chạy cuồng loạn trong lồng ngực mà chỉ muốn ngưng đọng thời gian, vì sợ xoay mình một chút, sẽ làm vỡ chút tình mong manh này.
Tôi thích dụi đầu vào vai anh, không quá rộng, nhưng đủ chỗ cho tôi chùi sạch mỏi mệt còn vương trên mắt, là chốn an toàn nhất cho tối trốn tránh, là nơi tôi bung cái ích kỉ của mình ra, hờ hững tựa cằm lên, nhưng nghe đủ những thanh âm mang tên an yên nhẹ nhàng ve vuốt cõi lòng.
Tôi thích cách anh nắm tay tôi trên con đường đêm xe chạy ào ạt, khi có thể im lặng lắng nghe nhịp thở ào ạt của cuộc sống, chợt nghe một cái siết chặt, chợt nghe một cái hôn nhẹ nhàng lên tay. Chơt nghe cả thế giới ngưng lại trong khoảnh khắc ấy, khi tôi biết mình đã rơi vào trái tim của anh, không lối thoát, không đường lui. Và tôi, cam tâm tình nguyện.
Tôi thích khi buổi trưa đó hanh hao, tôi mặc jean rách ngồi sau xe anh, miệng không ngừng kêu về cái nắng gay gắt đổ lên dòng người vội vã, hai tay chui vào túi áo khoác của anh, né tránh cái nắng nhảy nhót đến hoa mắt. Anh nhẹ nhàng như không, đưa tay lên che lại chút da thịt của tôi bị bày ra trước mặt trời, miệng vẫn kêu sao trời lại nắng thế, khổ em tôi. Có lẽ anh vĩnh viên không viết được, giờ phút đó, trong tâm tôi đã là một lời gắn bó. Một lời yêu thương.
Tôi thích nhiều thứ nữa.

Và tôi thích anh.

Những điều bình yên đó, giờ đây, tôi chỉ có thể ngồi và nhớ lại. Bình yên nào rồi cũng qua đi. Lòng người, có lẽ cũng như vậy.
Chúng tôi xa nhau rồi. Không hẳn chỉ là do khoảng cách địa lí, có lẽ, còn do tôi đã rơi khỏi trái tim anh rồi. Cho dù tôi có cam tâm tình nguyện, cũng chỉ là hư không. Tôi ở hoang hoải cảm xúc, tự hỏi mình đã làm sai điều gì, tự hỏi sao con người lại thay đổi nhanh như vậy, chớp mắt đã chẳng còn là nhau của những hồi ức, tự hỏi tôi đang bấu víu lấy cái gì, tôi đang tìm anh, hay tìm lại thứ bình yên tôi khao khát qua năm tháng dài rộng?
Kí ức, cảm xúc, hoài niệm, anh, tôi, ngày hôm qua…. Tất cả đang giết chết tôi. Nhấm nhẳng, day dứt, từng chút một.

Bình yên, thật sự là một thứ xa xỉ. Nó làm người ta cứ mãi dằn vặt, có phải thực sự em không xứng đáng có được hạnh phúc hay không?
Có phải em vốn không thuộc về chút bình yên nào đó?

Vậy có lẽ em sẽ chọn bình lặng. Lặng câm trước tất cả những xao động của cuộc đời. Em chẳng còn đủ sức lực nữa. Em cũng không thể viết ra thêm được nữa. bởi em biết, giữa chúng ta, hiện giờ chỉ có lặng im. Rồi, cũng sẽ như bao người khác, anh sẽ rời xa em. Em muốn nhắn cho anh một lời, em nhớ anh. Rất. Nhưng lấy bao nhiêu nỗi đau ra mới đủ dũng cảm? Lấy bao nhiêu tổn thương ra để thỏa mãn cho một cơn nhớ tới cào xé ruột gan như hiện giờ của em? Em có lẽ sẽ không đánh đổi nữa. Em có lẽ sẽ lại nhìn anh bước ra khỏi cuộc sống của em, mà không thể đưa tay ra níu lại.
Em, vì đã có đủ đau thương.

Mình làm sao vậy anh?

Bình yên của em, rốt cuộc đã sai chỗ nào vậy anh?

- Mint -

Little do you know - https://youtu.be/4bzIpYiPUUo

"Một đại gia kia,không may mất sớm, người vợ đem 19 tỷ thừa kế đi lấy anh lái xe của đại gia. Anh lái xe trong lúc hân hoan phát biểu:"Trước kia,tôi cứ nghĩ rằng mình làm thuê cho ông chủ, bây giờ mới biết ông chủ mới chính là người làm thuê cho tôi"
Sự thật nghiệt ngã chứng minh: "Sống càng lâu,còn quan trọng hơn cả cao, to, đẹp giai, nhà giàu"
VÌ THẾ,Mọi người hãy tăng cường luyện tập, chú ý chăm sóc sức khoẻ, cuộc đời này chưa chắc ai làm thuê cho ai biết chừng
Bạn có công nhận những điều dưới đây không ??
Một chiếc máy smart phone cao cấp, 70% chức năng là dư thừa
Một chiếc xe sedan hạng sang,70% tốc độ là dư thừa
Một căn biệt thự sang trọng,70% diện tích là trống trải
Một đội ngũ nhân viên phục vụ,70% là kiếm cơm
Một ngôi trường đại học,70% giáo sư là chém gió
Một đại đội hoạt động xã hội,70% là nhàn rỗi trống rỗng
Một căn phòng chứa đầy quần áo thời trang mỹ phẩm, 70% là không mấy khi dùng đến
Một đời người , cho dù kiếm thêm nhiều tiền nữa, 70% là để lại cho người khác tiêu xài
Kết luận:
Cuộc sống vốn dĩ giản đơn, hưởng thụ cuộc sống trong khoảng 30% là ok
Đại lý, tổng đại lý, cuối cùng vẫn là một Đạo lý
Phó chủ tịch, chủ tịch, cuối cùng vẫn đều phải..."tịch"
Cuộc đời như một cuộc đua
Nửa hiệp đầu chạy đua với bằng cấp, quyền lực,địa vị, thành tích,lương bổng
Nửa hiệp còn lại chạy đua với huyết áp, mỡ máu, đường huyết, acid uric, cholesteron
Nửa hiệp đầu, nghe cấp trên mà phụng mệnh(mệnh lệnh)
Nửa hiệp sau, vạn sự tuỳ duyên mà theo...số mệnh
Chúc các đồng chí trước sau như một, thắng trận cả hai
Không ốm cũng cần trải nghiệm, không khát cũng cần uống nước, buồn mấy cũng phải nghĩ thông, mình đúng cũng phải nhường người.
Có quyền cũng nên khiêm tốn, không mệt cũng nên nghỉ ngơi, không giàu cũng phải biết đủ, bận mấy cũng phải luyện rèn(thể lực)
Những lời sau VÔ CÙNG KINH ĐIỂN
Một chiếc áo giá 2 triệu, giá niêm yết có thể chứng minh
Một chiếc xe 1 tỷ, hoá đơn xuất kho có thể chứng minh
Một căn hộ 5 tỷ, bất động sản có thể chứng minh
Một con người , rốt cục đáng giá bao nhiêu tiền? Duy nhất chỉ có SỨC KHOẺ có thể chứng minh được điều đó
Khoẻ mạnh là sự bảo trợ tốt nhất của bạn
Do vậy, đừng lôi máy tính ra tính toán bạn tiêu bao nhiêu tiền cho SỨC KHOẺ
BỞI VÌ...bạn không tiêu cho trước đó cũng phải tiêu cho ..sau đó
Quyền lựa chọn là ở bạn, có SỨC KHOẺ gọi là TÀI SẢN, TƯ SẢN...
không có sức khoẻ, cũng thành...DI SẢN
St.

Học Làm Chủ

Sống ở đời chỉ cần làm người tốt là đủ, đừng suy nghĩ thiệt hơn

Người ta khi giúp đỡ một ai đó, dù cho không mong cầu được báo đáp, nhưng chắc chắn sẽ có những thứ tốt đẹp đang chờ đón, chỉ là cần kiên nhẫn một chút, vì tất cả đều có sự an bài…
Một vị lữ khách trông thấy một bà lão ở trên bờ sông. Bà lão đang lo lắng không biết vượt qua sông thế nào?

Mặc dù toàn thân mệt mỏi rã rời, người lữ khách vẫn cố gắng hết sức mình giúp bà lão vượt qua sông.

Sau khi đã qua được sông, thật không ngờ, bà lão khiến người lữ khách rất thất vọng…

Sau khi qua sông, bà lão không nói gì cả, vội vàng bỏ đi.

Người lữ khách cảm thấy rất hối hận: “Dường như thật không đáng phải cố gắng nỗ lực giúp bà lão! Bời vì ngay cả hai chữ ‘Cám ơn’, mình cũng không được nhận”.

Đâu biết rằng, vài tiếng sau, trong lúc anh mệt không thể tiếp tục bước đi thì có một vị trẻ tuổi đuổi theo anh.

Người này nói: “Cám ơn anh vì đã giúp bà nội tôi! Bà dặn tôi mang cho anh một chút đồ và nói chắc anh sẽ dùng đến nó”.

Nói xong vị này lấy lương khô ra đưa cho anh, đồng thời tặng anh một chú ngựa.

Đừng nên vội vàng tìm câu trả lời cho cuộc sống

Đừng nên vội vàng mong muốn cuộc sống sẽ cho bạn biết hết các câu trả lời,

Đôi khi, bạn cần phải kiên nhẫn chờ đợi.

Cho dù nếu bạn hướng vào một cái hang động mà hét lên, cũng cần đợi một lúc, mới cảm nhận âm thanh vọng lại.

Cũng có nghĩa là cuộc sống sẽ cho bạn đáp án nhưng sẽ không cho bạn biết tất cả ngay lập tức.

Nếu như có một ngày, trong cuộc sống của bạn gặp phải những phong ba bão táp, và bạn không thể chịu đựng được nữa, vậy thì, mong bạn hãy biết chờ đợi….

Mọi việc đều là sự an bài tốt nhất

Khi bạn đang gặp phải những nghịch cảnh mà cảm thấy mọi việc đều không tốt.

Tình yêu, công việc, sự nghiệp, lý tưởng đều tan thành mây khói.

Trong tâm thấy tuyệt vọng vô cùng,

Vậy bạn hãy thử thay đổi một chút cách nhìn nhận các vấn đề, rồi tự nhủ với bản thân: “Tất cả đều đã có an bài tốt nhất!”

Phúc họa đi liền nhau, biết đâu tương lai sẽ có sự thay đổi bất ngờ xảy đến? “Tất cả đều đã có an bài tốt nhất”

Không nên phiền muộn, không nên chán nản,

Càng không nên chỉ nhìn vào khoảng thời gian tồi tệ này.

Hãy biết nhìn xa trông rộng, để mở mang tầm mắt,

Không nên ân hận, càng không nên oán trời trách người,

Luôn lạc quan, cố gắng, tin rằng ông Trời sẽ không tuyệt đường của người tốt.
----Sưu Tầm---

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...